Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 392: Người của ta cũng dám động




" UỲNH "

Một tiếng nổ lớn vang lên từ sâu trong phía khu rừng xa xa kia. Bắt đầu bốc lên những cột khói đâm toạc lên trời cao, muôn thú thét lên từng đợt, lá cây xào xạt, cây rung lắc dữ dội một hồi lâu, mặt đất cũng không kém phần bị chấn động cho một hồi.

Người dân cảm nhận thấy âm thanh lớn như vậy, liền từng hồi từng đợt mà run rẩy không ngừng, ai nấy đều sợ hãi không thôi. Người người co rút lại với nhau, ôm chầm lấy nhau sợ hãi run cầm cập.

Nhóm Hạo Thiên thì ngược lại, nghe thấy âm thanh liền ngoảnh đầu nhìn chăm chú, không nói không rằng liền di chuyển, thoắt cái đã không thấy tâm hơi. Để lại trong lòng người dân nơi này một mảnh sợ hãi, lo lắng cùng hoảng loạn không biết phải làm gì.....

Hạo Thiên dẫn đầu, đưa đoàn người hướng về phía phát ra tiếng nổ lớn, cũng là phương hướng mà bọn Thống Trung đã đi. Tốc độ được đẩy nhanh nhất có thể, thoắt cái đã đến nơi...

Cả bọn Hạo Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, mi tâm nhíu chặt, ánh mắt đầy sự phẫn nộ cùng lo sợ. Rừng cây nơi này bị phá hủy hoàn toàn, cây cối rơi ngã khắp nơi, nhiều xác yêu thú nằm lưa thưa nơi rừng cây, đôi chỗ lủng lỗ chỗ trên đất còn có lửa nhỏ đang le lói cháy.

Cùng lúc đó trên phía cao, Thống Trung, Minh Kỳ, Lưu Vân và Lưu Dạ đã thở hồng hộc vì mệt mỏi, Lưu Dạ đỡ Lưu Vân trên vai với vết thương đầy tay, vết rách da thịt trên tay đang đổ ròng ra, nhỏ lõn tõn xuống đất. Minh Kỳ đỡ Thống Trung đang ôm bụng mình, máu tuôn ra từng đợt khi Thống Trung thở gấp, có vẻ đã chấn thương trúng phổi mình rồi. Cả Minh Kỳ và Lưu Vân cũng đều bị thương nhưng có phần nhẹ hơn một chút, Minh Kỳ trên mắt vết sẹo đã đóng kín từ lâu cũng có phần tét ra đôi chút, mắt nhắm nghiền lại một bên không động đậy do máu đổ ra ướt khóe mắt. Theo đó nữa là đứa bé gái kia, Minh Kỳ một tay đỡ Thống Trung, tay kia bế đứa bé trên tay. Cả bọn mặc dù mệt mỏi nhưng tinh thần tập trung cao độ, ánh mắt kiên định thập phần.

Đối diện với họ là một tên đàn ông với cặp sừng to lớn và dài ngoằng trên đầu mình, cặp nanh trắng lộ ra trên khóe miệng, toàn thân một mảnh đen thui thủi. Ánh mắt đỏ ngầu đầy vẻ khát máu, mặc dù có cặp sừng khá to nhưng sau lưng thì đôi cánh có phần nhỏ bé hơn rất nhiều, như hai tờ giấy vậy. Mà, mặc dù nhóm Thống Trung bị thương như thế đấy nhưng tên này lại bị thương rất nhẹ nhàng, cánh tay chỉ bị rách và chảy máu vài nơi mà thôi. Còn lại thì không có gì là vẻ mệt mỏi cả.

Hạo Thiên nhìn thấy cảnh này, sự phẫn nộ lại càng lên cao. Mi tâm đang nhíu lại chợt giãn ra, ánh mắt phẫn nộ chợt dịu lại, thay vào đó là sự lạnh lùng, vô cảm thấu tâm can mà nhìn về phía tên áo đen. Ngay lúc này đây, thuộc hạ của hắn đã tụ tập ra sau hắn, rất nhiều tên áo đen khác. Số lượng cũng mấy trăm người chứ chẳng ít.

Bọn Thống Trung dường như cảm nhận được sự xuất hiện của nhóm Hạo Thiên, bọn họ liền quay mặt sang, ánh mắt có phần mệt mỏi. Hạo Thiên khi nhìn họ, ánh mắt liền dịu dàng đi, mỉm cười nói

" Làm tốt lắm! Các ngươi có thể nghỉ ngơi rồi "

Lời Hạo Thiên vừa nói ra, cả 4 liền buông lỏng, rơi tự do... Nhưng bọn Hạo Thiên làm sao mà để nhóm Thống Trung rơi xuống đất được, bọn họ vừa rơi chưa được 1 giây thì bọn nhóc Mộc Lâm, Mộc Sinh, Vân Mộng và Tử Kiệt đã chạy đến, đỡ lấy họ trên tay mình. Cử chỉ và hành động vô cùng cẩn trọng, tránh động đến vết thương của họ.

" Uỳnh "

Một đạo lực chưởng về phía nhóm Mộc Lâm nhưng nó không cách nào động đến họ được. Đạo lực đó đi được nửa đường liền dừng lại rồi tiêu biến mất.

Tên sừng lớn ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn phắt sang nhóm Hạo Thiên, nhất là Hạo Thiên, tiểu Siêu, Lăng Giang Tuyết và An Lam Nguyệt. Hắn nhìn 4 người họ rất chăm chú, như thể đây là một con mồi thơm ngon, bổ dưỡng.

Hạo Thiên chờ cho đám Mộc Lâm đưa bọn Thống Trung sang đây liền mở ra một cửa không gian, đưa bọn họ vào đó và bọn Mộc Lâm trở ra. Tiếp sau đó thì tiểu Siêu và An Lam Nguyệt di chuyển vào trong đó.

Lúc này, bên ngoài nhóm Hạo Thiên 16 người hiện tại nghỉ ngơi và chăm sóc 6 còn lại 10 người. Mười người đối diện với hơn trăm người, trong đó còn có một tên thực lực có phần khủng khiếp đã đánh bọn Thống Trung phải trọng thương, tâm trí mệt mỏi, tinh thần uể oải. Điều đó đã khiến Hạo Thiên vô cùng phẫn nộ, ánh mắt lạnh băng lại mà nhìn chúng.

Tên sừng lớn nhìn họ, cười lạnh nói

" Mồi ngon dâng tận miệng, thật đúng là thơm ngon bổ dưỡng mà. Người đâu, bắt sống hết cho ta, bù lại đứa bé đã mất kia. Hôm nay ta muốn có một bữa tiệc máu thật linh đình, xông lên "

Hạo Thiên lạnh giọng, nói

" Các ngươi tiến lên, khiến cho bọn chúng sống không bằng chết. Nhớ, giữ cho những tên kia còn sống cho ta "

" Vâng "

Đám nhóc đồng thanh hô lớn, Hạo Thiên vừa nói xong thì bọn chúng cũng đã di chuyển.

Hạo Thiên lúc này đây ngay lập tức dựng một lớp màn lớn, nhốt tên sừng lớn vào. Bị nhốt một cách đột ngột, hắn giật mình muốn dùng tay đấm vỡ lớp màn mà Hạo Thiên dựng lên. Nhưng có đánh cách mấy cũng không tài nào đánh vỡ được. Hạo Thiên lại tiếp tục bồi thêm vào đó một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa sẽ cháy to dần lên, và cháy mãi cho đến khi Hạo Thiên thỏa mãn.

Tên sừng lớn bên trong giãy giụa, dùng mana hộ thân, tìm đủ mọi cách để không bị đốt cháy, còn liên tục gào thét nhưng dù hắn có hét to cỡ nào bên ngoài cũng không nghe thấy được. Cứ mặc sức hắn mà la

Còn bọn Mộc Lâm, chúng đánh xuống, mỗi quyền mỗi lực đều nương tay, 10 phần lực chỉ đánh 5 phần nhưng đánh không phải một cái, hai cái mà là rất nhiều cái. Những cú đấm cứ liên tục vã lên cơ thể họ, đánh đến người không ra người thú không ra thú, đến cả cái nùi giẻ lau sử dụng lâu năm cũng còn tốt nhìn hơn đám người này của hiện tại. Nhiều tiếng la rên rỉ cũng vang lên liên hồi khi những cú đấm như trời giáng của bọn nhóc nện xuống, rộn rã cả khu rừng.

Mặc dù đánh đến như vậy đấy, nhưng vẫn đảm bảo chúng còn tia hơi thở, còn thoi thóp nằm trên mặt đất. Hẳn bọn nhóc lúc nãy đây cũng đã vô cùng phẫn nộ khi nhìn thấy hình ảnh của bọn Thống Trung như vậy, chúng đã đánh nhiều như thế đó nhưng đám người kia vẫn sống, nhịp thở vẫn còn nhưng vô cùng yếu ớt, chỉ có thể nằm thoi thóp trên đất và chỉ cần một chấn động nữa thôi liền có thể chấn chết bọn chúng.

Còn tên chủ nhân của chúng bị Hạo Thiên hành hạ trong Hắc hỏa, lửa thiêu đốt vừa tầm đảm bảo tính mạng bé nhỏ của hắn. Hạo Thiên ánh mắt không rời chiếc lồng nhốt tên kia dù chỉ một khắc, vừa nhìn thấy bị lửa thiêu mà lòng vẫn đầy phẫn nộ. Đợi đến khi đám nhóc hành hạ bọn người kia xong, tay dính đầy máu của bọn chúng, khuôn mặt có phần thuyên giảm thì bên phía cậu cũng ngưng lửa lại.

Hạo Thiên làm cho hắn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, giọng lạnh băng như cứa vào da thịt, bảo

" Người của ta mà ngươi cũng dám làm thương, xem như đây là lần cuối cùng ngươi có thể hít thở không khí  Ma giới "

Lời Hạo Thiên vừa dứt cũng là lúc lộ ra thân xác bị đốt đến cháy đen, những mảnh thịt đỏ ửng hồng như sắp chín, quần áo cháy rụi nhưng có vẻ nhờ vào 1 cái gì đó mà nơi cần che thì vẫn không có mất a.

Tên này lúc đầu còn rất kiêu ngạo, tự đại lại còn muốn bắt nhóm Hạo Thiên để lấy máu. Nhưng hiện tại hắn sao đây? Vẻ mặt vô cùng sợ hãi, liên tục đảo mắt muốn tìm đường thoát, toàn thân run rẩy không ngừng khi Hạo Thiên nhìn hắn, lại nghe thêm câu nói vừa rồi liền quay người bỏ chạy.

Hạo Thiên có thể để hắn chạy sao? Đương nhiên không! Khi hắn vừa quay người, Hạo Thiên một Thương Băng nhọn và dài liền hiện ra, số lượng lên đến hàng trăm thương hướng phía hắn mà phi đến và rồi....

" aaaa... Đừng qua đây.... Đừng qua đây.... Ta không muốn chết.... Aaaaaa.... "

" Phập... Phập... Phập..... "

Hàng trăm mũi thương xiên xỏ người hắn, tạo thành một quả cầu gai to lớn mà rơi dần xuống mặt đất rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ li ti... Hắn chính thức hóa thành không khí.... Còn đối với bọn thuộc hạ của hắn, Hạo Thiên cũng làm điều tương tự mà không sợ hao tổn mana, tạo vài ngàn vài vạn mũi thương đối với cậu mà nói chẳng thấm vào đâu cả.

" Phập... x n lần... "

Nhiều tiếng hét thất thanh cũng theo đó mà vang lên, nghe có phần thảm thiết, thê lương nhưng lại tạo cảm giác phấn khích đến lạ thường. Tiếp sau đó, bọn nhóc tỏ lòng " thương tiếc " nhận nhiệm vụ mai táng luôn cho chúng, bọn nhóc dựng đất, lấp lại mà bứng những gốc cây đi, phá bỏ hoàn toàn căn cứ này, sau đó làm cho nơi từng có một căn cứ trở về với hư không, như thể nơi này chưa từng có căn cứ nào.

Sau đó, tất thảy quay lại ngôi làng....