Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 314: Giết súc sinh




" Bốp " 

Một cái quất roi giòn tan vang lên, trên mặt Cơ Huy và Cơ Trí hai vết lằn in rõ ràng, máu vẫn rỉ ra từng giọt trên đấy. 

Cả hai ôm mặt mà lăn lộn trên đất, Cơ Minh lật đật ngồi dậy đỡ cháu mình. Nhăn nhó quát 

" Hà cớ gì các ngươi lại làm như vậy? Chúng ta có gây thù chuốc oán gì sao? " 

Hạo Thiên lạnh mặt không đáp, bọn nhóc thì bừng  bừng sát khí muốn giết người, Gia Linh và Băng Liên im lặng không đáp, ánh mắt chính là lạnh nhạt, vô tình. Người dân xung quanh bắt đầu tụ hội lại với nhau, bàn tán chỉ trỏ 

" Này, đó chẳng phải là đoàn thương nhân họ Cơ sao? Bị đánh thành như vậy rồi! " 

" Đáng đời chúng lắm, ta trước tới đây luôn căm ghét chúng. Chúng đã hại biết bao nhiêu nữ nhi nhà lành rồi cơ chứ, ỷ có lão nhân gia lv hơn 350 cấp liền lên mặt, kiêu ngạo, ức hiếp người quá đáng " 

" Này, đừng nói là An Linh và An Liên tướng quân cũng đã bị.... " 

" Bốp " 

" Ngươi nói ngu gì vậy? Ngươi nghĩ An Linh và An Liên tướng quân là ai chứ? Sao có thể bị bọn họ làm như vậy? Bớt ngu lại dùm ta, ta chắc rằng hai người ấy biết được chuyện xấu chúng làm nên mới ra tay trừ hại cho dân. Ta ủng hộ ngài ấy! " 

" An Linh tướng quân, An Liên tướng quân, chúng tôi ủng hộ hai người. Mau giết bọn chúng đi! " 

" Mau giết bọn cặn bã, khốn khiếp đó đi. Bọn chúng đã hại nữ nhi nhà ta rồi... " 

" Cả nhà ta nữa, chúng đáng chết, giết chúng đi! " 

" Phanh thây chúng ra! " 

............. 

Nhiều lời hô to ủng hộ hai người Gia Linh và Băng Liên, ủng hộ họ giết đám người họ Cơ này. Vốn hai người Gia Linh và Băng Liên chấp nhận lúc này hành động và không lo người dân mất lòng tin là vì bọn người họ Cơ này đã gây ra rất nhiều tội, khiến người dân trong kinh thành này vô cùng căm ghét. Nên cho dù hai người có giết tất cả thì vẫn sẽ được lòng dân như cũ, thậm chí vị trí lòng tin cũng sẽ được nâng cao lên gấp bội. 

Cơ Minh đứng phắt người dậy, hai mắt trợn trừng nói 

" Ta nói vì sao các ngươi lại trông quen như vậy, thì ra là hai đứa tiện nhân bị chúng ta hãm hiếp bất thành! Nếu đã như vậy, hiện tại liền thực hiện lần... " 

" BỐP " 

Một vết roi từ tay Hạo Thiên quất ra, kéo dài từ trên mặt lão xuống đến tận hông, máu chảy đầm đìa không ngớt. 

Băng Liên sau khi nghe câu nói của lão già Cơ Minh liền đơ người, thoáng run rẩy. Gia Linh kế bên đưa tay dìu, bọn nhóc gân xanh trên tay và trên trán đã nổi lên, tiếng bẻ tay vang lên " răng rắc " từng hồi, chuẩn bị nghiền xương đám người này ra. 

Còn người dân sau khi nghe được như vậy liền buông liền phỉ báng, mắng nhiếc nặng nề 

" Bọn chó điên các người, nghĩ mình là ai mà dám làm như vậy với các tướng quân của chúng ta. Mấy vị đại nhân này, mau phanh thây chúng ra đi " 

" May mà bất thành, chứ nếu thành công chúng ta dùng có chết cũng phải đốt nhà các người! Còn muốn thực hiện lần nữa sao, ta nhổ vào, lũ bệnh hoạn ghớm ghiếc " 

" Đại nhân mau giết lũ khốn mất nhân tính đó đi, đừng để chúng sống nữa! " 

" Thật hổ thẹn khi nơi này lại sinh ra một kẻ mất nhân tính, khốn nạn, bệnh hoạn như các người " 

" Ta nhổ vào, lũ chó chết các người dám động vào tướng quân. Chúng ta đốt nhà các ngươi, nguyền rủa các ngươi tuyệt hậu, không có hậu nhân nối dõi, để đỡ phải bẩn thỉu nơi đầy nghệ thuật này " 

" Mấy vị đại nhân này, giết đi. Giết chúng điiiii.... " 

.................. 

Nhiều lời phỉ báng tuôn ra, chửi rủa, mắng nhiếc liên tục tuôn ra. Nhưng mà không phải mắng chửi Băng Liên mà chính là đám người họ Cơ kia, chửi họ không lời thương tiếc, nguyền rủa đủ kiểu này nọ. 

Băng Liên nghe như vậy, kinh ngạc bất ngờ không thôi. Khuôn mặt khẽ nhấc, hai hàng nước mắt tuôn rơi. Nấc lên vài hồi, úp mặt vào lòng của Gia Linh. 

Lúc này, đám nhóc tay đã đeo sẵn bao tay đen, tiến lên vài bước, nói 

" tiểu Linh, muội trở về cùng Tuyết tiểu thư và Nguyệt tỷ đi. Chúng ta sẽ lo phần sau! " 

Gia Linh gật đầu dìu Băng Liên đi, nhưng lão già Cơ Minh thân khẽ động, vừa tiến lên vừa quát 

" Nhục mạ ta rồi bỏ đi! Hai con tiện nhân các ngươi nghỉ ta là ai chứ? Mau quay... Ặc... " 

Gia Linh bình an dìu Băng Liên trở về, đám nhóc tiến lên một bước. Thống Trung khuôn mặt không mấy thân thiện lia mắt nhìn, tay trái đưa ra bóp cổ lão. 

Lão già Cơ Minh bị bóp cổ xách lên cao, vùng vẫy muốn thoát ra. Còn liên tục dùng kĩ năng hệ mà đánh nhưng hoàn toàn không có tí mảy may tác dụng nào. Thống Trung mặt đằng đằng sát khí nói 

" Năm xưa chơi vui không? À ta không nên hỏi như vậy nhỉ? Vì lũ chó điên các người vốn không có não mà, các gì có lợi cho bản thân tất nhiên là phải vui rồi. Vui nhỉ? Đụng đến người của bọn ta mà sống đến ngày hôm nãy đã là một sự may mắn cho lão già ngươi rồi, nhưng đến đây thì dừng được rồi ĐẤY! " 

Ngay chữ " đấy " chính là một cú đấm được phát ra từ tay Thống Trung. Mạnh bạo, tàn nhẫn và không chút lưu tình. Trên mặt lão già Cơ Minh in hẳn một hình nắm đấm đỏ, sống mũi bị gãy, mãu chảy ra từ đó, khóe miệng cũng chảy máu liên tục không ngừng, răng rơi lộp bộp trên đất. 

Thống Trung vừa đánh, khuôn mặt như muốn xé lão già thành trăm mảnh quát 

" tên súc vật nhà ngươi, đánh lũ súc vật bẩn thỉu như các ngươi ta còn sợ dơ tay ta đây này " 

Lão già Cơ Minh cố gắng nói 

" Các ngươi giết ta... Nhất là tướng quân... Ra ngoài.. Giết... Giết người vô cớ... Không... Không sợ hoàng đến giáng tội sao? " 

Thống Trung " hừ " lạnh nói 

" Lão hoàng đế. Ha, ta nhổ vào, đừng nói là hoàng đế, lão Thiên xuống ta cũng đánh chết lão! " 

" Bốp.... Bốp... Bốp... Bốp... Bốp... " 

Thống Trung cứ liên tục đánh, liên hoàn không ngớt. Mặt, tay, chân, mình,... Khắp nơi đều đánh. Còn bọn nhóc, chúng chia ra đám người phía sau, đè từng tên, từng tên một ra mà đánh không ngơi tay. 

" Bốp.... Bốp... Bốp... Bốp... x n lần... " 

Tiếng đánh vẫn vang lên thất thanh từng hồi, người dân xung quanh nhìn xem có phần sợ hãi nhưng phần phấn khích, hả dạ, sung sướng lại nhiều hơn. Sướng run người khi đám người mất nhân tính đó đã không còn nữa, bị đánh cho mềm xương. 

Bọn nhóc nhịp tay vẫn không ngừng, vang lên bôm bốp từng hồi một. Khuôn mặt chúng vô cùng lạnh nhạt, sát khí đằng đằng, mỗi cú đánh xuống đều là dùng nửa phần lực mà đánh, để tránh mạnh tay quá chúng chết rồi thì lấy cái gì mà đánh nữa đây chứ. 

Lúc đầu khi hạ xuống nắm đấm của bản thân, bọn người họ Cơ này vẫn vang lên tiếng " aaaaa " thất thanh, nhưng sau đó vài cú nữa liền im bặt, bất tỉnh nhân sự. Bất tỉnh thì sao? Bọn nhóc sẽ làm cho chúng tỉnh lại, sau đó lại tiếp đánh, bất tỉnh, làm cho tỉnh, đánh, bất tỉnh, làm cho tỉnh rồi lại đánh... Vòng tuần hoàn cứ thế lập đi lập lại liên hồi, cho đến khi bọn người này toàn thân đều là máu,  mình mẩy mềm nhũn, sờ vào chỉ là đống thịt vụn chứ không hề cảm thấy cứng cáp của xương hay cơ bắp thì liền dừng lại. 

Bọn nhóc đứng dậy với đôi tay đầy máu, không phải máu của chúng mà là của đám người họ Cơ kia. Bọn chúng hiện tại người không ra người, đống thịt không ra đống thịt. Toàn thân mềm nhão, cứ ngỡ là một miếng giấy mềm chứ không phải là người nữa rồi. Khuôn mặt biến dạng, méo mó khắp nơi, gương mặt bầy nhầy một đống, nhìn vào chỉ thêm phần kinh tởm,  ghớm ghiếc.  

Cởi bỏ lớp bao tay, văng vào đống xác người bầy nhầy kia. Bọn nhóc cùng nhau tạo nên một đốm lửa thiêu rụi đám người này, còn ra lệnh đem tất cả những gì liên quan đến chúng đem ra đốt sạch. Đốt tất cả không chừa lại một thứ gì, buổi trưa hôm nay, thương hội Đông Gia sáng rực ánh lửa vàng. Nhưng không phải là cháy hội mà là đống xác đã cháy, cháy lên một màu vàng rực. Người dân chứng kiến tất cả đã mở tiệc ăn mừng, nhảy múa khắp nơi. 

Nhóm Hạo Thiên sau khi giải quyết xong đã cùng nhau trở về biệt thự của Gia Linh và Băng Liên ở nơi này. Hạo Thiên trước khi giúp Băng Liên xóa đi kí ức xấu, ám ảnh lòng cô đã bắt cả bọn ngồi lại với nhau. Nhất là Băng Liên và Gia Linh, bắt cả hai quỳ gối trước mặt cậu. Hạo Thiên ngồi trên ghế, chân bắt chéo, khuôn mặt mang phần tức giận nói 

" Giải quyết xong đám chó đó rồi. Bây giờ thì nên tới lượt bọn muội nhỉ?! " 

Cả bọn một đâu chấm hỏi lớn trên mặt, không hiểu Hạo Thiên có chuyện gì... 

(