Thống Trung làm xong việc còn bị đánh một cái kèm theo câu " Làm tốt lắm " như thể xem cậu ta là một đứa con nít vậy. Thống Trung bễu môi nói
" Tôi không phải là một đứa con nít "
Hạo Thiên nhìn sang cậu, cười nhạt nói
" Ân, cậu không phải là một đứa con nít. Chỉ là khen cậu mà thôi, tự cậu suy diễn ra đấy chứ "
" Cái.... "
Thống Trung cứng họng, im lặng luôn không nói gì nữa. Còn Hạo Thiên, cậu hiện tại không muốn thể hiện ra quá nhiều nên tạm lui về say, thay vào đó, Minh Kỳ lại đứng ra nói
" Xin chào, nơi rừng Phục Lâm nguy hiểm này mà các huynh vào đây làm gì? "
Cả đám người có chút sợ hãi, tại sao một nhóm người trông toàn là thanh niên mới 15, 16 tuổi lại vào nơi nguy hiểm như vậy. Chưa kể trong đó có một đứa có sức mạnh khủng bố, vài lời nói liền khiến một bầy lang hơn trăm con co quắp đầu mà chạy trốn không dám quay đầu lại nhìn. Các người thuộc dạng con ông cháu cha gì vậy hả?
Một nam nhân giọng có hơi rụt rè, sợ hãi lưỡng lữ muốn tiến nhưng lại không dám tiến, muốn lùi lại sợ người ta nghĩ mình không có thiện ý, đành đứng yên một chỗ, mồ hôi hột chảy xuôi, lắp bắp nói
" Chúng... Chúng tôi tới để báo danh tham gia kì tuyển sinh của học viện Tát Lôi... Còn... Còn mấy cậu tại sao lại vào đây? "
Thống Trung lúc này lại nhảy bổ tới, bảo
" Thật trùng hợp nha, chúng tôi cũng tới học viện báo danh này. Chúng ta đi cùng được không? "
" Bốp "
Minh Kỳ một tay che mặt Thống Trung lại, đè cho cậu ta té ngược về sau. Một mặt lại bảo
" Tôi là Minh Kỳ, còn đây là.... ( giới thiệu nha).... Chúng tôi cũng đang trên đường tới học viện Tát Lôi, nếu không phiền chúng ta có thể đi cùng nhau để khi nguy hiểm còn giúp đỡ nhau "
Người nam nhân vừa nãy liền cười nói
" Vậy thật tốt quá, tôi là Chu Lai, đây là Vũ Thanh, còn kia là Uyển Lộ, Nhược Nhiên và An Vân "
Chu Lai, một cậu thanh niên tuổi vừa tròn 18, khuôn mặt có phần rụt rè, nhút nhát, tóc ngắn cẳ gọn gàng màu nâu nhạt, miệng lúc nào cũng nở nụ cười e ngại.
Vũ Thang lại cậu thanh niên 17 tuổi, tóc dài cột cao màu nâu sậm, đôi mắt đen tròn có vẻ kiên cường và bất khuất, thân hình cân đối, cơ bắp săn chắc, bàn tay chai sạn thể hiện rõ cậu là một con người siêng năng, cần cù và chịu khổ nhiều mới như vậy.
Uyển Lộ, cô gái này trông mới 17 tuổi, chiều cao có hạn, khuôn mặt kiên cường, ánh mắt sắc bén, hành động dứt khoát không khoan nhượng, tóc ngắn ngang vai màu hồng nhạt. Nhược Nhiên mới 16 tuổi, tóc xanh dài xõa ngang lưng bồng bềnh uốn cong, ánh mắt hiền lành, khuôn mặt dịu dàng, cử chỉ đoan trang, hẳn là một thục nữ đi. Còn An Vân thì đã 18 tuổi, cô gái này với vẻ mặt chán chường, như thể không có gì làm cô ta hứng thú ngoài đối mặt với nguy hiểm, tóc dài được cột cao mà đen tuyền. Bà đương nhiên rằng cả nam người đều có đôi tai dài, còn sừng với cánh thì không hề có.
Nhược Nhiên cười nhẹ nói
" Từ nay chúng ta là một đội rồi, mong chúng ta sẽ có quãng thời gian vui vẻ "
Thống Trung lại nhảy bổ lên, lần này cậu đè đầu Minh Kỳ xuống, cười bảo
" Tất nhiên rồi.... "
" Rầm "
Minh Kỳ không nói một lời liền nắm tay Thống Trung, quật cậu về phía trước, nằm dài trên đất. Thống Trung bễu môi nói
" Tiểu Kỳ keo kiệt, để chút cũng không cho "
Mộc Lâm cười bảo
" Đỡ hơn ai kia cái miệng lanh chanh chích chòe, bị đánh hoài mà cũng không bỏ "
" Aaaaa, tiểu Lâm, bây giờ tới lượt cậu bắt nạt tôi sao? "
Thống Trung bật người dậy, đuổi bắt Mộc Lâm chạy vòng vòng, Mộc Lâm cứ núp sau người Mộc Sinh, vẻ mặt trêu chọc cứ lêu lêu Thống Trung không ngừng. Thống Trung thì cứ la làng lên gì mà " Tiểu Sinh mau tránh ra, không tôi đánh luôn cả cậu đấy ", " aaaa, tức chết ta mà. Cậu mau ra đây tiểu Lâm ".... Cứ la làng la ó đinh tai nhức óc cho đến khi Hạo Thiên lạnh giọng nói
" Ồn chết đi được. Mau im lặng cho ta "
" Vâng! "
Thống Trung dừng mọi hoạt động của mình lại, đứng nghiêm người không nhúc nhích. Hành động của Thống Trung khiến cho đám Chu Lai không khỏi sững người, hoang mang lo lắng.
Cậu nhóc này lại là ai nữa đây? Một lời nói liền khiến cho người kia phải sợ hãi mà im lặng, rốt cuộc nhóm các người ai cao ai thấp phân một lần luôn đi, cứ bất ngờ giở giọng uy nghiêm như vậy khiến chúng ta sợ hãi a. Còn có, vị nữ nhân kia chính là một tuyệt thế yêu nghiệt đó a, nhìn cặp sừng kia, đôi cánh kia đi, một tuyệt thế yêu nghiệt như vậy tại sao lại xuất hiện nơi này chứ, các người rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ aaaaaa......
Minh Kỳ cười nói
" Mặc kệ bọn họ đi, chúng ta lên đường cho kịp "
" ờ.. Ừm "
Chu Lai gật đầu.
Vậy là cuộc hành trình lại đông thêm năm người, nhóm Hạo Thiên từ mười bảy lên hai mươi ba người. Gần được một lớp học luôn rồi.
Cả bọn lại bắt đầu tiến về phía sâu trong khu rừng, muốn đến học viện Tát Lôi phải băng qua khu rừng này. Nhưng đoạn đường ra khỏi đây còn rất là xa, mà bọn Chu Lai lại sợ rằng sẽ gặp yêu thú nên bước chân lúc nhanh lúc chậm, nhằm tránh các yêu thú vây đến. Nhưng kỳ lạ thay là bán kính 5 km xung quanh họ hoàn toàn không có bất kỳ yêu thú nào cả. Như thể chúng đang sợ hãi một điều gì đó quanh đây vậy. Và điều nguy hiểm nhóm Chu Lai suy nghĩ đến đầu tiên chính là nhóm Hạo Thiên. Vì từ lúc đi với họ thì xung quanh đây không hề có yêu thú nào. Còn khi nhóm Chu Lai đi thì xung quanh luôn có yêu thí rình rập khắp nơi, phải luôn không ngừng lẩn tránh mới sống được tới bây giờ.
Còn nhóm Hạo Thiên, vốn tưởng rằng sẽ có vài yêu thú cường đại đến chiến, cố gắng giấu đi khí tức khủng bố của mình nhưng xui xẻo thay chỉ cần họ thở thôi cũng đủ dọa lũ yêu thú tránh xa hơn 5 km. Buồn chán không gì làm, trên đường tiên chỉ tiện tay mà hái vài thảo dược ven đường mà thôi.
Thống Trung vừa đi vừa chán nản nói
" Yêu thú! Yêu thú! Yêu thú! Yêu thú ta muốn yêu thú a, các ngươi chui cái lỗ nào hết rồi "
Không phải nhờ các ngươi yêu thú mới trốn hết hay sao? Bây giờ còn la cái gì nữa chứ? Mà chúng trốn hết không phải tốt sao, đỡ mất công tốn thời gian mà đánh nhau với chúng. Cả bọn Chu Lai muốn hét vào mặt Thống Trung như vậy nhưng lời ra tới cổ họng liền nuốt ngược trở vào.
Nhược Nhiên cười nói
" Các cậu hái dược bán sao? "
Thống Trung lắc đầu nói
" À không, chúng tôi dùng để luyện dược. Hạo Thiên huynh ấy biết luyện dược cho nên chúng tôi mới hái "
Do Hạo Thiên mới sống tém tém lại chút cho nên chi bằng để bọn nhóc gọi Boss hay Lão đại thì trực tiếp kêu chúng gọi mình một tiếng ca ca.
Chu Lai cười bảo
" Hạo Thiên tiểu huynh đệ thật giỏi nha, nghe bảo hơn phân nửa trường Tát Lôi liên quan đến luyện đan đấy. Lần này đi báo danh học viện Tát Lôi là vì chuyện này nhỉ? "
Hạo Thiên cười cười nói
" Đúng vậy, muốn đi xem một chút học viện Tát Lôi này có đúng như lời đồn không thôi! "
Chu Lai lại hỏi
" Các cậu là người ở đâu? "
Hạo Thiên cười bảo
" Một thị trấn nghèo không đáng nhắc tới mà thôi "
Vốn lúc đầu tới giờ bọn người này không nhận ra Hạo Thiên, An Lam Nguyệt cùng tiểu Siêu là ai cũng đúng thôi. Vì nơi này người có mái tóc xanh biển và đỏ cũng có nhiều. Nhưng đa số họ là màu xanh biển nhạt, còn của tiểu Siêu là màu xanh của biển, biển lấp loáng màu như thế nào thì tiểu Siêu chính là như vậy. Còn Hạo Thiên và An Lam Nguyệt có một màu đỏ rực như máu, người khác cũng có màu tóc này nhưng nó sẽ nhạt hơn một chút. Vì sự khác nhau này chỉ là một chút xíu màu sắc thôi sẽ rất khó nhận ra, chưa kê hoàng tử và công chúa trong lời truyền chính là có sừng và cánh, còn bọn họ đã dấu đi thì làm sao có thể bị phát hiện được chứ. Kĩ thuật giấu đi sừng và cánh chỉ có hoàng tộc biết, vì khi đi làm nhiệm vụ sẽ cần thiết như vậy. Chưa kể có sừng và cánh là một niềm tự hào của Ma giới, vì cớ gì phải giấu đi cơ chứ. Còn tên, tên giống nhau là chuyện thường tình mà thôi. Từ đó suy ra, bọn Chu Lai không nhận ra bọn Hạo Thiên là phải thôi!
Cả bọn cứ đi cùng nhau, hết dừng lại nghỉ chân ăn uống rồi lại lên đường, và khi họ nghỉ ngơi cũng không sợ có yêu thú tấn công gì cả. Cứ vô tư mà ngủ thôi, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần liên tiếp, cho đến 5 ngày sau. Cả bọn rốt cuộc cũng rời khỏi rừng...