Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 335: Chỉ muốn nhìn một chút




Tạ Tiểu Thu mỉm cười hiền từ nhìn cả bọn, gọi 

" Mọi người tới rồi sao? Mau vào ngồi đi, lâu lắm rồi ta mới vào bếp nấu ăn, không biết mùi vị có còn như xưa hay không nữa " 

Hạo Thiên tiến tới, vòng tay ôm lấy cô vào ngườ, cười nói 

" Bá mẫu nấu gì cũng ngon hết. Chỉ cần là món Bá mẫu nấu thì con đều ăn cả " 

Tạ Tiểu Thu cười nói 

" Cái thằng nhóc này, lâu rồi không gặp cái miệng lại trở nên trơn tru hơn rồi. Mau vào bàn ngồi đi " 

Hạo Thiên cười hì hì, Lăng Chính Nhất ngồi vào vị trí chủ. Kế đến bên phải là Lăng phu nhân Tạ Tiểu Thu, Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết ngồi bên trái. Kế cậu là tiểu Siêu, kế Lăng phu nhân là An Lam Nguyệt tỷ. Sau đó là bọn nhóc ngồi trải dài ra. 

Món ăn vẫn thơm lừng bốc khói lên cao, Hạo Thiên cầm nĩa và dao trên tay, cười nói 

" Chỉ cần ngửi mùi thôi đã biết chắc rằng nó rất ngon rồi. Lâu như vậy mà tay nghề bá mẫu vẫn không xuống tí nào nhỉ! " 

Tạ Tiểu Thu cười cười nói 

" Cái thằng nhóc dẻo miệng này, con còn khen ta nữa thì ta sẽ đỏ mặt đó " 

" Khụ khụ, Thiên nhi à, con đã dụ dỗ được con gái ta rồi, bây giờ đến vợ ta cũng muốn dụ dỗ sao? " 

Lăng Chính Nhất ho lên vài tiếng, Hạo Thiên cười cười nói 

" Con nào dám, chỉ là vì bá mẫu vừa đẹp người đẹp nết mà đến cả tay nghề nấu ăn cũng thật giỏi nên con mới khen đấy thôi. Chứ thử hỏi Nguyệt tỷ xem con có khen bừa bao giờ đâu này! " 

An Lam Nguyệt lúc này thừa cơ nói 

" Ây da, Lăng bá bá a, bá bá mà để Thiên Thiên khen bá mẫu nữa thì bá mẫu sẽ đổ Thiên Thiên luôn đấy. Tới lúc đó mất bá mẫu rồi thì con không biết đâu à nha! " 

Lăng Chính Nhất trừng mắt nói 

" Cái gì? Thật như vậy? Vậy thì sau bữa ăn này không cho Thiên nhi gặp bá mẫu nó nữa, không cho bước chân vào đây luôn " 

Hạo Thiên giật mình bảo 

" Ớ, con có làm gì đâu? " 

Cả bọn nhìn biểu cảm của Hạo Thiên không kìm được mà cười lớn vài tiếng, Tạ Tiểu Thu bảo 

" Được rồi, không đùa nữa. Đồ ăn nguội cả rồi, các con mau ăn đi " 

Bọn nhóc mỉm cười gật đầu, ngồi ăn rất hả hê vui vẻ. Còn cười nói rất tự nhiên như thể chúng ta là một gia đình vui vẻ, là bạn bè với nhau. Cùng nhau vào sinh ra tử nhiều lần nên mới thân thiết như vậy. Trong khi trước đó còn rất khép nép, lễ phép và biết giữ mồm giữ miệng khi gặp công tước. Nhưng đồ ăn vào mồm là chúng nó lại phanh phui ra hết tất thảy những điều tự nhiên của chúng. Haizz, ta đến bó tay với các ngươi rồi... 

Sau bữa ăn, nhóm Hạo Thiên ở lại nói chuyện một chút thì rời đi. Tránh làm mất thời gian quý báu của Công tước. Để người còn làm việc nữa, công việc của công tước vốn rất nhiều kia mà. 

Bây giờ là 1 giờ chiều, nhóm Hạo Thiên ngó quanh một hồi trước cửa nhà Công tước, lại nói 

" Hiện tại tới nhà của Phong lão sư đi. Thật muốn biết lão bà của lão sư là người thế nào mà! " 

Thống Trung liền chen mồm vào, bảo 

" Cái gì? Phong lão sư có lão bà rồi sao? Sao trước giờ chưa nghe lão sư nhắc qua nhỉ? " 

Hạo Thiên nói 

" Vì không cần thiết. Nhắc tới rồi cũng có liên quan gì tới việc dạy học hay không? " 

Cả bọn gật đầu, đồng thanh 

" Cũng có lí " 

An Lam Nguyệt lúc này lại nói 

" Để tỷ lại dẫn đường cho " 

Cả bọn gật đầu, thế là An Lam Nguyệt lại một lần nữa làm hướng dẫn viên cho cả đám. Vừa đi cô còn vừa nói 

" Thiên Vũ Phong, hay nên gọi là Phong lão sư, ông ấy đảm nhiệm vai trò tướng quân và là một trong những Hầu tước đại nhân của nơi này. Ông ấy có 3 người con, 2 trai và 1 gái. Hai người con trai năm nay chắc cũng tầm 100 tuổi rồi, người con gái mới sinh không lâu khoảng 10 tuổi. Thỉnh thoảng lúc chúng ta vắng mặt ông ấy sẽ về Ma giới thăm lại gia đình mình, nên đệ khỏi lo ông ấy vì theo đệ mà bỏ gia đình không về nhá " 

Hạo Thiên cười cười gật đầu một cái. 

Nhà của Thiên Vũ Phong cách nhà Công tước không xa, đi khoảng vài km là tới nơi. Đây là một biệt thự nhỏ rộng khoảng 2500 km vuông. Căn nhà được sơn màu xanh, bao quanh là vườn hoa và vườn cây ăn trái. Cuộc sống rất hoà hợp với thiên nhiên. Cổng vào rộng khoảng 10 mét, hàng rào cao 4 mét,  dẫn thẳng vào trong ngôi biệt thự 2 tầng. Xung quanh là thảm cỏ xanh um, một sân chơi nhỏ cho trẻ em dưới tán cây rộng lớn. Không gian nơi này rất yên tĩnh, không quá ồn ào mà lại rất trong lành. Trước cửa có 2 người lính đang canh gác với vẻ biếng nhác, vì mấy nơi ở của các hoàng tộc, quý tộc thường rất yên bình và không có gì quá nguy hiểm xảy ra. Nên họ biếng nhác và chán nản như vậy cũng phải thôi.  

An Lam Nguyệt dừng chân lại trước cổng, nhìn hai tên lính mà nói 

" Phong tướng quân có ở trong không? " 

Hai tên lính thấy An Lam Nguyệt lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc gật đầu lia lịa nói 

" nô tài tham kiến An công chúa, Lăng đại tiểu thư " 

Một tên liền bảo 

" Phong tướng quân hiện đang bên trong, chúng tôi liền vào trong thông báo với ngài ấy " 

An Lam Nguyệt lắc đầu nói 

" Không cần, các ngươi tiếp tục công việc của mình đi. Chúng ta vào trong, nếu còn để ta bắt gặp hình ảnh lúc nãy một lần nữa liền giết! " 

" Vâng, nô tài biết tội, công chúa tha mạng " 

Cả hai đồng loạt quỳ xuống, An Lam Nguyệt " hừ " lạnh một tiếng liền đi vào trong. Cả bọn nhanh chóng theo sau. 

Dọc theo đường đi vào là hàng dài những bông hồng xinh xắn, những đóa cúc dại mọc lưa thưa xen kẻ. Hạo Thiên nhìn quanh một hồi,  chợt dừng ánh mắt trên người của một người phụ nữ cách chỗ các cậu khá xả. Cô rất đẹp, đẹp tựa một đóa hoa sen đang nở rộ, khi đứng cạnh những bông hoa trong vườn này, dường như có cảm giác vẻ đẹp của chúng bị sự hấp dẫn, sự mị hoặc của cô lấn át. Với mái tóc dài màu đen xám và đôi mắt cùng màu, cặp sừng ngắn trên đầu, đôi mắt hiền từ đang nâng niu những đóa hoa dại. Bộ váy hồng trong thân dáng thon thả, chỗ nào lòi nên lòi chỗ nào lõm nên lõm của cô càng tô lên vẻ trưởng thành và hấp dẫn đến kì lạ. Bộ trang sức chỉ đơn thuần là sợi dây chuyền vàng mỏng, mặt dây truyền tròn, hình như bên trong đấy là ảnh gia đình, điều này càng tô lên vẻ giản dị của cô. 

Hạo Thiên thoáng thất thần một chút, bên cạnh Lăng Giang Tuyết liền bễu môi nói 

" Hứ, vậy mà bảo không hấp dẫn bởi vẻ đẹp của sư mẫu sao? Có ma mới tin huynh. Bị mê hoặc đén ngẩn người ra kia kìa! " 

Hạo Thiên nhanh chóng hoàn hồn, liên tục lắc đầu nói 

" nào có, ca ca chỉ là muốn nhìn một chút xem sư mẫu thế nào mà thôi. Tại sao lại thành ra huynh bị mê hoặc rồi? " 

An Lam Nguyệt khều khều Hạo Thiên, nói 

" Đám nhóc bị mê hoặc đến nổi không biết trời trăng mây nước gì luôn rồi. Không lẽ đệ cũng là nam nhi mà không bị sao? Đến cả tỷ cũng có chút yêu thích bà ấy đấy " 

Hạo Thiên nhìn sang đám nhóc, chúng nhìn sư mẫu với vẻ mặt thích thú, mắt như muốn thành hình trái tim, nhìn liên tục không rời mắt. Trời ạ, FA lâu năm nên vậy sao? Đó là sư mẫu chúng bây đấy, đừng có mà mơ tưởng nữa! 

Hạo Thiên thật muốn tát cho mỗi đứa vài cái cho tỉnh, nhưng lại ho lên vài tiếng, nói 

" Khụ khụ khụ, mau tỉnh. Không sợ Phong lão sư ra đập cho mỗi đứa một trận sao? " 

Cả bọn hoàn hồn lại, cười hì hì, gãi gãi đầu như chưa từng có gì xảy ra, Thống Trung gãi đầu nói 

" Nào có, chúng tôi chỉ là thấy sư mẫu có chút đẹp nên mới nhìn ngắm một chút mà thôi. Tuyệt không có ý xấu đâu nha " 

Hạo Thiên cười như không cười, nói 

" Ha ha ha, thật như vậy? Sợ rằng khi Phong lão sư biết được các cậu dám nhìn sư mẫu như vậy thì sẽ phanh thây xẻ thịt các cậu ra đấy " 

Lúc này, người phụ nữ để ý thấy nhóm Hạo Thiên, nheo mắt nhìn một chút, nhận ra An Lam Nguyệt đầu tiên, nhanh chóng đứng dậy, bước chân chậm đều chạy lại chỗ An Lam Nguyệt, khẽ cúi thấp người nói 

" Tham kiến An Lam Nguyệt công chúa "