Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 249: Giúp đỡ




Cô gái bí ẩn chưa ai thấy mặt vẫn cứ im lặng hồi lâu, mọi người cũng không gấp làm gì. Bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô gái. Cứ ngỡ là một điều hiển nhiên như là sẽ tắt đèn, loại bỏ Cố Hoài Ninh và nghe theo lời mọi người nói, nhưng cô gái đã nói một điều khiến tất cả mọi người phải sửng sốt

Vị cô nương bí ẩn giọng điệu êm đềm, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, khiến người khác bị thu hút

"Xin hỏi, người này vì lí do gì phải chịu như vậy? Vì người mình thương, vì người mình yêu hết lòng mà ra sức thể hiện bản thân, mặt dày theo đuổi thì bị gọi là vô lại sao? Thử hỏi bây giờ còn ai có đủ nhẫn nại để theo đuổi 1 người con gái suốt 6 năm trời, huống hồ còn rất trân thành. Tuy muội không biết người này đã làm ra những điều gì, nhưng qua giọng điệu, lời nói của người này, muội có thể nhận thấy sự trân thành, không hề dối lừa. Thay vào đó muội cảm nhận được một nỗi buồn, một sự hối lỗi, ăn năn ẩn giấu trong lòng qua lời nói, xin mạo phạm hỏi rằng, vị học trưởng Cố Hoài Ninh này đã làm gì mà khiến Thanh tỷ phải ghét đến như vậy? Nếu bây giờ tỷ bỏ qua cơ hội này, sau này nhất định sẽ hối hận cả đời " 

Lục Vô Thanh chỉ im lặng không nói gì, Cố Hoài Ninh thì xúc động, không ngờ vị học muội này chỉ qua vài lời nói của mình liền có thể nhận thấy rõ ràng như vậy. Thậm chí còn đoán ra được vài điều trong đó, phải là người đã trải qua điều khinh khủng nào mới có thể nhạy bén như vậy. Thật đáng khâm phục mà. 

Mọi người xung quanh cũng bị lời nói của cô làm cho thuyết phục, quả thật bây giờ còn người nào đủ nhẫn nại để theo đuổi một người tận 6 năm trời. Còn nhiều lần ra tay cứu giúp nữa, nhưng họ chính là không nhớ tới những lần cứu giúp này, chỉ thấy độ vô lại, vô sỉ và mặt dày của Cố Hoài Ninh mà thôi. Ở nội viện này ai mà không biết đến Cố Hoài Ninh, người có độ mặt dày không ai bằng, và cũng trân thành rất nhiều. Nhưng qua nhiều năm, truyền qua truyền lại cũng chỉ là độ mặt dày và vô lại của Cố Hoài Ninh chứ không phải tấm lòng trân thành của cậu. Bây giờ nghĩ lại, quả thật họ đã sai rồi

Cô gái bí ẩn còn chưa dừng lại ở đó, tiếp tục nói, giọng điệu vẫn y như thế nhưng mỗi câu mỗi từ thốt ra lại rất thuyết phục, câu sau thuyết phục hơn cả câu trước

"Nếu qua hành động và lời nói của học trưởng Cố, thì người mà huynh ấy theo đuổi là Vô Thanh tỷ tỷ. Qua những lời nãy giờ muội nói, thì tỷ hãy trả lời ngay bây giờ luôn đi sớm muộn gì cũng như nhau mà thôi. Dù cho có tiếp tục thì tỷ sẽ chọn ai? Chọn 1 người chưa lần nào bắt chuyện với tỷ, hay sẽ chọn 1 người tỷ cảm thấy vừa mắt? Nhưng muội muốn cho tỷ biết, một người con trai bỏ qua 6 năm cuộc đời mình chỉ mãi theo đuổi 1 người là rất ít, thậm chí là không một ai. Vậy mà tỷ xem, huynh ấy đã bỏ qua 6 năm chỉ để theo đuổi tỷ, nếu bỏ qua lần này, thì sau này có lẽ tỷ sẽ không tìm được người con trai nào tốt hơn huynh ấy đâu. "

Cố Hoài Ninh vội nói

"cảm ơn ý tốt của học muội này, nhưng không cần phải vội như vậy. Dù sao ta còn trẻ, còn có thời gian theo đuổi nữa. Mà suy cho cùng, người ngay từ đầu có lỗi và khiến Vô Thanh ghét là ta, ta có thể bỏ ra thời gian cả đời để theo đuổi muội ấy, thậm chí không thành công cũng được, chỉ cần muội ấy vui vẻ sống là được rồi"

Cô gái lại nói

"Vậy nếu Vô Thanh tỷ yêu 1 nam nhân khác, còn trước mặt người đó sỉ nhục huynh, thì huynh còn yêu không? "

Cố Hoài Ninh lại bảo

"Còn! Ta tin chắc Vô Thanh là có nổi khổ, vả lại muội ấy cũng không phải hạng người như vậy đâu. Ta biết muội ấy là một người tốt, hay giúp đỡ những người nghèo ở thủ đô này, nên chắc chắn muội ấy sẽ không làm vậy với ta"

"huynh im đi.... Hức.... Gì mà dành thời gian cả đời để theo đuổi... Hức... Rõ ràng đã nhiều lần từ chối như vậy, sao cứ phải là ta chứ.... Hức... Còn nhiều cô nương khác tốt hơn ta mà.... Hức.... Rõ ràng đối xử với huynh tệ như vậy, sao lại không chán ghét mà rời đi.... Hức.... Bây giờ ta phải làm sao để huynh rời khỏi ta đây.... Hức... Ta không tốt như vậy đâu... "

Lục Vô Thanh toàn thân run rẩy, cơ thể gầy khẽ khụy xuống Đại Liên hoa, hai tay che mặt mà nức nở. Cố Hoài Ninh lúc này mặt cư nhiên lại mỉm cười, cười rất hồn nhiên còn rất đáng ghét, bảo

"Không sao. Đối với người khác thì ta không biết, nhưng đối với ta muội là tốt nhất. Ta sẽ dùng cả đời này để theo đuổi muội, làm những trò đùa để khiến muội cười cả ngày, nặn ra những con vật dễ thương tặng cho muội, hoặc là sẽ trồng cả vườn hoa  thật đẹp để tặng muội và đó phải là loại hoa đẹp nhất để xứng với muội. Ta sẽ dùng cả đời này để bồi thường những mất mát trong quá khứ, không cần muội thích ta, cũng không cần muội yêu ta cũng được. Chỉ cần muội không ghét bỏ ta là được rồi"

Lục Vô Thanh sững người, nhìn gương mặt đang tươi cười của Cố Hoài Ninh, rõ ràng đã nhiều lần từ chối, nhiều lần làm những việc rất quá đáng, còn nhiều lần khinh thường huynh ấy như vậy, để huynh ấy rời xa ta một chút, để ta quên đi huynh ấy. Sao vẫn cứ thất bại, sao càng ngày càng yêu huynh hơn, sao huynh cứ mãi theo sát bên ta để ta không ghét được.... Tại sao???.... 

"Tên vô lại nhà huynh!.... "

Lục Vô Thanh hét lên một tiếng, mặc dù khiến tất cả mọi người phải giật mình nhưng không ai lên tiếng, đây là thời khắc quan trọng  của cuộc đời họ, không ai muốn làm phiền đến. Mọi người ở đây hiện đã nhận ra, không phải Cố Hoài Ninh lúc nào cũng vô sỉ như vậy, Cố Hoài Ninh còn là 1 người rất chung tình, nhẫn nại theo đuổi suốt 6 năm trời, khẳng định toàn thể mọi người ở đây không ai đủ kiên nhẫn như cậu, nếu có thì chỉ được 1, 2 người là nhiều. Hiện tại ai cũng mang hi vọng Cố Hoài Ninh sẽ thành công mĩ mãn, được sự chấp nhận của Lục Vô Thanh. 

Cố Hoài Ninh giật mình, sợ mình lại vừa nói sai cái gì khiến Lục Vô Thanh tức giận như vậy, lắp bắp nói

"Ta... Ta.... Ta xin lỗi.... Nếu muội không thích ta ở đây.... Thì ta liền đi... Muội.... Muội cứ tiếp tục ở lại, ta đi ngay đây... "

Cố Hoài Ninh nói xong, vội quay lưng. Lục Vô Thanh lúc này, ánh mắt đờ đẫn, ngây dại nhìn Cố Hoài Ninh, giọng run run

"Tại sao vậy? Sao huynh cứ mãi theo ta? Ta rõ ràng đã làm nhiều điều tệ với huynh như vậy.... Sao huynh không ghét bỏ ta? "

Cố Hoài Ninh đối mặt Lục Vô Thanh, lại cười nói

"Không sao. Tất cả đều là do ta làm sai nên đó là hình phạt dành cho ta. Ta không trách muội. Nếu không còn gì nữa, ta đi đây"

Lục Vô Thanh bần thần trước câu trả lời của Cố Hoài Ninh, lại hoảng hốt gọi

"Đứng lại cho ta. Ai bảo huynh đi? "

Cố Hoài Ninh khó hiểu hỏi

"Chẳng phải muội có ý bảo ta đi sao? "

Lục Vô Thanh vội nói

"Ta nói khi nào? "

Lại hạ giọng, giọng ôn nhu đi đôi phần, bảo

"huynh đi phải dắt ta theo chứ" 

Cố Hoài Ninh mắt mở lớn, nhìn chăm chăm Lục Vô Thanh, vội hỏi

"Muội mới nói gì? "

Lục Vô Thanh liền nói

"Huynh không nghe thấy thì thôi"

Cố Hoài Thanh vội nói

"Không có. Ta nghe rõ. Ta nghe rất rõ, ta tới với muội đây"

Cố Hoài Thanh chân đạp gió, phi thẳng tới chỗ Lục Vô Thanh, đưa tay ra mỉm cười với cô. Lục Vô Thanh ngượng ngùng, mặt đỏ lên. Các hoc tỷ, học muội kế bên liền nói

"Người ta tới rồi kìa. Mau đưa tay ra đi chứ"

"Thanh tỷ đừng ngại, tỷ sướng nhất rồi còn gì"

"Thanh muội mau nắm lấy tay tên vô sỉ đó đi, tuy vô sỉ nhưng lại trân thành và thật lòng, ta ghen tỵ với muội lắm đó"

"Đúng vậy, tỷ mau nắm lấy ta người ta đi"

.....................

Lục Vô Thanh ngại ngùng một hồi cũng đưa tay ra,  nắm lấy bàn tay to lớn của Cố Hoài Ninh, Cố Hoài Ninh đưa cô đạp gió với cậu, hai người tay trong tay bay lên cao, bên dưới nghe thấy tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tiếng chúc mừng tung hô rất lớn, cả hai quay lại đồng thanh nói

"Cảm ơn mọi người rất nhiều. Cảm ơn vị học muội này, nhờ có muội mà chúng ta mới được bên nhau"

Nói rồi liền bay đi mất, Hạo Thiên theo dõi từ đầu tới giờ, vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô gái bí ẩn đó, rất nhạy bén. Qua vài lời nói hành động liền có thể nhận ra vấn đề, lại còn là vấn đề liên quan đến tình yêu nữa chứ, rốt cuộc đã trải qua cái gì mà có thể nhạy bén đến như vậy?