Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 359: Gầy đi nhiều rồi




Thời gian vẫn cứ dần trôi đi, một ngày rồi lại hai ngày, ba ngày bốn ngày trôi qua. Bọn nhóc vẫn luôn tích cực chia nhau ra tìm kiếm, bên phía Âu Dương Đông cũng phái người đi tìm phụ. Tìm kiếm một Lâm Băng Liên hồn nhiên, hay cười của cả bọn. 

Trong đó, bên Âu Dương Đông và tiểu Siêu vẫn luôn cố gắng chế tạo ra loại đan dược giúp Hạo Thiên hạ sốt suốt 4 ngày đêm mà chưa hề nghỉ ngơi. Cho đến nay thì còn duy lại Băng Huyết quả cuối cùng, cũng là cơ hội cuối cùng cho cả hai. 

Đang trong giờ phút cao trào, bắt đầu đưa nguyên liệu vào lò luyện đan. Cả hai tinh thần tập trung cao độ, mắt không rời lò luyện nửa giây. Cố gắng điều chỉnh độ lớn nhỏ của lửa, sao cho thích hợp với từng loại dược. 

Mồ hôi vẫn đổ ròng rã trên trán cả hai, mày nhíu lại căng thẳng. Ngay sau đó thì... 

"....... " 

Một khoảng không yên tĩnh, lò luyện đan không hề phát nổ mà chỉ nhẹ tinh lên một tiếng. Cả hai thở ra một hơi nhẹ, ánh mắt nhìn nhau cười hiểu chuyện. Tiểu Siêu đưa tay lấy ra viên đan dược, nó bóng loáng và có màu nâu đỏ, hươnh thơm tỏa ra từ nó khiến con người ta không khỏi dịu đi cơn nóng giận. 

Ngay sau khi luyện ra đan dược, tiểu Siêu và Âu Dương Đông một đường thẳng tiến tới phòng của Hạo Thiên. Mở cửa phòng bước vào, An Lam Nguyệt đang đứng cạnh cửa sổ mà nhìn ra ngoài đi vào thêm một chút, Lăng Giang Tuyết ngồi trên ghế nhưng nửa thân trên lại nằm trên giường, hai bàn tay nắm chặt lấy tay Hạo Thiên không rời. 

An Lam Nguyệt " suỵt " một tiếng, nói 

" Nhỏ tiếng thôi, Tuyết nhi mất ngày nay mới chợp mắt được một chút đấy " 

Cả hai nhẹ gật đầu, Âu Dương Đông hỏi 

" Tiểu Thiên sao rồi? " 

An Lam Nguyệt cười nhẹ nói 

" Đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn nóng " 

Âu Dương Đông lấy ra viên đan dược, bảo 

" Đã luyện thành công rồi. Mau cho tiểu Thiên uống đi " 

An Lam Nguyệt nhỏ giọng nói 

" Không thể nhét cả viên vào như thế được, có thể nghiền nó ra không? " 

Âu Dương Đông gật đầu, đáp 

" Được, nghiền ra sau đó đổ vào miệng nó. Xong rồi mới cho uống nước " 

An Lam Nguyệt gật đầu, nhận lấy viên đan dược, tìm lấy một cái bịch mà bỏ vào, sau đó nhẹ nhàng dùng tay mà bóp nát nó ra thành cám. Lại nhẹ nhàng cho vào miệng Hạo Thiên và cho cậu uống nước. 

Âu Dương Đông nhỏ tiếng nói 

" sau 15 phút liền có tác dụng, chúng ta ngồi đợi một chút xem sao " 

Gật đầu, cả bọn tiến lại ghế ngồi chờ. Lại bất tri bất giác mà cả 3 đều ngủ quên mất, do sự lo lắng và phiền muộn cứ ập đến dồn dập, cho nên từ lúc Hạo Thiên bệnh đến nay đã hơn 5 ngày rồi mà có được ngủ miếng nào đâu. Lại còn phải hao tâm tổn trí mà lo nghĩ nhiều thứ, đến hiện tại mệt quá liền ngủ thiếp đi...... 

Đan dược được nghiền thành cám cho vào miệng Hạo Thiên rồi nuốt xuống. Sắc mặt cậu dần dần có sắc, khuôn mặt ửng đỏ mấy ngày nay đã dần chuyển sang hồng hào, nhịp thở phập phồng dồn dập đã không còn nữa,  thân nhiệt nóng bỏng tỏa ra xung quanh đã dần nguội đi. Duy trì ở mức 36 đến 37 độ C. 

Nhiệt độ cơ thể giảm dẫn đến cơn sốt cũng dần qua đi, đồng óc dần thanh tịnh lại. Hạo Thiên ngay sau đó mắt dần mở ra, đập vào mắt cậu và suy nghĩ đầu tiên sau nhiều ngày hôn mê là " chói mắt quá ". 

Ánh đèn trong phòng rọi thẳng vào mắt cậu, khiến cho đôi mắt hai màu vừa mở ra liền đóng lại. Muốn đưa tay che mặt lại, lại cảm thấy bàn tay phải bị đè xuống. Hơi nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Lăng Giang Tuyết đang ngủ thiếp đi bên cạnh, thôi thì tay phải không được ta dùng tay trái. Đưa tay trái lên che mắt lại, mất một khoảng thời gian cậu mới lại dần thích nghi với ánh sáng này. 

Mấy ngày nay ta cứ nhìn thấy một khoảng không vô tận màu đen kịt, lại cảm thấy cơ thể vô cùng nóng, khó chịu vô cùng. Hẳn là bị sốt rồi đi,... Ha, mang cái danh thiên tài tiểu yêu nghiệt vậy mà lại để bị sốt cao hôn mê 5 ngày 4 đêm. Hẳn là làm việc quá sức nên mới như vậy đi, lần sau cẩn thận hơn mới được. May mắn ta còn có Tuyết nhi cùng mọi người, mà... ta lại làm bọn họ lo lắng nữa rồi, thể nào chốc nữa cũng ăn chửi mà thôi.... Haizzzz....  

Hạo Thiên dùng tay trái từ từ nhẹ nhàng mà kéo tay phải của mình khỏi tay Lăng Giang Tuyết. Hẳn Tuyết nhi đã phải thức suốt mấy ngày này chăm sóc ta nên mới ngủ say như vậy, thậm chí có người đụng vào mình mà cũng hay biết gì... Ta thật có lỗi mà, sau này chắc khỏi cần tự nhắc mình, thể nào mọi người thấy mình đụng vào công việc là sẽ không cho làm ngay... Tự mình hại mình rồi, không trách ai được cả... Haizzzz... 

Sau rút tay khỏi tay của Lăng Giang Tuyết, Hạo Thiên nhẹ nhàng rời giường, vòng sang bế Lăng Giang Tuyết lên giường nằm, cẩn thận đắp chăn cho cô. 

Lại tiến về phía ghế sofa mà ba người An Lam Nguyệt đã ngủ thiếp đi. Đứng lại cười nhẹ một cái, liền lại bế An Lam Nguyệt lên giường bên cạnh mà đặt nằm xuống, lại làm điều tương tự với tiểu Siêu, đưa cậu đến giường ngoài cùng. Hạo Thiên làm xong 3 lượt, lại quan sát nhìn Âu Dương Đông đang ngủ thiếp đi trên ghế. Khuôn mặt hao hao gầy đi, hơi chùn một lúc, mặt đượm buồn. Mấy ngày nay vì ta mà tất thảy đều đã gầy đi rất nhiều, ta bệnh là một chuyện còn mọi người chăm sóc ta cũng phải ăn chút gì đó để lấy sức chứ. Tại sao phải nhịn đói như vậy.... Được rồi, ta sẽ bù đắp cho mọi người đây... 

Vì hết giường, Hạo Thiên không thể đưa Âu Dương Đông lên giường được. Tiểu Siêu trước giờ vẫn luôn không quen ngủ cùng người lạ, An Lam Nguyệt tỷ và Tuyết nhi là con gái nên không thể cho ngủ cùng. Thôi thì ủy khuất lão cha ngủ trên ghế vậy. Hạo Thiên lấy ra một cái chăn, lại giúp Âu Dương Đông nằm xuống ghế sofa, đặt xuống một cái gối để kê đầu,  sau đó lại đắp chăn lên. 

Hạo Thiên nhìn lại cơ thể mình một chút, chỉ mặc mỗi chiếc quần còn thân trên hoàn toàn không có gì cả. Khẽ thở ra một hơi, cậu đi thẳng vào nhà tắm, tắm rửa qua một lúc, lại thay một bộ khác. Hạo Thiên lặng lẽ rời khỏi phòng,  nhẹ nhàng đóng cửa rồi làm một đường ra chợ. Để ta đi mua đồ bồi bổ lại cho mọi người đi!  

Hạo Thiên rời khỏi phòng được một lúc, khoảng 30 phút sau đó. Lăng Giang Tuyết hoảng hồn ngồi dậy trên giường, đưa mắt nhìn quanh một cách vội vã. Khuôn mặt hoảng loạn đến kinh hãi, Lăng Giang Tuyết bật dậy khỏi giường, chạy nhanh vào phòng tắm tìm kiếm Hạo Thiên. Nhưng cậu đã không còn trong đó nữa, lại tìm nhanh mọi ngóc ngách, khuôn mặt cô càng thêm hoàng loạn. 

Lăng Giang Tuyết chạy lại chỗ An Lam Nguyệt, lay cô tỉnh dậy, vội vàng hỏi 

" Nguyệt tỷ... Nguyệt tỷ, Thiên ca đi đâu mất rồi!? " 

An Lam Nguyệt còn lờ mờ buồn ngủ, vừa nghe dứt câu liền tỉnh ngủ mà bật dậy khỏi giường, la lên 

" Cái gì? " 

Tiếng la làm cả bọn thức giấc,  tiểu Siêu bật dậy, Âu Dương Đông cũng tung chăn mà dậy. Cả hai hỏi 

" Có chuyện gì? " 

Lăng Giang Tuyết khuôn mặt vội vã, nói 

" Thiên ca đi đâu mất rồi? " 

" Cái gì? " 

Cả bọn không hẹn lại cùng la lên, chạy phắt lại giường Hạo Thiên đã từng nằm. Cậu đã không còn nằm ở nơi đó nữa... Âu Dương Đông vội hỏi 

" tiểu Thiên không ở đây vậy nó đã đi đâu? Mà sao các người lên giường nằm được vậy? " 

An Lam Nguyệt liền nói 

" Chắc Thiên Thiên bế chúng ta lên giường rồi mới rời đi, chúng ta lập tức đi tìm " 

Không hẹn mà cùng gật đầu một cái, mở cửa chạy phắt ra ngoài liền gặp bọn nhóc đang ngồi ngoài đấy. Thấy bốn người An Lam Nguyệt tại sao lại vội vàng như vậy, cứ tưởng Hạo Thiên lại có chuyện gì, liền lo lắng hỏi 

" Thiên ca có chuyện gì rồi sao? " 

An Lam Nguyệt lắc đầu, nói 

" Không có, Thiên Thiên biến mất rồi. Các đệ ngồi ngoài này có thấy đệ ấy đi đâu hay không? " 

Cả bọn lắc đầu nói 

" Không có, chúng ta mới trở lại có 10 phút thôi, còn đang định đi vào xem thử xem Thiên ca đã khỏe chưa " 

Lăng Giang Tuyết liền nói 

" Thiên ca huynh ấy đi đâu mất rồi " 

" Mọi người làm sao vậy? Sao lại đứng hết ngoài này thế? " 

Một giọng nói trầm ấm liền vang lên...