Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 330: Khôi phục kí ức




An Lam Nguyệt ôm chầm lấy người đàn ông mà cười rất vui vẻ. Người đàn ông nửa ôm nửa nói 

" Con xem con kìa. Đã lớn thế này rồi chứ có phải còn nhỏ tuổi đâu cơ chứ. Sao cứ như con nít thế hả? " 

" Tại người ta lâu lắm rồi mới gặp lại người cơ mà. Phải để người ta vui vẻ một chút chứ! " 

An Lam Nguyệt vẫn ôm chầm lấy ông mà nói. Đợi đến khi An Lam Nguyệt buông tay ra, người đàn ông liền nói 

" Thiên Tướng quân thời gian qua vất vả cho ngươi rồi. Còn có Tuyết nhi, thời gian qua con hẳn rất vui và hạnh phúc nhỉ! Còn ngươi, tiểu Siêu, ngay từ đầu ta tạo ra ngươi với vai trò là một hệ thống giúp đỡ Thiên nhi nhưng có vẻ thằng bé ở kiếp này có sức mạnh quá sức lớn, đến nỗi không cần đến sự hỗ trợ của một hệ thống nữa rồi. Từ nay ta xóa bỏ vai trò một hệ thống của ngươi... " 

Nói đến lúc này tự dưng lại dừng lại, khiến cho tiểu Siêu một mặt lo sợ, hoảng loạn vô cùng, nhưng ngay sau đó là gương mặt bất ngờ đến rơi nước mắt... 

"..... Ta xóa bỏ vai trò một hệ thống của ngươi, đồng thời nhận con làm người con trai thứ hai của mình! " 

Tiểu Siêu bất tri bất giác lại rơi nước mắt một lần nữa,  khuôn mặt ngơ ngác không nói nên lời. Lại nghe ông nói 

" Haizz, ai bảo ta tạo ra con lại thông minh, lanh lẹ và lắm chuyện như thế cơ chứ. Chưa kể còn dễ thương như vậy, ta nỡ lòng nào đày đọa con đây. Từ nay con phải sống với tư cách là một con người đấy, còn có mấy món bảo vật mà ta đưa con để con cho vào cửa hàng thì nhớ phải giữ cho kĩ vào. Mất cái nào ta đánh con cái đó đấy! " 

Tiểu Siêu gật đầu, gật đầu rất nhiều. Đồng thời cũng cười, cười rất nhiều a. Hạo Thiên lúc này lại bảo 

" Ma Đế, nhỉ? Để xem nào, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều. Nếu không có cậu ấy thì tôi vẫn còn rất băn khoăn và hoang mang về thế giới này. Cậu ấy chỉ bảo tôi rất nhiều điều, cho nên cậu ấy đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của bản thân với vai trò là một hệ thống và cũng với vai trò là một người đệ đệ. Vì vậy ông đừng nghĩ rằng cậu ấy đã chẳng thể làm gì cho tôi vì tôi mạnh, không phải vậy! " 

Ma Đế gật đầu, nói 

" Được, vậy hiện tại con có thể gọi ta là cha sao? " 

Hạo Thiên dứt khoát nói 

" Ông vẫn chưa khôi phục lại kí ức cho tôi! " 

Ma Đế lại nói 

" Chẳng phải lúc nãy con đã nhớ về người mẹ của mình rồi sao? " 

Hạo Thiên kinh ngạc bội phần, nói 

" Làm sao ông biết? " 

Ma Đế cười nói 

" Vì có sự can thiệp của ta, con nghĩ xem tại sao cách 2 kiếp có thể nhìn một bức ảnh mà nhớ được chứ! " 

Hạo Thiên " ồ " một tiếng, nói 

" Vậy hiện tại có thể giúp tôi nhớ lại toàn bộ sao? " 

Ma Đế gật đầu nói 

" Đương nhiên rồi, con nhắm mắt lại. Nghĩ về bức ảnh lúc nãy đi. Ta sẽ dẫn nhập kí ức,  giúp con mở ra tiềm thức sâu xa trong quá khứ! " 

Hạo Thiên gật đầu nằm xuống trên giường. Mắt từ từ nhắm lại, bắt đầu suy nghĩ về bức ảnh vừa rồi, về người phụ nữ cậu đã nhìn thấy.... 

" Du nhi, nàng xem. Con trai giống này chưa này. Mái tóc đỏ rực rất đẹp a! " 

" Chàng nhìn, con nó đang mở mắt kìa. Oa, mắt nó thật to nha! " 

............ 

" Thiên nhi, con có thể lật người rồi sao? Nhanh như vậy, con của mẹ đúng là thiên tài mà! " 

" Đương nhiên rồi, Thiên nhi là con trai của ta cơ mà, Du nhi muội xem. Con nó đang cười với ta kìa! " 

........... 

" Thiên nhi giỏi lắm, nào, mau bước lại đây với chúng ta. Cố lên nào, Thiên nhi là tiểu thiên tài cơ mà, Thiên nhi là giỏi nhất " 

" Thiên Thiên, đệ mau bước về phía tỷ. Sau này tỷ sẽ đưa đệ đi khắp nơi " 

" Thiên nhi, con bước lại chỗ ta này. Cha sau này sẽ dạy cho con thật nhiều cách để đánh người " 

" A, vậy mà bước về phía mẹ rồi. Thiên nhi thương mẹ nhất nhỉ! " 

............. 

" Thiên nhi, con chạy chậm thôi kẻo ngã bây giờ. Ngã rồi sẽ rất đau đấy " 

" Bịch " 

" Ách, vậy mà ngã rồi. Để mẹ xem nào, Thiên nhi rất ngoan nhất định sẽ không khóc " 

......... 

" Thiên nhi lớn nhanh thật, mới đây mà đã có thể tự mình cầm thìa ăn rồi. " 

.......... 

" Woa, chàng mau xem. Thằng bé có thể bay rồi. Thằng bé đập cánh được rồi này! " 

" Thiên Thiên, đệ mau bay lên đây. Tỷ tỷ chờ đệ trên này. Thiên Thiên, đệ giỏi lắm, lên đây nào " 

" Chờ ta nữa. À, còn nàng nữa chứ! " 

" Á, chờ muội một chút.... " 

" Mẹ ơi, trên này thật cao. Mẹ có thích không? " 

" Mẹ rất thích, Thiên nhi con hãy lại với tỷ tỷ đi " 

.......... 

" Cô nghĩ mình là ai mà có thể nói như vậy với hoàng tử hả? Chỉ là một nữ hầu tước nhỏ nhoi mà thôi, nếu còn để tôi thấy được liền xử tội cô " 

" Mẹ thật tuyệt, nhưng sau này Thiên nhi sẽ bảo vệ người. Sẽ không để người phải phí lời với lũ người này nữa! " 

" Thiên nhi của mẹ thật giỏi, vậy sao này nhờ con bảo vệ " 

........... 

" Mẹ ơi, Thiên nhi lại đột phá rồi.... Ngươi là ai? Mau thả mẹ ta RA! " 

" Hừ, ngươi chính là thằng nhóc gây trở ngại cho Thiên giới chúng ta sao? Muốn tìm lại mẹ mình thì đi theo chỉ dẫn này... Bụp " 

........ 

" Thiên nhi, con thấy mẹ con đâu không? " 

" à.. Dạ không, có chuyện gì sao ạ? " 

" Ta muốn tìm mẹ con nói chút chuyện về buổi lẽ đính hôn của con với Tuyết nhi vào ngày mai, con định đi đâu? " 

" Con đi nơi này một chút, con sẽ về ngay! " 

" Chờ... " 

" Vụt " 

......... 

" Mẹ ta đâu? " 

" Làm gì có mẹ ngươi ở đây chứ. Đó chỉ là hình nhân để lừa ngươi thôi.  Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.... " 

" Giếttttt.... " 

......... 

" Thiên nhi đâu rồi, sao giờ này nó còn chưa về nữa chứ? " 

" Báooo, hoàng tử xảy ra chuyện rồi " 

........ 

" Thiên nhi, Thiên nhi của ta. Con làm sao thế này.... Hức... Con mau tỉnh dạy đi.... Tuyết nhi... Tuyết nhi con bé còn chờ con mà!.... Hức... Ai làm con ra thế này, con mau tỉnh lại nhìn ta đi... Hức.... " 

..........

" Thiên nhi của ta, nó hẳn ở đó buồn lắm. Ta sẽ xuống đó ở cùng nó và chờ chàng... " 

" Nàng nói gì vậy chứ? Ta không cho phép nàng chết, nàng mau tỉnh lại. Mau mở mắt ra nhìn ta, mau mở mắt ra " 

" Tuổi thọ con người có giới hạn, nhờ chàng ta mới có thể sống đến tận hôm nay. Nhưng nếu chàng còn dùng sức mạnh của mình kéo dài thêm nữa sợ rằng sẽ không ổn cho chàng... Vậy nên hãy để ta đi trước, ta sẽ chăm lo cho Thiên nhi khi ở nơi đó.... Còn chàng, phải chăm sóc tốt cho Nguyệt nhi của chúng ta... " 

........................................ 

" KHÔNG " 

Hạo Thiên hét lên một tiếng và bừng tỉnh giữa cơn mê. Giờ đây nước mắt cậu cứ chảy dài trên mặt không nguôi, khuôn mặt kinh ngạc, bất ngờ cùng đau buồn thể hiện ra. Nước mắt chảy lăn mà không hề có dấu hiệu dừng lại, có lau thế nào cũng không ngưng lại được. 

Qua thời gian khá lâu, cậu cố gắng điều chỉnh bản thân lại. Hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh và nhìn quanh. Đây là một căn phòng lớn, đồ đach được sắp xếp rất gọn gàng, không hề có chút ít vết bụi nào. Bên trái là kệ sách lớn với nhiều quyển sách khá dày được đặt ngay ngắn. Gần đó còn có một chiếc bàn nhỏ, bên phải căn phòng là bàn ghế sofa, hai kệ tủ nhỏ đặt hai bên giường, trên đó có đặt 2 bức ảnh. Một tấm là hình gia đình, một tấm là hình của cậu, hay nói cách khác là cậu của kiếp trước. Trên tường cũng đầy rẫy nào ảnh gia đình, nào ảnh cậu, ảnh phong cảnh và vật trang trí các thứ. Tuy nhìn nhiều nhưng so với căn phòng này còn tính là ít đi. 

Nhìn quanh một hồi, tự nhiên khi không thấy sau lưng mát lạnh, trên đầu lại nặng thêm một chút, đôi tai cũng thính hơn khi mà cậu không dùng mana. Nhanh chóng tìm lấy một chiếc gương lớn, Hạo Thiên đứng hình khi nhìn thấy mình trong gương....