Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 233: Kí ức ùa về




An Lam Nguyệt sau khi rời khỏi phòng của Hạo Thiên không đi tìm Hoa Vô Khuyết ngay mà trực tiếp đi tìm tiểu Siêu. Thấy cậu rồi liền kéo lại gần, thì thầm 

"Siêu Siêu, hôm qua lúc tiểu Thiên bị đau đầu ấy, đệ thân là hệ thống của đệ ấy có cảm thấy tiểu Thiên bị nguy hiểm đến tính mạng không? "

Tiểu Siêu lắc đầu, bảo

"Hôm qua chỉ cảm nhận được ca ca đầu rất đau, cũng không quá nguy hiểm. Giống như chỉ là cơn đau đầu do làm việc hay suy nghĩ quá nhiều mà gây nên thôi"

An Lam Nguyệt "ồ" một tiếng, lại nói

"Vậy mà Tử Kiệt nó lại cảm nhận thấy Thiên Thiên bị nguy hiểm đến tính mạng đấy. Đệ nói xem, là do bản năng của khôi lỗi hay do mối liên kết giữa cha con với nhau? "

Tiểu Siêu lắc đầu, đáp

"Đệ cũng không chắc nữa. Trong sách không nhắc tới việc khôi lỗi có mối liên kết chặt chẽ với chủ nhân như cảm thấy nguy hiểm đang xảy ra với chủ nhân hay đại loại vậy. Có thể là do mối liên kết cha con chăng?"

An Lam Nguyệt nhún vai, nói

"Tỷ cũng không biết. Thôi thì như vậy cũng tốt, chúng ta không phải lúc nào cũng bên cạnh tiểu Thiên, để Tử Kiệt có mối liên kết như vậy với tiểu Thiên thì chúng ta có thể biết được khi nào đệ ấy đang gặp nguy hiểm. Thôi, tỷ đi đây. Mà, đệ có thây Khuyết ca ở đâu không? "

Tiểu Siêu bảo

"Có thấy, huynh ấy đang ở trên nóc tàu ấy, tỷ ra đấy đi"

An Lam Nguyệt nghe xong liền đi mất, tiểu Siêu tiếp tục ngồi nơi này nhìn ra bên ngoài, cũng tập trung lái tàu trở về. 

...........

Bên phía Hạo Thiên, cậu vào không gian hệ, ngồi trên ghế sofa, bắt đầu lấy xem tờ giấy An Lam Nguyệt đã viết. Trầm ngâm nhìn tờ giấy chi chít chữ, hàng hàng lớp lớp phủ kín cả 1 tờ, tờ giấy viết rằng

"Muội ấy tên là Lăng Giang Tuyết, một cô bé hoạt bát, linh động lại còn hay cười, rất giởi giao tiếp và là con gái độc nhất của Lăng gia. Một hoàng tộc có cấp bậc cao, từ nhỏ đã thân thiết với đệ, ngày ngày cả 2 đều quấn quít lấy nhau không rời. Đôi lúc còn đi khắp nơi quậy phá, thậm chí có lần còn lỡ tay đốt mất một căn nhà của Lăng thúc, đập bể một bình cổ mà ông ấy yêu thích, lén lút cắt cả râu của ông ấy khi đang ngủ..... Nói chung cả hai đều rất phá, nhưng không ai làm được gì cả hai cả. Tuyết nhi muội ấy rất thích ăn thịt nướng, nhất là thịt do đệ nướng, chỉ cần là đệ nướng thì dù có khét muội ấy vẫn khen ngon trong khi tất cả đều lăn đùng ra ngất. Muội ấy so với đệ nhỏ hơn 2 tuổi, trước lúc gặp đệ rất hay đánh người, sau khi gặp đệ đã ít hơn một chút, thay vào đó là đệ đánh người ta thay muội ấy. Tuyết nhi rất nghe lời đệ, chỉ cần là lời đệ nói muội ấy đều nghe cả. 

Còn có, cả 2 đều là yêu nghiệt ngàn năm có một, nhưng đệ nhỉnh hơn muội ấy một chút, khiến muội ấy lúc đầu có hơi ghét, lúc sau lại răm rắp nghe lời, đi theo không rời bước. Cả hai từ nhỏ đều ở bên nhau, đến lúc lớn tiếng tăm vang xa, sức mạnh vượt bậc. Đến cả người của Thiên giới cũng e dè vì mới 120 tuổi lv đã đột phá 700 cấp, rồi một lần đệ đi đâu đấy, đến lúc trở về liền khắp người máu me, ngũ tạng đều nát, đôi cánh bị bẻ gãy không còn nguyên vẹn nữa. Lúc đó cũng sát ngày cả hai đính hôn, vết thương quá nặng chúng ta không thể cứu và đệ đã rời bỏ con bé mà đi. 

Có thể ta đang lái sang chuyện khác nhưng vết thương trên người đệ theo chúng ta thấy thì đệ bị phục kích, những công kích đến từ khắp nơi, và số lượng người ít nhất cũng hơn 1 vạn và có lv trên 400 thì mới có thể khiến một người đã đột phá lv 700 như đệ bị thương nặng như vậy. Không biết kết cục thế nào nhưng đệ đã cố gắng chạy về bên con bé lần cuối trước khi chết, điều đó cũng có thể thấy địch đã bị tiêu diệt hết thì đệ mới có thể trở về được. Không lâu sau đó chúng ta nhận được thư đến từ Thiên giới do vua viết, chúng cười nhạo ta, nói chúng ta có một đứa trẻ cũng giữ không xong, để đệ chết rồi thì chúng ta chắc chắn sẽ bị chúng giết. Không bao lâu sau, Ma giới Ma giới của ta bị chúng đánh tới, tổn thất hơn 50 vạn người nhưng bên đấy cũng bị tổn thất gần 30 vạn. Sau đó chúng im hơi lặng tiếng, đợi đến lúc đệ trọng sinh về Thiên Vũ đại lục liền tìm cách chi phối đệ, khiến đệ nghĩ chúng ta là địch nhưng chúng đã không thành công. Những gì ta biết chỉ có bấy nhiêu thôi, còn lại phải trông chờ vào đệ rồi"

Hạo Thiên đọc xong, đầu liền như búa bổ, đau nhức in ỏi. Cơn đau gấp ba lần hôm qua, đã rất lâu rồi, cũng hơn 10 năm rồi cậu mới lại cảm giác đau như vậy. Như thể có hàng ngàn cây kim chích vào cộng thêm một cây búa đập vào đầu mình. Ong ong kêu khắp nơi trong đại não, cùng lúc đó là vô vàng hình ảnh sống động, đẹp mắt ùa về. Biết bao nhiêu kí ức, tiếng cười ập đến một lần. Hai tay ôm đầu, nằm co lại trên ghế, Hạo Thiên một mặt khó chịu nhưng vẫn không rên la một tiếng nào. Chỉ chịu đựng để nhìn thấy những mản kí ức đó....

"Thiên ca ca, huynh bao nhiêu tuổi vậy? Ta đã 8 tuổi rồi đấy" 

"Ta 10 tuổi rồi. Ta lớn hơn muội, muội sau này phải nghe lời ta đấy"

"Được. Nghe theo ca ca cả"

..............

"Thiên ca ca, huynh sau này phải bảo vệ ta thật tốt đấy"

"Được, sau này ca ca bảo vệ muội cả đời"

.............

"Thiên ca ca... Thiên ca ca... Thiên ca ca, huynh đang làm gì mà không nghe ta gọi?"

"Đang nhìn muội đấy, Thiên ca ngất trong tim muội luôn rồi. Dậy không nổi nha"

............

"Thiên ca ca, huynh cắt cũng thật đẹp nha. Râu của cha thành hình miệng cười luôn rồi"

"Suỵt, thúc ấy dậy bây giờ. Chúng ta mau trốn thôi"

"AAAA,  TÊN NÀO DÁM CẮT RÂU TA"

"Ha ha ha ha ha"

...............

"Thiên ca ca... Thiên ca ca, thịt huynh nướng thật ngon nha nhưng có hơi đắng một chút, sau này nhớ nêm nếm gia vị lại đấy"

"Được, sau này làm tốt hơn. Mỗi ngày đều nướng cho muội ăn"

"Ụaaaa, đắng chết ta rồi. Ngon chỗ nào cơ chứ"

"Bốp"

"Hắn nói nhảm đấy, đừng nghe hắn. Muội nói ngon chính là ngon"

.............

"Thiên ca ca... Thiên ca ca, mau nhìn muội, nhìn muội này. Đẹp không? " 

"Đẹp!  Tuyết nhi là đẹp nhất. Ca bị vẻ đẹp của muội làm cho say rồi."

"A, Thiên ca thật đáng ghét quá đi "

..............

"Thiên ca ca, đánh tên đó cho muội"

"được. Đánh chết hắn luôn"

.............

"Tuyết nhi, muội phải nghe lời ta đấy. Biết không? "

"Được. Sau này đều nghe huynh, cả đời đều chỉ nghe mình huynh"

............

"Thiên ca ca, huynh đi đâu vậy? Muội theo nữa!"

"Tuyết nhi, ta đi chút sẽ về. Muội ở lại đây chờ ta"

"Ta nghe huynh, huynh nhớ về sớm để nướng thịt cho Tuyết nhi đấy"

........

"Thiên ca ca... Thiên ca ca.. Thiên ca ca, huynh sao vậy? Sao máu nhiều như vậy? Huynh mau tỉnh lại, không được ngủ. Huynh ngủ rồi ai sẽ nướng thịt cho ta đây.... Thiên ca ca... Hu hu hu.... Huynh mau tỉnh lại đi mà.. "

"Tuyết nhi.... Nghe lời ta... Không... Không được khóc.... Khụ khụ khụ.... Ta... Ta ngủ một lát.... khi nào dậy sẽ nướng thịt cho muội ngay....  Muội chờ ta một lát.... "

.............

"Thiên ca ca... Thiên ca ca.... Muội nhớ huynh chết đi được. Huynh khi nào mới dậy để nướng thịt cho ta đây... Thiên ca ca... "

..........

"A"

Hạo Thiên ngồi phắt dậy, nhịp tim thở dồn dập, đầu vẫn ong ong tiếng cười, giọng nói của Lăng Giang Tuyết cứ vang vọng mãi. Mồ hôi cứ chảy ròng rã, cơn đau đầu đã giảm đi đôi chút so với lúc nãy. Hình ảnh cuối cùng... Sao lại chân thật như vậy? Như thể mình đang đứng kế bên mà nhìn muội ấy, còn nghe thấy rất rõ ràng từng câu chữ muội ấy nói ra như thể ngay bên cạnh chứ không giống như hình ảnh của những mảnh kí ức vụn vặt kia. Rất chân thật, chân thật đến lạ thường.... Lăng Giang Tuyết, ta cũng nhớ muội chết đi được. Thiên ca ca của muội giờ đã có lại kí ức về muội rồi, ca ca nhất định sẽ mau chóng trở về bên muội. Không để muội phải đợi chờ quá lâu nữa....