Đứng dưới sân trước của KTX, dưới bầu trời tối đen dần, màn đêm buông xuống một cách nhanh chóng. Tiếng côn trùng đêm vang lên ngày một rõ ràng hơn, Hạo Thiên ngước nhìn bầu trời, một cảm giác khoang khoái, sướng run người dâng lên trong cơ thể.
Màn đêm u tối và thoang thoáng hơi lạnh chính là cảm giác mà Hạo Thiên thích thú nhất. Được làm một việc gì đó xả giận hay chỉ đơn giản là trút đi nỗi phiền não dưới trời đêm se se lạnh này lại càng tuyệt vời hơn nữa.
Lăng Giang Tuyết đứng bên cạnh, đưa tay nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh dần của Hạo Thiên, muốn truyền hơi ấm của cơ thể sang cho cậu.
Tập trung đầy đủ dưới sân, Tử Kiệt từ đâu lấy ra đủ 5 cái ghế đặt xuống cho cả 5 người các cậu. Hạo Thiên ngồi xuống, chân bắt chéo, tay chống mặt, ánh mặt không mảy may cảm xúc, nói
" Lão Doãn, ông có 2 phút kể rõ mọi chuyện! "
Doãn Bằng tiến lên, nuốt nước bọt, cơ mặt giật liên hồi, bảo
" Cái này.... Chuyện là 5 người mà ngài cho người phế tứ chi ấy, 4 người đã chết vì mất máu và chấn thương tâm lí quá nặng, dẫn đến sốc tinh thần, lên cơn co giật và chết! Còn 1 người chỉ bị một chân nên may mắn sống sót nhưng tinh thần bị chấn thương nặng, sợ hãi co rút ngồi một góc, luôn cảm giác hoảng sợ và lên cơn động kinh khi có người tới gần.... Vì chuyện đó nên gia tộc của họ đã kéo tới đây và rồi.... "
Hạo Thiên lạnh giọng nói
" Và rồi ông giải thích với họ thế nào? "
Doãn Bằng khẽ nuốt nước bọt một lần nữa, nói
" Tôi nói rằng mọi chuyện đều ngoài ý muốn và mọi lỗi lầm đều do con của họ gây sự trước... Cho nên ngài mới.... "
" Lỗi lầm đều do con chúng ta? Ha, bọn mất dạy, không gia giáo và không có tính người các ngươi thấy con chúng ta là thiên tài ngàn năm có một nên mới ghen tỵ với chúng, sợ chúng vào nội viện rồi sẽ giành hết vinh hoa của các ngươi nên mới hợp lực với nhau mà hãm hại chúng... Hại con ta phải chết oan uổng a! "
Vĩ Hành Phong lớn tiếng quát, Hạo Thiên khẽ nhăn mày. Một luồng gió khẽ quăng ra....
" Bốp "
Một lằn đỏ in hằn lên mặt Vĩ Hành Phong và khiến lão té bổ nhào trên đất. Máu rỉ giọt ra từ vết lằn đó, Vĩ Hành Phong trố mắt nhìn, giận dữ quát
" Hỗn xược. Ra tay đánh trưởng bối, còn là lũ mất nhân tính, nên giết để tránh hại dân... "
" Bốp "
Hạo Thiên lại khẽ giơ tay quất một bên nữa cho đều, bây giờ hai bên đều in lằn, chảy máu đỏ tươi.
" Gia chủ... Ngài không sao chứ? "
Một toán người chạy đến, chia thành 4 nhóm khác nhau, một nhóm tầm 20 người, là các thủ hạ mà các vị đây đưa theo cùng. Vĩ Hành Phong bị đánh té trên đất, các thuộc hạ chạy tới đỡ, Hạo Thiên trực tiếp một roi quất tới, đánh bay cả lũ...
" Bốp.... Bốp... Bốp... "
" Aaaaa.... Aaaaa... Aaaaa... "
Cả tốp người khoảng 20 tên bị một roi của Hạo Thiên quất bay đi, té nhào khắp nơi trên đất. Vĩ Hành Phong trố mắt nhìn. Lúc này, An Lam Nguyệt ngồi bên cạnh Lăng Giang Tuyết thản nhiên nói, còn mang theo vẻ khinh thường khó tả
" Ha, lão già ông bảo con ông là thiên tài ngàn năm có một sao? "
Vĩ Hành Phomg bị đánh nhiều lần như vậy như vẫn cứng miệng, la lên
" Chứ còn gì nữa! Con ta mới 17 và 19 tuổi đã siêu việt cấp 200, tương lai sau này tiền đồ vô lượng.... "
" Há há há há há... Xin lỗi xin lỗi, lão già ông nói tiếp đi "
An Lam Nguyệt cười lớn vài tiếng, tiếng cườ đầy châm chọc và khinh bỉ. Vĩ Hành Phong bị tiếng cười chọc cho tức giận quát
" Cô cười cái gì? "
An Lam Nguyệt miệng vẫn nhoẻn lên cười, cợt nhã và châm chọc nói
" Ta cười lão già ông kiến thức nông nạn, suy nghĩ ngu dốt, đầu óc không có nếp nhăn, quá ngu xuẩn! Già rồi nhưng đầu óc không có chút kinh nghiệm cuộc sống, nghĩ mình to lớn lắm hay sao? Chỉ là ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung mà thôi! "
Một tràng tiếng chửi vang lên, câu nào câu nấy đều là sắc bén và đủ sức chọc điên người. Vĩ Hành Phong bị chửi cho mặt đỏ gắt lên vì giận và cũng đầy oán hận. Quát
" Tiện nhân cô đúng là.... "
" Ta còn chưa nói xong "
An Lam Nguyệt lập tức chắn ngang, câu nói nhỏ hơn giọng của Vĩ Hành Phong nhưng uy áp đủ mạnh để khiến lão phải câm họng lại. Lại nói
" Đại lục này lấy người mạnh làm đầu. Thực lực vi tôn, kẻ mạnh được kẻ yếu thua, người mạnh có quyền còn kẻ yếu căn bản là chẳng có chỗ đâu mà xen lời vào. Lão già ông nói con ông 17, 19 tuổi liền đột phá cấp 200, ha, ta khinh! Đệ đệ ta 13 tuổi đột phá cấp 400, nó không khoe khoang thì thôi lũ yếu kém các ngươi khoe làm gì! "
Lời An Lam Nguyệt vừa ra khiến tất cả chấn động, riêng Doãn Bằng tuy biết rồi nhưng vẫn cảm thấy chấn động nhỏ. Cảm thấy hổ thẹn nhưng cũng cảm thấy tự hào vì học viện có một tiểu yêu nghiệt như vậy.
Nhiều ánh mắt không tin liền hiện ra, ai lại tin vào chuyện một tên nhóc mới 13 tuổi đột phá lv 400 cơ chứ. 100 người hết 99 người không tin rồi, huống hồ nhóm Hạo Thiên đã khiến đám này ghét bỏ và oán hận nên càng không tin là đúng thôi.
Hạo Thiên lạnh giọng nói
" Nguyệt tỷ, bớt lắm lời đi! "
An Lam Nguyệt nhún vai, bảo
" Được thôi, dù sao tỷ cũng nói xong rồi. "
Hạo Thiên ánh mắt đầy sát khí quét quanh một lượt, dừng trên người Doãn Bằng, nói
" Vậy, Lão Doãn, ông thấy tình hình này nên giải quyết thế nào đây? Nên giết tất cả hay là chỉ phế tứ chi? "
Doãn Bằng trợn mắt, nuốt nước bọt, ngươi đây là đang dồn ta vào thế bí đó a. Ta làm sao trả lời ngươi đây, con đường nào cũng khiến con người ta phải sống dở chết dở cả. Ta làm sao mà chọn đây?..... Doãn Bằng hít vô hít ra vài hơi dài, lại nói
" Cái này... Đại tư lệnh ngài hay là nể mặt hai huynh đệ Lưu Dạ và Lưu Vân tha cho họ đi.... Họ dù sao cũng là các tộc trưởng của những gia tộc lớn, giết hay phế họ rồi thì các gia tộc phải làm sao? Chưa kể đến các gia tộc cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của đất nước nữa đấy..... "
Hạo Thiên nghe nói, chỉ đơn giản là nhìn rồi không ừ hử gì cả. Lại nói
" Lời ông nói cũng đúng, nhưng chửi ta rồi, mắng ta rồi, cũng đụng chạm đến cha mẹ ta rồi thì phải làm sao đây? Tha cho dễ dàng như vậy sao? "
Vĩ Hành Phong lúc này lại la lên
" Doãn Bằng, ông là hiệu trưởng của nội viện học viên Hoàng Long này mà lại ngoan ngoan nghe lời một tên nhóc như vậy sao? Thật là chẳng ra gì mà! Đợi ta giải quyết xong tên nhóc này, ta sẽ giải quyết luôn học viên các ngươi, để các ngươi lại chỉ tổ xấu mặt đất nước này mà thôi.... "
" Bốp "