Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 338: Lễ chào đón bắt đầu




Sáng sớm hôm sau, nhóm Hạo Thiên bừng tỉnh giấc khi nghe tiếng nhộn nhịp qua lại của người hầu, tiếng người chuẩn bị rầm vang tất bật. Người người qua qua lại lại rất náo nhiệt, Hạo Thiên ngồi dậy trên giường, xem qua đồng hồ cũng mới 7 giờ mà thôi. 

Dạo gần đây cậu thức dậy rất trễ, chắc là vì nơi này mang lại cho cậu cảm giác an tâm, bình yên và thoải mái cho nên mới ngủ nhiều như vậy đi. 

Thức dậy trước tiên vệ sinh cá nhân, bọn nhóc thay phiên nhau mà đi. Xong xuôi lại chuẩn bị cho mình một bộ đồ thật vừa ý, riêng Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt lại là có người đưa đồ đến. 

Hạo Thiên khoác lên mình bộ đồ màu nâu đen, trên cổ thắt một chiếc khăn màu trắng đùn lên thành cục, và một ghim cài áo kẹp ngang chiếc khăn. Trên áo lại cài thêm một hiệu hình đầu rồng màu đen, cài đầy đủ các nút ở cổ áo và cổ tay. Sau lưng khoác lên một áo choàng hoàng gia màu xanh biển đậm có một lông thú trắng ở viền cổ. Chiếc áo choàng được Hạo Thiên khoác qua ngang một bên vai phải. Tóc được cột cao, hai bên lọn tóc xanh thắt bím và cột chung vào với nhau. Tiểu Siêu thì một thân quần áo giống y hệt Hạo Thiên, riêng chỉ huy hiệu cài là đầu rồng màu trắng. Tóc cậu cột cao lên thành chùm, đuôi tóc lại có thêm một lọn tóc thắt bím lại cho thêm phần hoa mỹ và tinh tế. Cả hai một thân quần áo như vậy, lại thêm vẻ lạnh lùng khó gần, rất thu hút người a! 

An Lam Nguyệt là nữ, cho nên chính là bộ váy trắng dài che khuất chân. Phần váy được kê cho phình ra, trên thân lại ép cho thon lại. Nhưng khỏi cần ép vốn cô cũng thon sẵn rồi. Trên ngực cài một huy hiệu hình phượng, một con phường hoàng đỏ. Tóc cô xõa ra, tung bay theo gió, lung lay theo từng nhịp chân. Trang điểm sơ qua không cần quá đậm, vì cô vốn làn da đã trắng hồng, da mặt lại càng không tì vết, không hề có tí vết sẹo nào. 

Cả 3 người chuẩn bị xong xuôi, đám nhóc cũng đã sẵn sàng diện cho chúng một bộ đồ thật đẹp mắt, nhưng có phần chìm và đồ cũng đồng nhất với nhau, nữ cũng vậy. Nam là vest đen, nữ là váy trắng. Cả bọn đi theo sau Hạo Thiên, một dàn mỹ nam tử và mỹ nữ tử đi cùng nhau, có cảm giác đi tớ nơi nào hoa nở tới nơi đó. Đẹp mắt cả vùng. 

Đồ đạc xong xuôi, cả bọn dắt nhau ra ngoài. Đi đến nơi tổ chức buổi lễ chào mừng hoàng tử và công chúa trở về. 

Mọi người đã đến gần như đông đủ, vì buổi tiêch bắt đầu lúc 9 giờ, 7 giờ nhóm Hạo Thiên dậy, thay phiên nhau chuẩn bị đồ mất gần 2 tiếng đầu hồ. Ra đến đại sảnh cũng đã 9 giờ, cho nên hiện tại nhìn thấy mọi người đến gần đông đủ cũng phải thôi. 

Đến trước cửa, bọn nhóc xếp hàng ngay ngắn ngau đằng sau 3 người Hạo Thiên. Ngay sau đó phía trước, Hạo Thiên bên phải, tiểu Siêu bên trái và An Lam Nguyệt chính giữa. Mỗi người một tay nắm lấy tay An Lam Nguyệt mà bước vào trong. 

Tên thông báo thấy nhóm Hạo Thiên đến, nhìn thấy một cảnh tượng đẹp mắt như vậy, liền có chút ngẩn người, quên mất cả nhiệm vụ của mình. Nhưng may mắn ngay sau đó liền hô lớn 

" Đại công chúa An Lam Nguyệt, Nhị hoàng tử An Hạo Thiên và Tam hoàng tử An Hạo Siêu đến " 

Tiếng hô thất thanh, vang vọng cả vùng. Thu hút tất cả ánh mắt của những người tới tham gia hôm nay. Mọi người đều dồn mắt về phía các cậu, ai nấy cũng đều kinh diễm trước vẻ đẹp tựa như mơ này. Cả một dàn mỹ nam mỹ nữ đứng chung, nhìn không sướng mắt hay sao chứ?!  

Từ từ và nhẹ nhàng bước vào trong, cả bọn tìm lấy 2 bàn trống gần nhau mà ngồi xuống. Hạo Thiên bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh... 

Ở đây có tổng cộng hơn một trăm bàn, mỗi bàn cách nhau một khoảng rộng lớn. Bên góc phòng là một bàn dài lớn chứa đồ ăn. Đủ các món ăn ngon, tráng miệng, trái cây và nước uống. Còn dựng hẳn một tháp ly cao hơn 20 tầng, nước đã được đổ vào trong đấy. 

Phía trong cùng đối diện cửa ra vào là sân khấu, nơi dùng để phát biểu các thứ các kiểu. Hôm nay hầu như tất cả những người có cấp bậc đều bắt buộc phải tham gia. Từ công tước cho đến các vị thành chủ, người dân hôm nay được nghỉ pàm và tổ chức ăn mừng hoàng tử công chúa trở về. Đồng thời phát thưởng mỗi người 1000 ma tinh. Đó là một con số nhỏ đối với người hoàng gia, nhưng đối với dân thường chính là một tháng làm việc của họ. 

Quan sát một hồi, cả hai gia đình Công tước Lăng gian và Hầu tước Thiên gia từ đâu đi đến, ngồi vào chỗ trống bàn của Hạo Thiên. Lăng Giang Tuyết phi vào ngồi cạnh cậu, cười nói 

" Thiên ca, huynh thấy người ta hôm nay thế nào? " 

Lăng Giang Tuyết một thân áo tím váy ngắn, tóc xõa sau lưng, một bên thắt bím kéo ra sau. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìn như là không luôn ấy chứ. Hạo Thiên cười bảo 

" Tuyết nhi là đẹp nhất. Muội mặc gì cũng đẹp hết " 

Lăng Giang Tuyết cười hì hì thích thú, Lăng công tước Lăng Chính Nhất cười bảo 

" Đứa con gái này từ khi gặp lại Thiên nhi thì tính tình lại trở nên trẻ con như vậy. Con xem con kìa, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi kia chứ? " 

Lăng Giang Tuyết chỉ là lè lưỡi cười không nói gì. Hạo Thiên lại nói 

" Con thì lại thấy Tuyết nhi như vậy là tốt nhất. Cứ hồn nhiên vô tư như thế, đừng suu nghĩ buồn phiền điều gì cả " 

Bọn nhóc bên kia lại là chỏ mõ vào, Thống Trung nói 

" Chúng tôi thấy chính là Boss chiều hư đại tẩu rồi a. Chỉ đang tìm cách biện minh mà thôi " 

Hạo Thiên liếc mắt sang đám nhóc, cười  " thân thiện " nói 

" Hình như lâu lắm rồi chúng ta chưa đấu lại với nhau nhỉ. Lát nữa kết thúc chúng ta tìm một chỗ luận bàn hi hữu đi. Để ta kiểm ra xem các ngươi có luyện tập chăm chỉ hay không đây " 

" Bốp... bốp... Bốp " 

Cả bọn nhóc bay vào đập cho Thống Trung một trận, cười nói 

" Hì hì, boss nghĩ nhiều rồi. Chúng tôi vẫn luyện tập rất chăm chỉ không bỏ ngày nào hết ấy " 

" Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi vẫn không ngừng tiến bộ đây này. Chẳng phải đã cao không ít rồi sao? " 

" Phải phải, Boss vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến đi " 

............. 

Hạo Thiên chỉ là cười không nói, bọn nhóc lúc này lại túm đầu Thống Trung sang mà nhỏ nhẹ mắng 

" Ngươi xem ngươi kìa, đi mới có bốn năm mà sao cái miệng lại tài lanh thế? Xém chút hại chết chúng ta rồi " 

" tên khốn Thống Trung này, cậu muốn ăn đòn như vậy thì ăn một mình đi. Xem cậu hại cả bọn đây này " 

" Đi bốn năm mà cái miệng tài lanh không giảm bớt, đã thế còn tăng lên mới ác chứ. Mai mốt chắc có chuyện gì là dán cái miệng của cậu lại mới được " 

................. 

Thống Trung gương mặt ăn năn hối lỗi, cúi đầu nói 

" Xin lỗi, tôi biết sai rồi. Lần sau không lanh chanh chích chòe nữa " 

Cả bọn bên Hạo Thiên nghe thấy mà cười lớn, Thiên Vũ Phong bảo 

" Tiểu Trung a, con có nghe câu cái miệng hại cái thân chưa? Lần sau đừng có mà làm như vậy nữa " 

Thồn Trung chu mỏ nói 

" Vâng, người đừng có mắng con nữa mà " 

Lăng Chính Nhất lại cười nói 

" Ha ha ha, đám nhóc này của con thật thú vị. Ta rất thích chúng, các người khi nào rảnh cứ thoải mái đến nhà Công tước ta mà chơi. Lúc nào cũng tiếp đón. " 

Hạo Thiên cười cười nói 

" Vâng, con cảm ơn Lăng bá bá " 

Vô Tử Uyển nhìn thấy tiểu Siêu một bên im lặng không nói câu nào, nhẹ giọng nói 

" Con là An Hạo Siêu, gọi là tiểu Siêu đi. Con đừng nghĩ mọi người không chú ý đến con vì con chỉ được nhận nuôi. Không phải thế đâu " 

Tiểu Siêu ngơ ngác nhìn, Lăng phu nhân Tạ Tiểu Thu cũng gật đầu nói 

" Đúng vậy, vì chúng ta đã quen biết Thiên nhi từ trước, có gần gũi và thân thiết với nó. Nên khi nó đi chúng ta đã rất buồn, nay nó quay lại chính là niềm vui lớn nhất. Còn có, con luôn bên cạnh Thiêm nhi giúp đỡ nó rất nhiều, chúng ta vô cùng cảm kích con và xem con như con cháu trong nhà vậy " 

Tiểu Siêu gật đầu nói 

" Vâng, con biết chứ. Chỉ là con hiện tại có chút vui mừng, vì thân là một hệ thống được tạo ra mà lại có gia đình và người người thương yêu như vậy. Nên có chút trở tay không kịp " 

Lăng Chính Nhất cười nói 

" Là vậy sao? Vậy thì sau này con sẽ còn trở tay không kịp dài dài nha " 

Tiểu Siêu cười cười, nói 

" Vâng, con rất mong chờ " 

" Khụ... " 

Phía sân khấu, An Hạo Kiệt đã đứng trên đấy, khuôn mặt nghiêm nghị mà nhìn xuống dưới mọi người....