Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 51




Edit + Beta: Vịt

Trong album ảnh có hơn 10 nghìn tấm ảnh.

Toàn là ảnh của cậu.

Thẩm Gia Ngôn nhìn sợ ngây người, trong lúc nhất thời không biết nên xem từ đâu.

Cậu tiện tay mở ra 1 tấm, tấm hình này được đặt tên là: Ngày 4 tháng 7 năm 2018, chúng tôi kết hôn. Không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ phía trên. Cùng với bức ảnh này là ảnh của hai người bọn họ dán trong giấy hôn thú, đặt tên là: Hiên Ngôn vạn tuế.

Thẩm Gia Ngôn lật lật xuống dưới, không chỉ có 2 tấm này, hơn 10 nghìn tấm, vậy mà mỗi tấm đều được đặt tên tỉ mỉ. Bình thường lưu ảnh không phải đều tùy tiện đặt tên sao, hoặc là hệ thống tự đặt. Không ai sẽ rảnh rỗi tới mỗi tấm ảnh đều đặt tên, trừ phi.

Trừ phi là thích đến trình độ nhất định.

Càng xuống dưới, ngày tháng càng lâu, lâu nhất có thể tìm tới hồi đại học của cậu, cậu mở tấm thứ nhất ra, là cậu đội mũ bơi đứng trên bờ, đang nói chuyện với bạn học. Tấm này đặt tên là: Cậu ấy tên là Thẩm Gia Ngôn.

Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc miệng mở không khép lại được, cố gắng đục khoét trí nhớ, ngoại trừ quan hệ hữu nghị năm 3 đại học, Thẩm Gia Ngôn lúc trước hoàn toàn không biết Tạ Kế Hiên, cũng không có ấn tượng từng gặp Tạ Kế Hiên. Tạ Kế Hiên là thế nào biết được cậu?

Thẩm Gia Ngôn càng xem càng kinh ngạc, những tấm hình này là chụp tự nhiên, có ảnh chụp chung, nhưng nhiều hơn là anh chụp, cái này cậu chắc chắn là Tạ Kế Hiên. Hơn nữa nơi nào cũng có, có cậu ở phòng ăn ăn cơm, chơi bóng rổ, đi học nghe giảng. Nhưng những tấm hình này ngày tháng cách nhau rất xa, có cách vài ngày, dài nhất chính là gần 1 tháng.

Tiếp đó sau khi cậu tốt nghiệp. Nhìn ra được công việc "quay chụp" của Tạ Kế Hiên có một đoạn thời gian rất dài bỏ không. Sau đoạn thời gian trống này, rốt cục nghênh đón hình mới.

Tay Thẩm Gia Ngôn có chút run.

Cậu trong tấm ảnh ngồi trong đám diễn viên quần chúng, mặc quần áo rách rưới, trên mặt dùng nước bùn bôi tới cực kỳ bẩn thỉu, đang gặm bánh màn thầu trong tay. Mặc dù thoạt nhìn có chút thê thảm, nhưng mùi vị bánh màn thầu rất không tệ, cậu vẫn nhớ rõ mình 1 bữa ăn 5 cái...... Dọa sợ dì quản lý cơm.

Lần đó cậu lần đầu tiên làm diễn viên nhỏ, chính là phim điện ảnh mới của Tô Minh Hạ.

Tạ Kế Hiên khi đó không phải đang cùng Tô Minh Hạ rất tốt sao, tại sao chụp cậu chứ?

Trái tim Thẩm Gia Ngôn nhảy thình thịch, cậu tiếp tục nhìn xuống, điện thoại đã sớm đặt xuống, hoàn toàn quên mất chuyện nhờ vả của thư ký Hoàng. Ảnh bên dưới nữa càng nhiều, đều là từng việc linh tinh trong kiếp sống làm diễn viên nhỏ của cậu, nhưng nhìn ra không giống như Tạ Kế Hiên đích thân chụp, nếu như phải, góc độ như vậy cậu nhất định sẽ phát hiện, vậy chỉ có thể là nhờ người khác chụp.

Thẩm Gia Ngôn bỏ qua những tấm này, tìm tới ảnh gần đây.

Cậu vốn tưởng 5 năm sau gặp lại nhau, là bắt đầu từ Tạ Kế Hiên lần đầu tiên nhậm chức, nhưng trong ý thức của Tạ Kế Hiên, bọn họ gặp nhau còn sớm hơn.

Đúng vậy, cái đêm hỗn loạn trong tiệc rượu của ảnh đế Tần kia, mới là bắt đầu trong ký ức của Tạ Kế Hiên, Trong hình, cậu đang ngủ say, dấu vết trên người rõ ràng, ảnh được đặt tên là: Hi vọng em ấy sẽ không đánh tôi.

......

Anh còn biết hả!

Thẩm Gia Ngôn có chút xấu hổ, có chút tức giận, hóa ra Tạ Kế Hiên lúc đó đã tỉnh, người này cũng quá đáng ghét, vậy mà giả bộ ngủ! Nhưng thử nghĩ chút, nếu như Tạ Kế Hiên tỉnh, cậu khẳng định càng thêm khó chịu. Trong lúc nhất thời, Thẩm Gia Ngôn cũng không biết nên tức giận hay nên cám ơn.

Xem xong những thứ này, người trì độn hơn nữa cũng hẳn thông suốt, Thẩm Gia Ngôn cũng không cách nào trốn tránh nữa, trên thế giới không có bất kỳ xó xỉnh nào tiếp tục dung nạp cậu lừa mình dối người.

Tâm tình phức tạp vạn phần, tư vị trong đó bản thân trong lúc nhất thời cũng không nhận rõ, chán ghét sao, kháng cự sao, kỳ quái chính là mấy tâm tình này đều không có, đây mới là chỗ khiến Thẩm Gia Ngôn cảm thấy sợ. Cậu đang không biết thế nào mới tốt, lúc này, cửa thư phòng mở ra, Tạ Kế Hiên cầm giá truyền dịch đi tới, thấy cậu đang xem máy tính của mình, biểu tình đóng băng: "Cậu đang làm gì?"

Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu, không nói tiếng nào, ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Kế Hiên. Giữa hai người không có lời nào, một không biết nên nói gì, một vẻ mặt dần dần kinh hoảng.

Một hồi lâu, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lựa chọn gọn gàng dứt khoát: "Nhìn thấy trong album ảnh bà xã của anh anh chụp đều là hình của tôi."

Tạ Kế Hiên kinh hãi: "Sao cậu biết LP là bà xã?"

(Bà xã (老婆) đọc là [lǎo·po])

"......"

Là người thì đều biết được chứ.

Anh nên xoắn xuýt nhất chẳng nhẽ không phải tôi vì sao biết mật mã sao?

Tạ Kế Hiên một bộ biểu tình hóa ra trí thông minh của cậu cao vậy sao.

......

"Anh thích tôi sao?" Thẩm Gia Ngôn đánh vào thẳng sào huyệt.

Sắc mặt Tạ Kế Hiên dần dần biến đỏ, càng nín càng đỏ, lúc Thẩm Gia Ngôn sợ anh tự bốc cháy, "Ùm" một tiếng, té xỉu.

......

Thẩm Gia Ngôn sợ chết, vội vàng đi đỡ anh, lúc này vừa vặn Đỗ Tử Tửu tới, làm kiểm tra cho Tạ Kế Hiên. Hai người cùng nhau đỡ Tạ Kế Hiên lên xe, kéo anh tới bệnh viện. Kết quả kiểm tra không có bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ nóng vẫn chưa rút đi, hết thảy khỏe mạnh, hẳn là qua không bao lâu sẽ tỉnh lại.

Thẩm Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm, về nhà ở một đêm, đưa hợp đồng cho thư ký Hoàng, sáng hôm sau, nghe nói Tạ Kế Hiên đã tỉnh, vội vã chạy tới.

Đỗ Tử Tửu và cậu cùng tới phòng bệnh.

Đỗ Tử Tửu nói: "Cậu ta hiện tại vừa tỉnh, trí nhớ khả năng có chút mơ hồ, không nên hỏi chuyện cậu ta quá kích thích."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Nghe sao giống như tâm lý xảy ra vấn đề vậy, cậu không phải hỏi một câu có phải thích cậu hay không thôi sao?

Đỗ Tử Tửu cười cười: "Không nghiêm trọng, chính là nhắc nhở cậu chút."

Hai người tới phòng bệnh, Tạ Kế Hiên đang dựa vào đầu giường, Đỗ Tử Tửu nói: "Tạ Kế Hiên, người nhà của mày tới thăm mày."

"......"

??? Lời này nghe là lạ, cậu là tới bệnh viện tâm thần nào sao??

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình xoay đầu lại, nhìn cậu một cái, quay đầu đi, lời gì cũng không nói, chỉ có đầu tai khẽ đỏ lên.

"......"

Không phải là thầm mến bị vạch trần muốn trốn tránh chứ, Thẩm Gia Ngôn đánh giá, bất động thanh sắc ở bên giường Tạ Kế Hiên ngồi xuống.

"Không phải nói không nghiêm trọng sao? Anh ấy sao giống như không nhận ra tôi vậy?" Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, chuyện lần trước nói dối mình gãy chân tôi vẫn nhớ đấy." Thẩm Gia Ngôn ám hiệu, cậu cũng không tin cảm mạo té xỉu sẽ mất trí nhớ.

"Cậu hôm qua có kích thích cậu ta không?" Đỗ Tử Tửu hỏi.

Thẩm Gia Ngôn có chút nói không ra lời, nhưng vì bệnh tình của Tạ Kế Hiên, vẫn là báo chi tiết: "Chỉ là hỏi anh ấy có phải thích tôi hay không."

"Kích thích vầy sao?" Đỗ Tử Tửu nghiêm túc.

"......"

Cái này có gì mà kích thích?? Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên nghe nói bởi vì loại chuyện này bị kích thích đến mất trí nhớ.

Sau khi Đỗ Tử Tửu rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận hỏi: "Tôi là ai anh vẫn nhớ rõ chứ?"

Tạ Kế Hiên không lắc đầu cũng không gật đầu, càng không nói chuyện, dáng vẻ mặt không biểu tình cũng nhìn không ra tình huống cụ thể như thế nào.

"Tôi là Thẩm Gia Ngôn, trước đây hai chúng ta còn ở cùng nhau."

Tạ Kế Hiên tránh né ánh mắt Thẩm Gia Ngôn, cầm lấy bút bắt đầu viết tản văn, không có phản ứng gì.

Nhỏ yếu, đáng thương lại vô trợ.

"Anh rốt cuộc sao thế hả?"

Tạ Kế Hiên rốt cục mở miệng: "Tôi hình như ngu rồi."

"......"

Cũng không hỏi ra một hai ba, Thẩm Gia Ngôn sau khi hỏi thăm Đỗ Tử Tửu xác định không có chuyện gì chỉ có thể rời đi trước, Tân Nguyên bên kia còn có việc chờ cậu xử lý. Đi xuống lầu, Thẩm Gia Ngôn nhìn về phía trên lầu, đúng lúc nhìn thấy Tạ Kế Hiên đứng ở bên cửa sổ, nhìn cậu, thấy cậu nhìn tới, ngốc nghếch dời đi ánh mắt.

......

Xe của Thẩm Gia Ngôn từ từ lái ra cửa lớn, từ trong tầm mắt Tạ Kế Hiên biến mất.

Đi tới Tân Nguyên, Mạnh Vân Tinh đã chờ lâu, đang tán gẫu với chị gái thư ký. Y lớn lên ngoan ngoãn lại đáng yêu, biết ăn nói, lại biết khôi hài vui vẻ, đến không được mấy ngày, đã hòa đồng với mọi người.

Thẩm Gia Ngôn có chút áy náy: "Xấu hổ quá tới muộn."

Mạnh Vân Tinh vội vàng lắc đầu: "Em cũng vừa tới."

Dựa vào kịch bản của Mạnh Vân Tinh thiết lập hạng mục điện ảnh《12h trinh thám》đã công bố vai chính Thẩm Gia Ngôn, những người được lựa chọn khác đang chờ thử vai.

Nhưng đạo diễn vẫn chưa thích hợp, Thẩm Gia Ngôn biết tin tức Tương Đông Xương đã rút lui khỏi《Thần Cổ》, muốn mời người tới, ánh mắt Tương Đông Xương độc đáo, mạch suy nghĩ khác người, nhưng có thể chiếu cố tới cảm thụ của người bình thường. Thẩm Gia Ngôn cảm thấy hắn rất thích hợp phong cách bộ điện ảnh này.

Tương Đông Xương sau khi xem kịch bản, quả nhiên cao hứng thích thú, lập tức quyết định muốn gia nhập Thẩm Gia Ngôn. Mấy người thảo luận cả buổi sáng, xác định chi tiết cụ thể, chỉ chờ thử vai là được.

Sau khi họp xong, Thẩm Gia Ngôn đang chuẩn bị đi, bị Mạnh Giản Minh gọi lại.

"Gia Ngôn, cậu trước chờ chút." Mạnh Giản Minh lấy ra một phần tài liệu, "Lúc cậu vừa mới gia nhập công ty, viết cái giới thiệu vắn tắt bản thân này vẫn nhớ chứ?"

Thẩm Gia Ngôn nhớ, đâu biết vừa vào công ty, thời kỳ thực tập sinh, công ty sẽ dựa vào phong cách cá nhân đặt ra hình tượng cho bọn họ. Nhưng đây đều là đãi ngộ đặc biệt mà mấy mầm non được xem trọng mới sẽ có, loại bình thường như bọn họ đều là sản xuất lượng lớn, không ai có thời gian đi hiểu tính cách của bạn, thiết kế hình tượng cho bạn.

Thẩm Gia Ngôn khi đó bị tùy tiện bố trí một hình tượng ngạo kiều.

Cái hình tượng này một đoạn thời gian rất dài khiến Thẩm Gia Ngôn không còn lời nào để nói, tràn đầy cảm giác không khỏe.

Mạnh Giản Minh cũng không biết từ đâu lục ra giới thiệu vắn tắt của cậu hồi debut, viết cho fans nhìn.

"Mấy cái này đã không thích hợp với cậu, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, cậu thích hợp với hình tượng gì." Mạnh Giản Minh lật nhìn: "Trước tiên nói về cái cậu không thích nhất đi."

Thẩm Gia Ngôn không chút suy nghĩ nói: "Đối phương chủ động tỏ tình thì làm sao đây."

Thích quả thực là 3 vấn đề hàng đầu thường gặp nhất của minh tinh, để phù hợp hình tượng ngạo kiều của cậu, câu trả lời mà công ty đặt ra là như vầy: So với bị người theo đuổi tôi thích chủ động xuất kích hơn, nếu đối phương quá chủ động, tôi không có hứng thú.

Đây căn bản không phù hợp tính cách của cậu, cho nên làm ra rất kỳ quặc, bởi vì 5 năm sau cũng không có tiếng tăm gì, cậu ngược lại bớt đi rất nhiều khí lực diễn, lúc này lại lần nữa bị lục ra, mới nhớ tới còn có chuyện này.

Bởi vì Tân Nguyên gần đây sắp ra lịch năm, sẽ ở trên lịch năm làm giới thiệu ngắn gọn cho mỗi minh tinh, cho nên Mạnh Giản Minh mới nhớ tới đi lục giới thiệu vắn tắt của Thẩm Gia Ngôn.

Mạnh Giản Minh gật đầu: "Quả thật không phù hợp tính cách của cậu, hình tượng giả quá sẽ có cảm giác miễn cưỡng. Vậy cậu chuẩn bị trả lời thế nào?"

Thẩm Gia Ngôn nói: "Thích thì đáp ứng, không thích thì cự tuyệt chứ sao."

"Được, sau khi tôi sửa xong lại mang tới cho cậu xem."

Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn đi đón Tạ Kế Hiên về nhà. Người thoạt nhìn tựa hồ bình thường không ít, Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ kéo Đỗ Tử Tửu tới một bên: "Bác sĩ Đỗ, anh ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đầu óc không sao chứ?"

"Đầu óc không sao, chính là đại não người hết sức phức tạp, chịu kích thích sẽ sinh ra các loại phản ứng kích ứng kỳ lạ, chăm sóc thật tốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Đỗ Tử Tửu vỗ vai cậu: "Phải có lòng tin."

"......"

Hai người về đến nhà, Thẩm Gia Ngôn mở cửa nhà ra: "Đây chính là nhà anh, còn nhớ chứ?"

Tạ Kế Hiên ngẩng đầu nhìn: "Không phải nhà cậu sao?"

"Là nhà tôi, tôi là hỏi anh có nhớ hay không."

Tạ Kế Hiên gật đầu: "Cũng chỉ có tiền như tôi mới có thể mua được biệt thự lớn như này."

"......"

Ngu cũng không quên mình là người giàu.

Thẩm Gia Ngôn đỡ Tạ Kế Hiên ngồi xuống, "Giới thiệu lần nữa, tôi là đối tượng kết hôn của anh, tôi tên là Thẩm Gia Ngôn."

Tạ Kế Hiên kinh ngạc: "Tôi đã không phải xử nam rồi sao?"

"......"

Anh con cũng có rồi còn xử nam.

Thẩm Gia Ngôn ôm nhóc con tới, "Đây chính là con trai anh, nhũ danh gọi là Bảo Bảo."

Tạ Kế Hiên nói: "Ai sinh?"

"Anh sinh!"

Bảo Bảo hôm nay rất thần khí, mặc quần áo nhỏ thêu chữ Vương và hoa văn hổ, trên đầu đội mũ quả dưa, chữ Vương kim quang lấp lánh hết sức bá khí, chính là bong bóng nước miếng quá sát phong cảnh, bá khí giảm mạnh 1 trăm, lộ ra diện mạo thật của con nít.

Thẩm Gia Ngôn dỗ nhóc, không để cho nhóc gặm tay nhỏ, nhóc con cuống cuồng, sung sướng đạp. Thẩm Gia Ngôn hôn hôn mặt nhóc, hôn hôn tay nhỏ của nhóc, chơi không biết trời đất.

Tạ Kế Hiên ở một bên nhìn, trong mắt lộ ra nhu hòa chầm chậm, chờ Thẩm Gia Ngôn nhìn sang, lại khôi phục bình thường.

Buổi tối uống nước nhiều, Thẩm Gia Ngôn nửa đêm thức dậy đi toilet, phát hiện Tạ Kế Hiên không có ở trong phòng. Cậu xuống lầu một tìm một vòng, nhìn thấy ánh đèn thư phòng sáng. Trong phòng, Tạ Kế Hiên đang ngồi trước máy vi tính, nhíu mày xem gì đó. Thẩm Gia Ngôn đẩy cửa ra, "Anh đang làm gì?"

Tạ Kế Hiên nói: "Tôi mộng du."

"......"

Bởi vì Tạ đại tổng tài ngốc, cho nên gần đây không thể đi làm. Cũng may thư ký Hoàng thời điểm mấu chốt đáng tin, không có xảy ra sai lầm, Thẩm Gia Ngôn có thể toàn tâm toàn ý bận rộn chuyện kịch bản. Đảo mắt đã đến ngày thử vai, Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới người đến còn rất nhiều, thậm chí có không ít minh tinh nổi tiếng.

Thẩm Gia Ngôn đặc biệt dẫn Mạnh Vân Tinh tới vị trí bình ủy, còn có Tương Đông Xương, cùng với phó đạo diễn, nữ chính thử vai và nam hai, nam ba.

Thử vai cực kỳ thuận lợi, cuối cùng Tương Đông Xương chọn được người.

Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ xem album ảnh trong máy vi tính của Tạ Kế Hiên, xem ảnh mặc quần bơi hồi đại học hơi xuất thần. Hồi đại học, cậu thường xuyên cùng bạn bè tới bể bơi, sau đó năm 3 đại học bận rộn thì rất ít đi, ký ức có liên quan đã sớm mơ hồ.

Cậu thật sự muốn biết chuyện có liên quan tới Tạ Kế Hiên, suy nghĩ một chút, gọi cho Trương Trí Thông.

"Mày còn nhớ tao hồi đại học thường xuyên tới bể bơi chơi hay không?"

"Sao thế?" Trương Trí Thông nói: "Nhớ, sao đột nhiên nhắc tới cái này?"

"Mày có ấn tượng với Tạ Kế Hiên không? Có ở trong bể bơi từng nhìn thấy anh ấy không?"

"Tạ Kế Hiên?" Trương Trí Thông nghĩ một lát: "Không nhớ, tao chỉ biết mày từng nói với tao anh ta hồi đại học cùng trường với chúng ta."

Thẩm Gia Ngôn thở dài: "Vậy không có chuyện gì tao cúp."

"Nè!" Trương Trí Thông nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có."

"Nói tới bể bơi, tao nhớ mày từng ở đó cứu người, mấy cái khác không có ấn tượng gì."

Thẩm Gia Ngôn sửng sốt, "Tao từng cứu người sao?" Cậu sao hoàn toàn không nhớ!

"Đúng á, hồi năm nhất, bọn mình có lần đi bơi, mày thấy có người chìm ở đáy nước, không nói hai lời liền nhảy xuống, lúc lên bờ còn đập hỏng kính bơi."

Nói đến kính bơi cậu nhớ ra một chút, lúc ấy tốn tiền mua một bộ kính bơi rất đắt tiền, ba ngày không lỡ ăn đồ mặn, sau đó chưa dùng mấy lần đã hỏng, miễn bàn bao đau lòng. Hiện tại nhớ tới, hóa ra là lúc cứu người làm hỏng sao? Nhưng cậu thật sự không có ấn tượng gì.

Hôm sau, bạn bè Tạ Kế Hiên nghe nói anh bị bệnh, nháo nhào tới nhà thăm. Chuyện Tạ Kế Hiên mua nhà mới không nói với Tạ phu nhân, chỉ nói với mấy đứa bạn thân thiết biết.

Trần Phương Mạnh Vân Dương Đỗ Tử Tửu mấy người này đều tới. Trần Phương trên dưới đi thăm nhà mới, không khỏi cảm thán, "Căn biệt thự này quả nhiên đẹp, em cũng muốn mua, chị dâu gì ý nhở, em muốn ở đây hai hôm được không?"

"......" Gọi ai chị dâu đấy hả không có trí nhớ hả cái người này.

Thẩm Gia Ngôn nói: "Xấu hổ quá, nhà chúng tôi chỉ có phòng ngủ chính có giường, những phòng khác cái gì cũng không có." Có tiền như Tạ Kế Hiên chỉ mua một cái giường, cái này rất mất mặt.

Trần Phương nói: "Không đúng, lúc anh Tạ mua giường là em làm cho, trong nhà đứa bạn em bán đồ gia dụng, em từ trong đó chọn được một cái king size, còn có 2 cái size bình thường, đặt ở phòng khách, sao có thể chỉ có 1 cái giường."

Mạnh Vân Dương âm thầm trợn mắt trắng, cùng Trần Phương kéo khoảng cách ra.

Cái gì? Nhìn biểu tình Trần Phương không giống như đang nói láo, Thẩm Gia Ngôn đứng dậy lên lầu, từ chỗ bảo mẫu cầm lấy chìa khóa, tùy tiện vặn mở một cánh cửa ra, liền nhìn thấy bên trong đặt giường lớn chỉnh tề. Tạ Kế Hiên hồi đó nói với cậu không có tiền mua giường, cậu đã cảm thấy không đáng tin, quả nhiên đều là lừa gạt cậu.

Cậu nổi giận đùng đùng xuống lầu, Trần Phương có lẽ bị ai đó giáo dục, cười lúng túng: "Gì nhở, em không ở đâu ạ chị dâu."

Thẩm Gia Ngôn không có thời gian quan tâm hắn, nói với Tạ Kế Hiên: "Anh không phải nói trong nhà chỉ mua được 1 cái giường sao? Vậy ở trong phòng kia là cái gì?"

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói, "Tôi chỉ là một kẻ ngốc."

"......"

Bạn bè xung quanh nhìn Tạ Kế Hiên, từng người mở to mắt, trao đổi lẫn nhau 1 ánh mắt.

Cái đệt, Mạnh Vân Tinh nói Tạ Kế Hiên bị hồn xuyên quả nhiên là thật!

Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, mấy người bạn của Tạ Kế Hiên rối rít tán dương đầu bếp nấu ngon, tán gẫu chút, lại hâm mộ gia đình hạnh phúc của 2 người, nhìn bọn họ cũng muốn kết hôn.

"Nhưng bọn em khẳng định không có vận khí tốt như anh Tạ, người yêu mối tình đâu chính là đối tượng kết hôn, mối tình đầu của em đã sớm không biết ở đâu." Trần Phương sau khi bị dạy dỗ, máy hát không bao lâu lại mở ra, điển hình của nhớ ăn không nhớ đánh.

Người yêu mối tình đầu? Nói cậu sao? Thẩm Gia Ngôn không tin, nói cậu là mối tình đầu, vậy Tô Minh Hạ là chuyện gì?

"Anh ấy không phải từng yêu đương sao?"

"Không có ạ." Trần Phương lắc lắc đầu: "Anh Tạ chỉ có một mình chị dâu."

Thẩm Gia Ngôn đã lười sửa đúng cái xưng hô chị dâu của hắn. "Không phải còn có Tô Minh Hạ sao?"

"Tô Minh Hạ? Hắn là ai vậy?" Mạnh Vân Dương hỏi.

"......" Ngay cả Tô Minh Hạ cũng không biết sao? Mạnh Vân Dương mặc dù ít lời, nhưng không giống như nói dối, Thẩm Gia Ngôn nói: "Là một minh tinh."

Mạnh Vân Dương lắc lắc đầu: "Ngoại trừ ảnh đế Tần, anh Tạ không lui tới với bất kỳ minh tinh nào."

Thẩm Gia Ngôn nhìn về phía Tạ Kế Hiên, Tạ Kế Hiên lập tức rũ lông mi ăn cơm.

Chân ở dưới mặt bàn, giẫm Trần Phương một cái.