" Khoan đã... "
Một giọng nói nhỏ nhẹ khẽ vang lên, ngăn chặn lại hành động của Hạo Thiên. May mà cậu gõ nhỏ nên chắc bên trong vẫn chưa nghe thấy.
Lăng Giang Tuyết " suỵt " một tiếng, nói
" Bây giờ mới hơn 2 giờ sáng thôi. Huynh đừng đánh thức bọn họ, để bọn họ ngủ thêm một chút đi. Chúng ta ra ghế ngồi "
Hạo Thiên gật đầu, cả bọn nhìn ba chiếc ghế cùng một cái bàn đặt ngoài sân kia. Hạo Thiên nói
" Muội cùng với Nguyệt tỷ và Phong lão sư ngồi đi "
Đương nhiên không ai từ chối cả, mình lớn tuổi hơn thì mình có quyền thôi! Thiên Vũ Phong ngồi chưa bao lâu thì đứng dậy, nói
" Ta ngồi không nổi nữa rồi. Một vườn thảo dược như thế này làm sao có thể bỏ lỡ được chứ, phải hái một ít thôi "
Hạo Thiên gật đầu, nói
" Vâng, người cứ thoải mái đi "
Vì dù sao bây giờ vườn thảo dược này cũng thuộc sở hữu của cậu rồi. Muốn làm gì thì làm chứ!
Thiên Vũ Phong lượn lờ khắp cả khu, thu thập không ít cũng chỉ mới 4 giờ sáng, nhìn cả khu thì thảo dược dường như chưa hề mất đi cây nào hết. Rộng gì mà rộng dữ, nhiều gì mà nhiều kinh, Thiên Vũ Phong thở ra một hơi ngồi xuống ghế. Hỏi
" Hạo Thiên, con tìm thấy nơi này khi nào vậy? Và nó nằm ở đâu trên đại lục này? "
Hạo Thiên cười nói
" Con tìm thấy nơi này vào 4 năm trước, gọi là Bích Thảo trang, nằm ở vị trí nào đó của rừng chết Haxjima. Lối dẫn vào là thác nước nằm bên trong công hội. Nơi này được một vị gọi là Tề Mặc Thiên tiền bối tìm thấy trong lúc trốn tránh người của Thiên giới tận hơn 100 năm trước. Nơi này được hai đứa nhóc sinh đôi canh giữ gọi tiểu Bảo và tiểu Lam.
Lúc trước tới nơi này, cũng nhờ vào phương phức chế tạo khôi lỗi của ngài ấy mà con chế tạo ra được Tử Kiệt và Tử Lam. Tử Kiệt theo con còn Tử Lam thì con để con bé lại nơi này để chăm sóc cho hai nhóc con kia. "
Thiên Vũ Phong nhăn mày một cái, Hạo Thiên lại gấp hỏi
" Người biết người này là ai sao? "
Thiên Vũ Phong quay sang nhìn cậu, cười nói
" nào có. Không hề biết, mấy năm nay ta hoàn toàn ở nơi này, chưa hề quay lại Ma giới thì làm sao có thể biết chứ! "
Lăng Giang Tuyết cũng nói
" Trước khi đến đây thì ở Ma giới vẫn đang rất thịnh hành khôi lỗi. Nghe bảo là một người thuộc hoàng tộc, còn tên và mặt mũi thì không hề được tiết lộ ra. Con có đi nghe ngóng một chút thì được biết là người quen của An Đế Vương! "
Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi, cả bọn ở nơi này muốn ngồi nghỉ ngơi một chút. Nhưng Thiên Vũ Phong lại nói
" Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Hiện tại liền chỉ cho con cách để mở cánh cửa ra, nhưng điều kiện tất yếu là người có lv hơn 500 mới được qua cửa, còn không thì sẽ bị chấn áp cho văng ra ngoài và trọng thương nghiêm trọng "
Hạo Thiên gật đầu đáp
" Vì thế con mới cho bọn nhóc trong không gian hệ của con đó thôi! "
Không gian hệ của Hạo Thiên là một hệ của cậu, cho nên được xem là một phần sức mạnh của cậu. Không lí nào mà đã vào trong rồi sẽ lại bị chấn cho văng ngược trở ra được.
Thiên Vũ Phong gật đầu, bắt đầu chỉ dạy một cách nghiêm túc. Chỉ cậu cách tập trung năng lượng mana, suy nghĩ về một cánh cửa hư ảo. Dựng nên cánh cửa bằng mana của bản thân, duy trì ổn định. Cứ thế đến gần sáng, Hạo Thiên mất 1 tiếng đồng hồ để làm quen được và duy trì cánh cửa lâu.
Thở phào một hơi, nhìn trời thì giờ này chắc cũng tầm 5 giờ 30 phút sáng. Bọn nhóc vẫn đang im lặng ngồi nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, bỗng một âm thanh vang lên
" Cạch "
Một tiếng đồ vật rơi xuống đất, cả bọn đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một cô gái với thân hình thon thả, khuôn mặt nhỏ nhắn, cao 1 mét 70 và mái tóc đen láy suông mượt, da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài đang không khỏi kinh ngạc mà nhìn cả bọn.
Hạo Thiên mỉm cười tiến tới, nói
" Lâu rồi không gặp, Tử Lam! "
" Ch... Cha ơi.... "
Mặc dù trước đó đã dặn Tử Lam rằng không được gọi cậu là " cha ". Nhưng dòng máu chảy trong người cô cùng với nỗi nhớ nhung ngày đêm xa cách người thân, đến lúc gặp lại cảm xúc tuôn trào, không kiềm được mà bật thốt một tiếng " Cha ơi " cùng với đó là nước mắt chảy xuôi dòng trên gương mặt nhỏ.
Hạo Thiên cười hiền từ, đôi mắt có phần ôn nhu mà tiến tới, dang rộng đôi tay mà ôm lấy Tử Lam vào lòng, nhỏ giọng nói
" Thời gian qua ủy khuất con rồi! "
Tử Lam lắc đầu, tiếng nấc vang lên từng hồi
" Không có... Hức.... Không hề có... Con chỉ làm đúng nhiệm vụ được giao mà thôi... Con nhớ người lắm... Nhớ ca ca lắm... Hức.... "
Đám nhóc chỉ là im lặng một bên mà ghen tỵ, tại sao Boss lúc nào cũng có người đẹp bên cạnh thế nhỉ? Không được, đó là con của Boss, nếu vậy chúng ta có quyền cua cô ấy đúng không nhỉ?
Còn Lăng Giang Tuyết chính là có phần kinh ngạc, cô lần đầu nghe nói Tử Kiệt là khôi lỗi cũng có phần kinh ngạc. Kinh ngạc không phải bởi vì Tử Kiệt là khôi lỗi mà là vì Tử Kiệt có cảm xúc và suy nghĩ như con người vậy. Tử Kiệt biết buồn, vui, hờn dỗi, tức giận, hạnh phúc... Cùng rất nhiều biểu cảm phong phú khác. Trong khi ở Ma giới, những khôi lỗi mà cô nhìn thấy chỉ là những hình nhân biết di động, không có biểu cảm cho riêng mình, chỉ mang một biểu cảm không bao giờ thay đổi và chỉ nhất nhất nhận lệnh và không bao giờ có ý định chống đối. Vì thế cô rất kinh ngạc, hôm nay càng kinh ngạc hơn khi lại xuất hiện thêm một khôi lỗi như vậy. Một khôi lỗi biết nhớ thương, biết mong chờ người thân của mình. Chưa kể đến còn có 2 nhóc sinh đôi gì đó, hẳn cũng có cảm xúc đi. Tại sao cùng là khôi lỗi mà những khôi lỗi quanh Hạo Thiên luôm có cảm xúc như vậy chứ? Đây là điều thần kỳ như thế nào đây!
Hạo Thiên xoa xoa đầu Tử Lam, nói
" Ta biết, con đã làm rất tốt. Rất rất tốt, nhưng mà thời gian qua vẫn là ủy khuất con rồi. Cho ta xin lỗi con nhiều lắm! "
" tỷ tỷ... Chúng ta nghe tiếng khóc của tỷ, bên ngoài có gì sao? Sao lại ồn ào như vậy? "
Ngay sau lưng Tử Lam lại xuất hiện thêm một cô bé và một cậu nhóc siêu dễ thương khác. Khuôn mặt còn đang ngái ngủ và chưa muốn tỉnh giấc bây giờ nhưng do tiếng ồn đã đánh thức chúng. Chúng dụi dụi mắt mà tiến ra nhìn, cho đến khi nhìn rõ đó là ai lại hức lên vài tiếng khóc nức nở mà nhào vào người Hạo Thiên. Cả hai ôm rất cứng, đến nỗi như là một phần cơ thể cậu không thể tách rời. Hạo Thiên cười cười bất đắc dĩ đưa hai tay giữ lấy hai đứa nhỏ trên người mình, nói
" Nào nào, chẳng phải ca ca đã dặn là không được khóc sao? Khóc lên sẽ chứng tỏ rằng mình yếu đuối đó, không được khóc! "
" Hức... Hức... Nhưng mà... Hức... Ca ca ngài thật xấu... Hức... Bỏ chúng ta đi lâu như vậy... Hức.... Rõ ràng đã hứa sẽ quay lại sớm thôi... Hức... Nhưng mà... Hức... Ca ca đi tận 4 năm rồi... Hức... "
Tiểu Bảo nấc lên từng tiếng một, khuôn mặt mếu máo mà bám chắc lấy Hạo Thiên không buông, ghì chặt lấy, giữ chắc lấy mà ôm lại như sợ hãi rằng buông ra rôid thì người sẽ lại đi mất nữa.
Tiểu Lam cũng nức nở nói
" Hức... Thiên ca ca... Hức.... Chúng ta nhớ huynh lắm.... Hức... Nhớ cả Siêu ca ca cùng Nguyệt tỷ tỷ... Hức... Chúng ta cũng nhớ cha lắm... Cha đi lâu lắm rồi mà không trở lại... Hức... "
Bọn nhóc nghe hai đứa trẻ nói như vậy mà lòng đau xót, buồn lòng mà trách mắng Hạo Thiên
" Boss thật xấu a. Đã hứa với chúng vậy mà bây giờ mới xuất hiện "
" Boss không biết giữ lời hứa gì cả đấy. Sao có thể để hai đứa trẻ chờ Boss lâu như vậy được chứ "
" Boss xấu tính! "
......
" Ách "
Hạo Thiên bất đắc dĩ khồn biết nói gì bây giờ cả. Rõ ràng cả 3 cùng hứa mà tại sao chỉ có mình ta bị mắng chứ, các người cũng oan uổng cho ta quá rồi đó a.
Tử Kiệt lúc này tiến lên, xoa đầu Tử Lam nói
" Lam nhi ngoan, chúng ta trở lại đón muội đây "
Tử Lam lại ôm chầm lấy Tử Kiệt, nói
" Tử Lam nhớ ca lắm, ca ca... "
Sau khi đoàn tụ, cả bọn trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa, giới thiệu với nhau một chút. Sau khi Tử Lam dọn dẹp đồ đạc sau suông, đóng cửa cẩn thận. Hạo Thiên cho tất cả vào không gian hệ của mình, bên ngoài hiện tại chỉ còn có cậu, tiểu Siêu, An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết và Thiên Vũ Phong. Hạo Thiên mở ra cánh cửa nối liền với Ma giới ra trước mặt, cả bọn liền bước vào trong. Chỉ có Hạo Thiên còn đứng một lát nhìn quanh, miệng khẽ mỉm cười hiền hòa. Tạm biệt, ta sẽ vắng mặt một thời gian, hi vọng khi trở lại thì các người vãn sẽ còn nhớ đến ta....
An Lam Nguyệt bên kia gọi
" Thiên Thiên, nhanh lên nào. Cánh cửa sắp đóng rồi "
" Tới ngay! "
Hạo Thiên nhanh chóng đuổi theo, bước qua cánh cửa. Ngay sau đó liền đóng lại, không còn một ai...