Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 329: Sao lại... Quen thuộc...




Người đàn ông vừa xuất hiện với khuôn mặt cười tà, cặp sừng nhọn và nhỏ xuất hiện trên đầu như thể hiện ông ta là một kẻ mưu mô, một tiểu quỷ chuyên tính kế lừa người. Mọi người căn bản không ai ưa ông ta cả... 

An Lam Nguyệt lạnh mặt, nói 

" Ồ, Hầu tước Liêm vẫn nhàn hạ như ngày nào nhỉ! " 

Vị Hầu tước Liêm này vẫn giữ bộ mặt cười tà, nói 

" Công chúa nói oan cho tôi rồi. Tôi nào dám nghỉ ngơi trong khi công chúa vẫn cực lực bộn bề chứ! " 

An Lam Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói 

" Nếu dư hơi ở đây nói nhảm thì phiền Hầu tước đi cho. Chúng tôi hiện tại không rảnh tiếp chuyện với ngài đâu " 

An Lam Nguyệt dứt lời liền bước đi, không thèm lại liếc thêm một cái như sợ bẩn mắt mình vậy. 

An Lam Nguyệt dẫn đường đi trước, suốt day hành lang dài đầy hoa lệ với những tên lính canh. Trên những bức tường thi thoảng còn đặt vài tấm hình chụp phong cảnh, chụp các vị vua đời trước. Hành lang cũng đặt những chậu hoa nhỏ, những bình hoa với họa tiết đặc sắc. Nhìn ngó xung quanh một hồi, Hạo Thiên dừng chân trước một bức ảnh lớn. Trong đó có 4 người, hai người con trai và hai người con gái, họ đang cười rất vui vẻ. 

Người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt đang mỉm cười, đoán chừng tuổi chỉ tầm 30 mấy nhưng tuổi thực ai mà biết được. Với mái tóc xanh lam được cột gọn gàng, ánh mắt xanh hiền từ khoác eo người phụ nữ bên cạnh mình. Người phụ nữ với gương mặt hiền thục đoan trang, ăn mặc đơn sơ giản dị, nhưng người xem sẽ đặc biệt bị thu hút bởi mái tóc đỏ rực của cô. Hai người con đang ngồi, một cạu nhóc nhỏ nhắn tuổi so với nhân loại chắc là 5, đang cười rất tươi, cô bé bên cạnh lớn hơn một chút khoảng tầm 10, 11 tuổi. Cả 4 người khoác lên mình bộ đồ của hoàng tộc rất sang trọng, nhưng đặc biệt ánh mắt ai cũng vui vẻ và đầy hiền từ. Trong đó 3 mẹ con với mái tóc đỏ rực rỡ. Người cha và các con lại là có sừng, có đôi tai dài và người cha cùng cậu con trai chính là có đôi cánh đen sau lưng mình. Chỉ riêng người mẹ chỉ là một phụ nữ nhân loại bình thường mà thôi. 

Hạo Thiên bị thu hút lấy, cậu trai nhỏ đó rất giống cậu khi cậu còn bé. Còn cô bé gái bên cạnh lại là giống An Lam Nguyệt, người đàn ông tóc xanh lam kia thì giống với Ma Đế. Nhìn vào khuôn mặt hiền từ của người phụ nữ này ta cảm thấy có gì đó rất... Quen thuộc... 

Hạo Thiên bỗng nhiên lảo đảo, bước chân không vững, tay đặt lên trán mình. Ánh mắt có vẻ mơ hồ không rõ ràng,  đầu rất đau... Cảm giác rất giống với lần đó... 

Hạo Thiên ánh mắt lờ mờ, đưa mắt sang nhìn mọi người. Khuôn mặt họ tại sao lại hốt hoảng như vậy, mọi người đang nói gì vậy, ta nghe không rõ... Có thể nói lớn hơn không?..... 

" Bịch " 

Hạo Thiên té xuống đất, khuôn mặt nhăn lại đầy đau khổ. Cả bọn bao vây xung quanh mà gương mặt không khỏi hoảng loạn, Thiên Vũ Phong bế Hạo Thiên trên tay, trực tiếp tìm nơi để đặt Hạo Thiên xuống... 

" Thiên nhi, nào lại đây với ta. Con lại nghịch bẩn ở nơi nào thế hả? Xem con này, dơ hết cả người rồi! "

............  

" Thiên nhi, con có phải lại tới nhà công tước phá phách không hả? Lại cùng với Tuyết nhi nghịch ngợm đập phá gì rồi phải không? " 

.............

" Thiên nhi, con với Tuyết nhi con bé lại đi nơi nào gây chuyện thế? Có phải lại đánh người nào nữa rồi không hả? Chẳng phải đã dặn con không được phá phách rồi sao? " 

" Hả?  Nàng nói ai gây chuyện với Thiên nhi? Tên nào to gan như thế, để ta đi đánh chết nó! " 

" Đúng vậy, không ai được phép ăn hiếp Thiên Thiên hết. Tỷ tỷ chắc chắn sẽ cho tên đó biết tay " 

" Trời, ta có nói thế sao? Ta nói Thiên nhi là đi đánh người ta gần chết kia kìa! " 

" Ồ, vậy sao? Thiên nhi của chúng ta quả thật là tuyệt thế thiên tài mà! " 

...........

" Thiên nhi, lại đây với mẹ nào. Để mẹ có thể nhìn con rõ một chút, rốt cuộc là làm việc gì mà bị thương như vậy " 

" Sao? Tên nào dám làm thương Thiên nhi của ta. Người đâu, đi theo Thiên nhi bảo vệ nó, đốt nhà tên nào dám ăn hiếp Thiên nhi cho ta! " 

......... 

" Cẩn thận coi chừng ngã bây giờ. Con đấy, lớn thế này rồi mà vẫn còn tinh nghịch như vậy " 

..........

" Thiên nhi do ta dạy dỗ, nào đến lượt loại người như ngươi nói đến. Chưa kể ngươi chỉ là một hầu tước nhỏ nhoi mà dám lên mặt với hoàng tử sao? Muốn mắc tội khi quân phạm thượng sao? Cút! " 

" Thiên nhi con không sao chứ? Để mẹ xem nào, lão già đó dám ức hiếp Thiên nhi của mẹ, mẹ sẽ nói cha con xử ông ta! " 

............ 

" Thiên nhi, con nhất định phải là một người biết bảo vệ bản thân và người thân của mình. Không được để kẻ khác ức hiếp mình, kẻ nào khiến con khó chịu cứ trực tiếp đánh nó. Có cha và mẹ làm hậu thuẫn vững chắc của con rồi... " 

............................... 

" Thiên Thiên, đệ có sao không? Mau mở mắt nhìn tỷ! " 

" CHỜ ĐÃ... " 

Hạo Thiên ánh mắt mở bừng ra, khắp trán đều là mồ hôi đổ ra ròng rã, ánh mắt có chút hoảng loạn không ngừng, nhịp thở cũng chính là gấp gáp quá thế. Lồng ngực phập phồng lên xuống rõ ràng, có thể thấy được một sự việc rất khinh khủng cũng có thể là quá sức ngạc ngạc vừa mới diễn ra

Hạo Thiên sau khi mở mắt, lại nhắm nghiền mắt lại, thở phào một hơi nhẹ. Điều chỉnh lại nhịp đập của tim, làm lạnh cơ thể, xóa đi những giọt mồ hôi đang lăn dài trên má. 

Nhẹ giọng nói 

" Đệ ổn rồi. Không sao cả, mọi người không việc gì phải lo lắng nữa! " 

Lăng Giang Tuyết ngồi bên cạnh, nước mắt như ứa ra mà cầm chắc lấy tay Hạo Thiên không buông, giọng run run bảo 

" Làm sao có thể không lo cho được? Huynh lúc nãy nhìn đau đớn như vậy, còn hét lên một tiếng to như vậy. Rõ ràng đã gặp chuyện gì đó rất kinh khủng chúng ta làm sao có thể không lo cho huynh cơ chứ! " 

Hạo Thiên quay sang nhìn Lăng Giang Tuyết, cười nhẹ nói 

" Làm muội và muội người lo lắng rồi, ta không sao cả. Lúc nãy chỉ là do mệt quá nên như vậy mà thôi! " 

Tiểu Siêu lại bảo 

" Lúc nãy đệ có xem trạng thái của huynh rồi, rõ ràng đâu có gì bất thường xảy ra cơ chứ. Huynh lại giấu chúng ta chuyện gì.... " 

" Ta bảo ta phải đi tìm con ta. Họp cái gì mà họp, dời lại ngày khác đi " 

Một giọng nói lớn tiếng vang lên. Sau đó lại nghe thấy một giọng nhỏ hơn như khẩn cầu, van xin và nài nỉ 

" Bệ hạ, ngài làm vậy thật khó cho chúng tôi mà. Mong ngài quay lại đi, rất nhiều vị đang chờ ngài đó " 

" Ta bảo là hiện tại ta đang có chuyện rất quan trọng phải làm. Họp thì tuần nào mà chả họp, cũng toàn nói ba cái chuyện nhàm chán muôn thuở mà thôi. Con trai ta quan trọng hơn, ngươi mau cút về đi. Để ta nghe thêm một tiếng liền chặt đầu ngươi quăng cho chó ăn " 

Nghe xong liền đẩy cửa tiếng vào. Một người đàn cao cao lớn khoảng hơn 1m80, khuôn mặt vẫn còn rất anh tuấn, cằm v - line rõ ràng,  mái tóc xanh biển được cột gọn gàng phía sau, trên đầu cặp sừng dài cong lên, cánh lớn được thu nhỏ lại ở phía sau lưng, khoác lên mình là hoàng bào lộng lậy, khuôn mặt của người rất là lo lắng cùng sợ hãi nhưng hoà trong đó là sự vui mừng khi gặp lại người thân. Người đàn ông tiến lại gần Hạo Thiên, mọi người trong phòng bắt đầu cúi người hành lễ không chịu ngước đầu lên nhìn khi chưa nhận được phản hồi. 

Người đàn ông toàn thân run rẩy, khuôn mặt lưng chừng nước mắt, tiến lại mỗi lúc một gần hơn, đến khi gần kề kế bên chỉ còn cách khoảng 30 cm thì dừng lại một chút. Bỗng nhiên ôm chằm lấy Hạo Thiên, hai tay ôm rất chặt, nước mắt tuôn ra phía sau ướt một mảng áo của Hạo Thiên. Vừa ôm vừa thủ thỉ nói 

" Du nhi, con trai chúng ta rốt cuộc cũng trở về rồi. Thằng bé trở về rồi, nó lớn thế này rồi. Du nhi, con trai nàng trở về rồi... " 

Hạo Thiên mặc cho ông ta ôm mình đến khi nước mắt ông ta ngừng chảy và điều chỉnh lại tâm tình của bẩn thân. Ông nói 

" Được rồi, miễn lễ!  " 

Cả bọn ngước mặt lên nhìn ông, An Lam Nguyệt phi thẳng vào người ông, ôm chầm lấy ông mà cười nói 

" Cha, con về rồi đây. Con mang Thiên Thiên của chúng ta trở về rồi đây! "