Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 317: Cuộc sống không giống cuộc đời




" Đợi chúng ta một chút! "

Một thanh âm quen thuộc vang lên, ngăn trở bước chân của nhóm Hạo Thiên. Cậu quay lại xem là ai, bất ngờ nói

" Ồ, cha, mẹ. Hai người có chuyện gì sao? "



Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi chạy tới trước mặt Hạo Thiên. Vương Thiên Nhi nói

" Chúng ta có chuyện muốn nói với con! "

Hạo Thiên gật đầu nói

" Vâng? Có chuyện gì ạ? "

Vương Thiên Nhi bảo

" Là về cuộc chiến ngày mai, con có thể giảm tối thiểu thương vong thấp nhất có thể sao? Mẹ biết con cuộc chiến ngày mai sẽ có thương vong, nhưng mẹ mong con có thể giảm xuống thấp nhát có thể, được không? "

Hạo Thiên khẽ thở ra, cha và mẹ cậu lại như vậy. Mỗi lần chiến tranh lại bày ra vẻ mặt thương tiếc, xót xa cho cảnh chiến tranh khốc liệt và luôn nghĩ tới cảnh gia đình người ta khi mất người thân sẽ đau khổ ra sao! Hai người có cần tốt quá mức cần thiết như vậy không? Lúc trước ra chiến trường luôn như thế sao?

Hạo Thiên " chậc " một tiếng nói

" Được rồi. Nếu có thể! "

Đường Thiên Long lại nói

" Hiện tại con đang định tới quân doanh ở phía Bắc sao? Chúng ta cùng đi! "

Hạo Thiên gật đầu mỉm cười, lại nhìn nhìn An Lam Nguyệt đang ngóng trông ai đó, Hạo Thiên cười hỏi cha cậu

" Cha, chẳng hay Khuyết ca đã đi đâu rồi? "

Đường Thiên Long nói

" Hai ngày trước nhận lệnh từ Thiên đế và Thiên nữ đến Lisanet điều tra vài việc. "

An Lam Nguyệt bày ra vẻ mặt tiếc nuối, còn Hạo Thiên chỉ cười cười bảo " Vậy à! "

Cả nhóm Hạo Thiên cùng với cha mẹ cậu ngay lập tức lên đường, tiến tới quân doanh ở phía Bắc.... Khi tới đó thì trời cũng đã tối đen, các binh lính được phép nghỉ ngơi một ngày, cho ăn uống điều tiết dinh dưỡng, điều chỉnh cho tinh thần đạt tới trạng thái tốt nhất, ổn định nhất để sẵn sàng nghênh chiến vào ngày mai.

Hạo Thiên vào lều chính, cho gọi ba người họ Lý vào.

Ngồi ở chính diện cùng với cha cậu, hai bên là 6 người An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết, Tiểu Siêu, Vân Mộng, Tử Kiệt và Vương Thiên Nhi. Ba người họ Lý sau khi nhận tin báo liền ngay lập tức gác mọi việc đang làm sang một bên, chạy ngay đến lều chính, quỳ trước mặt cậu, đồng thanh

" Lý Na, Lý Mãn, Lý Xích kính chào chủ nhân và các vị đại nhân! "

Hạo Thiên gật đầu, nói

" Đứng dậy đi. Các ngươi mấy năm qua tiến bộ không ít nhỉ, huấn luyện rất tốt. Rất đáng khen, đợi sau cuộc chiến, các ngươi có thể đến nơi đó nghỉ ngơi một năm, sau đó lại tiếp tục. Định kỳ sẽ cho các ngươi nghỉ 1 tuần, đợi sau cuộc chiến sẽ nói sau đi "

Ba người họ Lý liền nói

" Tạ chủ nhân! "

Hạo Thiên gật đầu lại bảo

" Hiện tại quay về nghỉ ngơi, ngày mai tập hợp tất cả quân lính, các ngươi sẽ là người chỉ huy! "

Ba người họ Lý cúi đầu chào, lập tức quay lưng rời đi. Đường Thiên Long lại hỏi

" Vậy cha và mẹ con phải làm gì đây? "

Hạo Thiên mỉm cười nói

" Hai người chỉ cần ngồi ở đây và chờ đợi thôi! "

Đường Thiên Long lắc đầu, nói

" Như thế làm sao mà được. Chúng ta thân là tướng quân làm sao có thể ngồi yên một chỗ được! "

Hạo Thiên nói

" Vâng vâng, con biết hai người là tướng quân, sẽ không chịu ngồi yên một chỗ. Con biết chứ, nhưng hai người vẫn phải ngồi yên một chỗ mà xem. Hai người ra chiến trường rồi lại nảy sinh lòng nuối tiếc mạng người, không chịu ra tay dứt điểm. Như thế sẽ rất nguy hiểm, làm người khác phân tâm mà phải đi cứu hai người đấy. Con không biết lúc trước hai người ra chiến trường như thế nào, chẳng lẽ tha mạng cho chúng trở về hết sao? "

Đường Thiên Long nói

" Không có, lúc trước chúng ta có ra chiến trường đều là đao kiếm vô tình, và những người bị bắt đi lính cũng đều là những phạm nhân tội ác tày đình, và mỗi lần chiến tranh quân lính đều không quá 5 vạn người. Nhưng từ thời của con, các nước nổi lòng tham chiếm đoạt và mở rộng lãnh thổ, nhân dân vô tội không biết sử dụng vô khí, chỉ biết cày cấy, làm việc công nhân cũng bị bắt đi lính, họ là những người vô tội. Số quân địch cứ mỗi lần một tăng lên, chúng ta không muốn người vô tội cứ lần lượt bị giết cho nên mới... "

Hạo Thiên đợi cha cậu nói xong, liền nói

" Người vô tội. Ha, người vô tội khi ra chiến trường và muốn có con đường sống sẽ trở thành người có tội. Họ không tiếc phải nhuốm máu để có thể trở về vớ gia đình họ, họ không tiếc phải giết chết chúng ta để giữ bình an cho gia đình họ, cho chính bản thân họ. Rồi dần dần thành thói quen, giết người không ghê tay, người có tội cũng chính là hình thành từ người vô tội cả thôi.

Cha thử nghĩ xem, cha tha cho chúng, nhưng nước của chúng bắt chúng phải ra tay giết ta thì mới được quay về, chẳng lẻ cha cũng tình nguyện đem đầu ra đưa chúng chặt sao? "

Đường Thiên Long vội nói

" Đương nhiên không.... Nhưng mà... "

Hạo Thiên lại bảo

" Trong cuộc sống này không có ai là vô tội cả, nếu có thì trong 1 vạn người chắc chỉ có 1 người mà thôi. Ai ai cũng đều sẽ trở thành người có tội khi họ muốn có lợi ích cho riêng mình. Cuộc sống này vốn dĩ tồi tàn và thối nát lắm, không tốt lành như cha tưởng tượng đâu. Cuộc sống của mỗi người là mỗi khác, không hề giống nhau, suy nghĩ cũng khác nhau. Cuộc sống vốn dĩ không giống cuộc đời mà! "

Vương Thiên Nhi và Đường Thiên Long thoáng kinh ngạc, bất ngờ trước những lời con trai mình nói. Nó mới chỉ bao nhiêu cơ chứ, năm nay cũng mới vừa tròn 16 tuổi, nhưng những lời nói ra lại vô cùng hợp lý, dày dặn kinh nghiệm sống, như những người đã trải qua rất nhiều năm cuộc đời người ngoài xã hội khốc liệt. Nhưng con trai họ mới chỉ 16 tuổi cơ mà... Sao lại...

Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi nghe nói, như tỉnh ngộ trước những lời của con trai mình, khẽ thở dài nói

" được rồi. Mọi chuyện đều nghe con cả, nhưng con vẫn phải giữ lời hứa đấy! "

Hạo Thiên gật đầu nói

" Hiện tại cũng trễ rồi, hai người nghỉ ngơi đi. Chúng ta cũng muốn đi ngủ một chút "

Đường Thiên Long gật đầu, nhóm Hạo Thiên rời đi. Đi tới căn lều lớn được dựng lên cho riêng nhóm cậu, căn lều phải nói là lớn nhất cả khu này, đặc quyền cho chủ nhân có khác.

Hạo Thiên bước vào, ngồi xuống ghế. Bế từ cổng không gian ra Tam Hắc Miêu, nhưng tại sao có cảm giác Tam Hắc Miêu nặng hơn so với thường ngày. Hạo Thiên kéo hết thân của Tam Hắc Miêu ra khỏi không gian hệ, đồng thời lôi ra được 2 con vật nhỏ khác. Còn có thể là ai ngoài Hắc Long và Quang Long cơ chứ. Hai con ở dạng chibi, mỗi con một chân của Tam Hắc Miêu, nắm chắc lấy mà để Hạo Thiên kéo ra khỏi không gian hệ.

Hạo Thiên kéo ra hết cả ba, Tam Hắc Miêu nằm dài trên mình cậu, kêu " meow meow " vài tiếng liền nhắm mắt ngủ. Còn Song Long thì bay lượn lờ trước mặt cậu, cậu hỏi

" Sao vậy? Ở trong đó chán quá à? "

Hắc Long nói

" Chủ nhân... Đan dược... Chúng ta muốn ăn... "

Hạo Thiên nở nụ cười " thân thiện " nói

" Một năm trước ba con yêu thú các ngươi rủ nhau vào phòng chứa đan dược của ta ăn cạn 1 ngàn viên đan dược, ta còn chưa đánh chết mi mà mi còn dám đòn ăn nữa à! "

Hắc Long mặt oan ức nói

" Chúng ta đâu muốn, tại Tiểu Miêu chạy lòng vòng rồi ngửi thấy mùi đan dược. Sau đó rủ rê chúng ta vào ăn... Chúng ta là bị dụ dỗ a... "

Hạo Thiên lại cười nói

" Bị dụ dỗ? Tiểu Miêu còn chưa biết nói tiếng người a, hai lão già hơn 100 tuổi các ngươi lại bị một tiểu Miêu mới 4 năm tuổi và còn chưa biết nói dụ. Quỷ nó mới tin a, ta thấy các ngươi là thèm ăn tới nên mới động thủ a. Còn có, đan dược trân quý người người đeo đuổi, bỏ cả gia sản chỉ để mua một viên mà ba con yêu thú chết tiệt các ngươi lại ăn như kẹo dẻo ngoài đường. Một lần liền 1000 viên, ta mà không phát hiện kịp chắn cả kho cả ta không còn viên nào mất "

Hắc Long và Quang Long nụ cười ngượng, bay lượn lờ trước mặt cậu, lại bày ra vẻ mặt oan ức, ủy khuất mà nói

" Chủ nhân a, chúng ta sai rồi, người xin... À nhầm, chúng ta xin lỗi người mà. Cho chúng ta đi mà a! Dù sao cũng phạt chúng ta không ăn thịt 1 năm rồi a"

Bọn An Lam Nguyệt xung quanh cười hì hì nhìn một người ba thú cãi lộn với nhau, Hạo Thiên lại thở dài nói

" Ta đến mệt với các ngươi. Này, nếu còn tái phạm, lần sau còn tái phạm liền cho các ngươi nhịn nói 10 năm a. "

Nói xong, Hạo Thiên quăng cho mỗi đứa 2 viên, cho chú rắn nhỏ trên tay cậu một viên, của Lăng Giang Tuyết một viên.

Cả bọn lúc này đang đùa giỡn với bọn yêu thú, nói chuyện với nhau rất vui vẻ, bỗng hai thanh âm cùng vang lên...

" Báoooo.. "

" Thiên nhi, có chuyện rồi! "