Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 109: Chương 109





Cái tên Vũ Văn Mân này sao lại thù dai thế chứ?
Được thôi! Là do ta tự làm tự chịu, không nên giấu hắn lâu như thế, hắn tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Nếu còn có tâm trạng để mà “ha ha” với cậu, vậy trước mắt họ vẫn an toàn.
Lục Hàm Chi: Tức quá.
Vũ Văn Mân cũng vội vàng chạy tới, nhận thư của Lục Hàm Chi rồi mở ra xem.

Hắn vừa đọc vừa lộ ra nụ cười hạnh phúc, vừa nhìn đã biết đây là bát cơm chó đầy ụ rồi.
Lục Hàm Chi không muốn chịu thiệt thêm, cậu bảo Hòa Minh đánh xe trở về nhà họ Lục.

Tối qua cậu đã hẹn với Lục Hạo Chi rồi, hôm nay sẽ dẫn hắn ta đi gặp một người.

Người này tất nhiên chính là Đỗ di nương, hiện giờ ả đã điên điên khùng khùng, nhưng dù sao ả vẫn là mẹ ruột của Lục Hạo Chi.
Hy vọng mẹ con bọn họ sau này sẽ có cái kết có hậu.
Tính ra thì Lục Hàm Chi đã không về nhà họ Lục cỡ nửa tháng, vừa về một cái là từ trên xuống dưới nhà họ Lục đã ùa ra đón.
Mẹ cậu cho bưng hết món ngon trong Lục phủ lên, lại hỏi cậu: “Có khát không, có đói bụng không, muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ! Ôi con mẹ gầy đi rồi, có phải không chăm sóc bản thân tử tế không?”
Lục Hàm Chi cảm thấy lần nào về nhà mình cũng bị ụp cái mũ “gầy đi”, nếu nói thế, vậy chắc hiện giờ người cậu còn chẳng nổi 2 lạng thịt mất.

Nhưng lạ lắm, không hiểu sao cậu cứ thấy eo mình dạo này như béo lên 2 tấc.
Hôm nay Lục Hàm Chi về nhà là có chuyện quan trọng phải làm, tất nhiên sẽ không làm nũng với mẹ, cậu hỏi: “Mẹ, Hạo Chi đã về chưa?”
Lục phu nhân đáp: “Đã về rồi, mẹ bảo nó tới viện của Đỗ di nương.

Mà nó gầy quá, quả nhiên phủ Thái Tử chẳng phải nơi tốt lành gì, lúc trước con không vào đó là quá đúng.”
Lục Hàm Chi đáp: “Vậy con qua đó xem sao.”
Lục phu nhân muốn nói thêm với cậu mấy câu, bèn kéo tay cậu lại: “Ôi, Hàm nhi à, sao mới tới đã định đi rồi? Ngồi nói chuyện với mẹ một lát đã! Đại ca của con không chịu lập gia đình, mẹ đang định hỏi con xem nên làm thế nào đây!”

Lục Hàm Chi vừa chạy ra ngoài vừa nói vọng vào: “Thế nào là thế nào, mẹ có cháu ngoại và cháu nội cả rồi, cần gì cứ phải giục đại ca của con?”
Lục phu nhân vốn định bảo con út khuyên nhủ con cả, ngày xưa Lục Húc Chi chiều chuộng Lục Hàm Chi nhất, nói không chừng hắn sẽ chịu nghe đệ đệ nói.
Kết quả thái độ của con út lại như thế, khiến cho Lục phu nhân có hơi tức giận.
Ừ thì bà có cả cháu nội cháu ngoại, nhưng việc hôn nhân của thằng cả cũng không thể cứ kéo dài như thế.

Hắn lớn tuổi nhất mà lại chậm trễ hơn cả mấy đứa em, Lục phu nhân tỏ vẻ sắp tăng xông.
Lục Hàm Chi dẫn theo Hòa Minh cùng chạy tới hậu viện, quả nhiên gặp được Lục Hạo Chi ở chỗ Đỗ di nương.
Hiện giờ trong viện của Đỗ di nương đã gần như không còn ai ở, chỉ có một ma ma già bị câm đang quét sân.
Lục Hạo Chi thấy Lục Hàm Chi tới thì cúi đầu nói với cậu: “Tam ca…”
Nói xong, hắn ta quỳ xuống với Lục Hàm Chi, tiếp tục nói: “Đệ đã tới nhìn nơi ở trước đây của Tam ca, nếu không phải Tam ca kịp thời rời khỏi đó, chỉ sợ là không sống nổi.

Đệ thay mặt di nương nhận tội với Tam ca, nhưng Tam ca… di nương của đệ tuy trời sinh hẹp hòi, thích tranh giành tình cảm, nhưng bà ấy cũng không phải kiểu người muốn đẩy người khác vào chỗ chết như thế.

Tam ca nhìn thấu mọi việc, xin Tam ca rộng lượng… để cho di nương của đệ… được vào từ đường.”
Nói xong, Lục Hạo Chi ch ảy nước mắt, dập đầu 1 cái nặng nề xuống đất.
Trong lòng Lục Hàm Chi cũng rất phức tạp, dù sao hai người này cũng chỉ là bị Tô Uyển Ngưng gài bẫy mà thôi.

Bị biến thành công cụ cho người khác, bọn họ cũng đâu có muốn.
Lục Hàm Chi đỡ Lục Hạo Chi dậy, nói: “Chuyện này ta đã điều tra xong, đúng thật không phải là do Đỗ di nương gây nên, hôm nay ta gọi đệ tới đây là vì chuyện này.

Lúc trước Đỗ di nương có phóng hỏa thật, nhưng đó là bởi bị kẻ khác che mắt.

Hơn nữa… bà ấy không thể vào từ đường được.”
Lục Hạo Chi kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ nghe Lục Hàm Chi bổ sung: “Đỗ di nương còn đang sống sờ sờ kia, sao mà vào từ đường được.”
Lúc này Lục Hạo Chi đã bị dọa choáng váng, nhíu mày nói: “Cái này… sao có thể? Không phải nói là mẹ của đệ đã bị sơn tặc chặn giết nửa đường ư? Sao mà còn sống được?”

Lục Hàm Chi cũng không nói chuyện đó chỉ là kế sách của cậu: “Để điều tra một việc, ta đã cứu bà ấy về.

Nhưng trạng thái tinh thần của bà ấy không ổn lắm, nếu lát nữa gặp thì đệ cũng đừng thấy buồn quá.”
Trong mắt Lục Hạo Chi lộ nét vui mừng, hắn ta vội nói: “Mẹ của đệ còn sống, đệ vui còn không kịp, sao phải buồn chứ? Tam ca, huynh mau dẫn đệ đi gặp mẹ đi.”
Không cần Lục Hạo Chi nói, Lục Hàm Chi đã kéo hắn ta ra ngoài, vốn cậu cũng định dẫn Lục Hạo Chi đi gặp Đỗ di nương mà.
Lục phu nhân vừa nghe Lục Hàm Chi chưa về được bao lâu đã dẫn Lục Hạo Chi đi thì thở dài, nói khẽ: “Đứa trẻ này quá tốt bụng, nó đã quên lúc trước Đỗ di nương hại nó thế nào rồi à?”
Nhưng bà cũng chẳng đi khuyên can, hiện giờ cao thủ bên cạnh Lục Hàm Chi nhiều như mây, chỉ dựa vào một tiểu lang quân như Lục Hạo Chi thì sao có thể khiến cậu bị thương.
Lục phu nhân cũng mềm lòng, nhìn dáng vẻ như da bọc xương kia của Lục Hạo Chi, nào còn được vinh quang sáng sủa như hồi còn là Tứ thiếu gia nhà họ Lục?
Hồi Đỗ di nương còn được sủng ái, chi phí ăn mặc của Lục Hạo Chi cũng chẳng kém cạnh gì Lục Hàm Chi.

Chỉ mong sau chuyện lần này, hắn ta có thể hiểu được lòng người ấm lạnh, không nên sống tùy hứng như trước nữa.
Kể cũng lạ, tuy Đỗ di nương điên rồi, nhưng vừa mới thấy Lục Hạo Chi đã nhận ra ngay.

Ả ôm Lục Hạo Chi khóc như mưa, Lục Hàm Chi nhìn mà cũng không nỡ nhẫn tâm.
Cậu đứng ở một bên không nói gì, để mặc cho đôi mẹ con này ôm ấp.
Cuối cùng Lục Hạo Chi cũng khóc xong, lúc đi ra ngoài, hai mắt của hắn ta còn sưng thũng.
Thấy Lục Hàm Chi đang chờ mình ở cửa, hắn ta khàn giọng hỏi: “Đệ chỉ muốn hỏi một câu, Tam ca, người hãm hại mẹ của đệ có phải là Tô Uyển Ngưng không?”
Lục Hàm Chi cũng chẳng giấu giếm: “Phải… Nhưng đệ đừng kích động quá, manh động là hỏng hết chuyện.

Vốn ta không định nói chuyện này cho đệ biết, nhưng… đệ cũng biết đấy, con người ta dễ mềm lòng, nhìn cái dáng vẻ này của đệ, ta thật sự không đành lòng.”
Lục Hạo Chi gật đầu: “Tam ca định bảo đệ làm gì? Đệ sẽ phối hợp với Chiêu Vân quận chúa, giúp Tam ca được như ý nguyện.”
Lục Hàm Chi đáp: “Thật ra cũng không cần đệ làm gì cả.

Đệ có thể điều tra ra chuyện Tô Uyển Ngưng thông đồng với Vũ Văn Minh Cực đã là công lớn, chuyện sau đó thì cứ để mặc bọn họ đi.”
Lục Hạo Chi gật đầu: “Có chuyện gì thì Tam ca cứ nói, cái phủ Thái Tử này, đệ không ở nổi nữa rồi.”

Lục Hàm Chi nói: “Tại sao lại không? Vì con của đệ, đệ phải ở lại.

Tuy Thái Tử lạnh nhạt đệ, nhưng hắn ta cũng là kẻ đáng thương.

Đến lúc đó đệ sẽ hiểu, cứ yên tâm ở lại đi, bảo vệ bản thân cho tốt, ngày lành còn đang chờ đấy.”
Nghe câu “ngày lành còn đang chờ”, Lục Hạo Chi suýt bật khóc.
Hắn ta tiến lên nắm tay Lục Hàm Chi, nức nở nói: “Nếu không còn chờ mong gì, sống còn ý nghĩa gì chứ?”
Lục Hàm Chi vỗ vai hắn ta: “Còn sống là để trả thù kẻ đã khiến chúng ta khổ sở.”
Nói xong câu đó, Lục Hàm Chi bèn dặn Hòa Minh dắt ngựa đưa Lục Hạo Chi về nhà họ Lục.
Chuyện cậu đưa Lục Hạo Chi tới thôn trang không thể để bất cứ ai biết.
Lục Hạo Chi có thể về nhà họ Lục, dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của hắn ta.

Nhưng nếu để kẻ khác biết cậu và hắn ta đã làm lành, đối với phủ Thái Tử cũng không tốt.
Sau khi tiễn Lục Hạo Chi, Lục Hàm Chi cũng không về phủ An Vương ngay.
Cậu còn nhiệm vụ phải làm, chính là cái nhiệm vụ chết tiệt kia!
Nhưng nhiệm vụ này là bắt buộc, nếu không làm thì sẽ không có pháp trận phá sát, mà nếu không có nó thì bệnh của A Xu sẽ không khỏi nổi.
1 vòng tuần hoàn ác tính và khó giải quyết, chỉ có thể làm nhiệm vụ thôi.
Thật ra gần đây cậu làm nhiệm vụ khá thuận lợi, đồ sứ và giấy cậu bán ra đều không tệ, sản phẩm vừa được đưa ra thị trường cái là nhiệm vụ giai đoạn thứ tư đã hoàn thành.
Đầu tiên Lục Hàm Chi tiến vào không gian tinh thần, nhận hết phần thưởng trong rương báu rồi đi ra, lại mở nhiệm vụ giai đoạn mới.

Lục Hàm Chi hy vọng lần này không bị làm khó nữa, vẫn là câu nói kia, chỉ cần IQ không tụt dốc thì kiểu gì biện pháp cũng nhiều hơn khó khăn.
Thật ra cậu cứ mang máng cảm thấy GDP của mình hoàn thành nhanh như vậy có liên quan tới chuyện cậu không tố cáo sách lậu.

Ngay từ đầu, cậu từng nghi ngờ có phải GDP này cần tuân theo thiết lập của hệ thống hay không.
Hiện giờ cậu có thể chắc chắn, GDP này đúng là GDP theo nghĩa đen, tức là nó dựa vào sự cố gắng của cậu để làm tăng bình quân mức sống quốc dân.
Hơn nữa hệ thống cứ cố ý vô tình dẫn dắt cậu theo hướng sẽ không gây ra chiến loạn.
Lục Hàm Chi theo bản năng cảm thấy Đại Chiêu sẽ không loạn lạc, bởi vì chiến loạn sẽ khiến GDP bị sụt giảm nghiêm trọng.

Nếu thế thì vụ tạo phản trong cốt truyện gốc sẽ không còn, vụ mấy nước đối địch tấn công cũng sẽ không thành công.

Nghĩ tới đây, tay cậu chảy đầy mồ hôi, cổ họng bắt đầu khô khốc.
Cậu nuốt nước miếng, nói với hệ thống: “Mày nói coi, có phải ngay từ đầu hướng đi của hệ thống đã không phải định “làm ruộng”, “tránh xa triều đình” rồi không?”
Vừa phát triển GDP vừa giúp tân đế lên ngôi, này rõ ràng là con đường phò tá mà!
Rõ ràng hệ thống từ chối trả lời vấn đề này, chỉ nhắc Lục Hàm Chi: “Mong ký chủ mau chóng trói buộc với khu vực mới khai phá, nhiệm vụ lần này thưởng cho 1 điểm giao dịch.”
Lục Hàm Chi “chậc” một tiếng, tỏ vẻ bản thân không định chống đối hệ thống.

Vì thế cậu ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ, trói buộc với khu vực mới.
Bây giờ sắc trời còn sớm, cậu định nhìn xem khu vực mới khai phá ở chỗ nào, tính xem bước tiếp theo nên làm gì.
Kết quả vừa ra khỏi cửa thì suýt đã đâm sầm vào nhị tẩu nhà mình.
Bên cạnh nhị tẩu có mấy thân vệ, vừa thấy Lục Hàm Chi, Sở Vương đã nói: “Hàm nhi, ta tìm đệ cả một ngày, quả nhiên đệ ở đây.

Sai dịch truyền tin đã nghỉ ngơi đủ rồi, phải lập tức quay về biên giới.

Ta tới hỏi đệ có muốn viết thư cho A Mân không.”
Nói thật, Lục Hàm Chi có hơi giận.
Vũ Văn Mân đi nhiều ngày như vậy mà chẳng gửi bức thư nhà nào, lại còn bảo sai dịch truyền câu “ha ha” cho cậu.
Lục Hàm Chi giận: “Ai thèm viết thư cho hắn! Không viết, không viết!”
Vũ Văn Giác buồn cười nhìn cậu: “Ồ? Không viết thật à?”
Lục Hàm Chi đáp: “Không viết!”
Vũ Văn Giác lại nói: “Được, ta đây bảo sai dịch đi về.”
Lục Hàm Chi lại giữ chặt tay Sở Vương: “Ôi… đừng, nhị tẩu à…”
Vũ Văn Giác bất đắc dĩ, cầm lấy cây bút trên tay người hầu ở phía sau: “Đã chuẩn bị cho đệ rồi, mau viết đi! Ta chờ ở bên ngoài.”
Lục Hàm Chi nhận bút, còn hơi ngượng ngùng.
Cậu trải tờ giấy bằng trúc mình làm ra bàn, hạ bút viết: “Phu quân yêu dấu…”
Viết xong, cậu xoa hai má nóng rẫy của mình hồi lâu mới viết tiếp câu thứ hai: “Ta nhớ ngài…”
Sau đó là: “Tối nay trời rất ít sao, không biết chúng nó chạy đi đâu hết rồi, bầu trời trống rỗng trông cô đơn quá.

Ta tưởng mình sẽ không buồn, cho rằng mình sẽ chịu đựng được, ai ngờ vừa nghĩ đến ngài, nỗi tương tư đã trào ra không có thuốc chữa, không thể chối bỏ…”.