" 78.... 79.... 83.... "
An Lam Nguyệt vừa đếm vừa lo lắng không ngừng. Tiểu Siêu trông thấy liền hỏi
" Tỷ, tỷ bị sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? "
An Lam Nguyệt liền bảo
" Đệ... Đệ đếm của Thiên Thiên bao nhiêu rồi? "
" 95 rồi! Chi vậy ạ? "
Tiểu Siêu trả lời, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc. An Lam Nguyệt liền đáp
" Nếu mà Tuyết nhi muội ấy thua thì chúng ta nguy chắc rồi! "
Tiểu Siêu lại hỏi
" Vì sao lại nguy? Chẳng phải chỉ là nướng thịt thôi sao? Dù sao cũng chưa ăn của nhị tẩu lần nào, ăn thử một chút cũng không sao mà! "
An Lam Nguyệt lắc đầu, nói
" Đệ không biết đó thôi. Tỷ đây đã một lần ăn thử thịt do Tuyết nhi nưởng rồi. Nó kinh khủng lắm đấy, không những mặn mà còn khét nữa đấy, chẳng những thế nó chỗ còn chưa chín.... Lúc đó tỷ tưởng mình chắc vì ngộ độc thức ăn rồi đó... Aaaaaa "
Tiểu Siêu khẽ nuốt nước bọt, cả hai nhìn số Huyết Lang còn đứng giảm dần đi. Tỷ số giữa hai người chênh lệch nhau rõ ràng, không phải 1, 2 con mà là tận chục con a.
Ngoài màn chắn, Hạo Thiên tung một đá vào con Huyết Lang cuối cùng, khiến nó văng xa, đụng vào đống Huyết Lang đang nằm bất tỉnh gần đó.
Thời gian trôi qua chưa được nửa canh giờ liền tiêu diệt toàn bộ. Hạo Thiên phủi bụi, xoay lưng nhìn Lăng Giang Tuyết, mỉm cười nói
" Tuyết nhi, muội thế nào rồi? "
Lăng Giang Tuyết " hứ " một tiếng, bảo
" Huynh được lắm, huynh thắng rồi, huynh chuẩn bị thịt đi, muội sẽ nướng "
Hạo Thiên cười cười, xoay lưng thu toàn bộ Huyết Lang trong hang vào không gian hệ, trực tiếp chuyển vào nơi ở của Song Long. Xoay lưng tiến tới, nắm lấy tay Lăng Giang Tuyết, trở lại chỗ An Lam Nguyệt và tiểu Siêu.
Lúc này, nhóm người Ninh Chiến toàn bộ đã bình phục, các vết thương đã được xử lí, băng bó toàn thân. Tới trước mặt Ninh Chiến đang ngơ ngác, cười nhạt
" Xử lí xong rồi, các người có thể tới hái thảo dược, hoàn thành nhiệm vụ! "
" Bặt "
Hạo Thiên vừa dứt câu, dây buột mặt nạ bỗng nhiên bị dứt, chiếc mặt nạ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt của cậu. Đúng lúc này, cả đám Ninh Chiến chính thức hoảng sợ cùng kinh ngạc nhìn Hạo Thiên chăm chú.
Hạo Thiên bị rơi mặt nạ, giật mình một cái, nhưng lại thản nhiên mỉm cười, cúi xuống nhặt chiếc mặt nạ lên, lại mỉm cười bảo
" Ồ, sơ ý để chúng cào trúng dây, đứt mất rồi! "
Khuôn mặt điển trai mang vẻ lạnh lùng đầy giễu cợt, ý cười lúc nào cũng treo trên mặt nhưng ý cười này không phải là thân thiện mà là cười lạnh, cười ẩn ý và đầy mưu mô.
" hội.. Hội... Hội trưởng! "
Hạo Thiên quay sang nhìn, cười cười bảo
" Ồ, các ngươi nhận ra ta sao? "
Đám An Lam Nguyệt, tiểu Siêu và Lăng Giang Tuyết cũng cởi bỏ mặt nạ, lộ ra những gương mặt điển trai xinh gái, nhìn vào liền ngất ngây.
Ninh Chiến vội đứng dậy, gương mặt vẫn không khỏi kinh ngạc, nói
" Làm sao có thể không nhận ra cơ chứ! Chúng tôi là một trong những thành viên tham gia đợt đầu cơ mà. Chúng tôi nhiều lần gặp ngài rồi, lần trước khi nhìn thấy ngài ở hội tôi đã thấy nghi rồi,vì mái tóc đỏ của ngài rất nổi bật, gặp một lần liền khó quên. Nhưng hội trưởng ngài luôn đeo chiếc bông tai màu đỏ, mà lần này lại không có nên chúng tôi không dám chắc chắn. "
Hạo Thiên cười lạnh, bảo
" Về chiếc bông tai mà ngươi nói, vốn vẫn luôn trên người ta đấy thôi. Chỉ là các ngươi không nhìn thấy được "
Hạo Thiên vừa dứt lời, chiếc bông tai màu đỏ lại hiện ra. Lấp lánh trên tai cậu, Hạo Thiên lại nói
" Chuyện hôm nay xem như là giúp các ngươi 1 nhiệm vụ, hái thảo dược rồi đi đi "
Vinh Dạ ngồi dậy, ánh mắt sinh nghi, bèn nói
" Hội trưởng, không phải ngài lập nhóm theo chúng tôi chỉ để làm như vậy không đi? "
Hạo Thiên cười một tiếng, bảo
" Chỉ là hứng thú nhất thời. Muốn xem xem thành viên hội ta có thực lực như thế nào mà thôi. Ngươi đừng để tâm đến làm gì! Bây giờ không còn chuyện gì, phiền các ngươi hái toàn bộ Tam Diệp thảo rồi rời đi đi "
Ninh Chiến gật đầu, cả nhóm cậu nhanh tay nhanh chân hái đi những cây Tam Diệp thảo đang phát sáng, cất giữ kĩ lưỡng. Xong xuôi, cả 5 người cúi đầu chào, Hạo Thiên lúc này lại nói
" Linh Lam nhỉ? Chiêu thức thấu thị gì đó của ngươi cũng được đấy, chỉ là đừng tùy tiện nói ra ngoài. Gặp người có ý đồ thì các ngươi mạng giữ không được đâu! "
Nghe Hạo Thiên nói, cả đám giật mình. Vậy là những lời nói, cuộc đối thoại của họ đều bị nghe thấy hết rồi. Phù, mà cũng may là hội trưởng không nổi giận, nếu không chúng ta cũng không xong rồi!
Ninh Chiến cúi đầu, lập tức nói
" Chuyện đó, xin lỗi hội trưởng. Chúng tôi không cố ý, cảm ơn lời nhắc nhở của ngài "
Hạo Thiên gật đầu, nhóm Ninh Chiến nhanh chóng rời khỏi. Ngày hôm nay đối với họ là 1 ngày dài và cũng là ngày kinh khủng của cuộc đời họ. Nếu người đi chúng lập nhóm với họ là người khác, chắc giờ đây đã hồn lìa khỏi xác. Bị gặm nhắm dưới những chiếc nanh nhọn của Huyết Lang. Bị cấu xé thành những miếng thịt vụn và bị nhai thành những miếng xương trắng vứt ở xó nào đó trong này. May mắn thay, người lập nhóm với họ là hội trưởng, là người mới 12, 13 tuổi đã đạt thành tựu vượt bậc, là con trai của Đường gia, là người dẹp loạn ở chiến trường, là vị hội trưởng mạnh nhất, tài giỏi nhất, đa mưu túc trí và đầy ý tưởng, mấy tháng liền đưa Nghịch Thiên công thương hội lên vị trí đứng đầu thủ đô. Thử hỏi ở đại lục này còn ai có thể vượt qua được ngài ấy đây!?
Sau khi nhóm người Ninh Chiến rời khỏi, An Lam Nguyệt tiến tới, liền nói
" Tuyết nhi, muội mệt rồi. Không cần phải cân nhắc đến thắng thua lúc nãy đâu, cứ để việc nấu nướng cho đám đàn ông đi "
Lăng Giang Tuyết lắc đầu, nói
" Đâu có được. Có chơi có chịu chứ, muội đã nói là muội nướng thì muội sẽ nướng! "
Hạo Thiên cười bảo
" Được, ta chờ đợi được ăn thịt do muội nướng đây. Còn hiện tại, ta lúc nãy cảm nhận thấy bên trong hai lối đi kia có sự sống và linh khí rất dày "
Tiểu Siêu gật đầu, cũng nói
" Lúc nãy đệ cũng cảm nhận thấy, chính xác là bên trái là linh khí dày đặc, bên phải là có sự sống. Bên phải có 2 nguồn sự sống, dường như rất yếu ớt. "
Hạo Thiên gật đầu, bảo
" Vậy hiện tại chia ra đi. Ta với Tuyết nhi sẽ qua lối đi bên phải, còn Nguyệt tỷ với đệ đi vào lối bên trái đi "
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cùng gật đầu, nhanh chân bước qua lối đi bên trái, còn Hạo Thiên với Lăng Giang Tuyết thì đi bên phải.
Lần mò trên vách tường đầy rêu, ẩm ướt, không chút ánh sáng nào. Hạo Thiên tạo 1 đốm lửa nhỏ, tay nắm chặt lấy tay Lăng Giang Tuyết, đi sâu vào trong lối đi nhỏ và không chút tia sáng, một mùi hương thơm nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi. Hạo Thiên vội nói
" Bịt mũi lại mau "
Lăng Giang Tuyết nhanh tay bịt mũi lại, cả hai từng bước từng bước đi sâu vào trong, cho đến khi nghe một âm thanh nhỏ....
" Xè.... Xè.... Xè...... "
Hạo Thiên mắt mở lớn, chắn trước người Lăng Giang Tuyết, đưa ngọn lửa hướng về phía âm thanh đang phát ra phía trước, ngọn lửa chiếu tới, dần lộ ra vật thể sống phía trước....
Hạo Thiên nhăn mày, nhìn hai con vật đang nằm cuộn tròn dưới đất, quấn quít lấy nhau không rời, bỗng...
" Khè... "