Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 186: Chúng ta sai rồi!




Hoa Xuân Long lúc này như trở thành một người khác, mắt sáng rực lên, nói

"Thật sao?"

Hạo Thiên gật đầu lấy ra một bình sứ màu trắng, lắc lắc vài cái trước mặt Hoa Xuân Long, nói

"Dù sao chỗ con cũng còn rất nhiều. Tặng cho di trượng ngài 10 viên làm quà gặp mặt đi"

Hoa Xuân Long mắt càng thêm sáng, khuôn mặt cười vui vẻ nói

"Cho ta thật sao? Con không tiếc à? "

Hạo Thiên lắc đầu, khuôn mặt trầm ngâm nói

"Không, dù sao cũng chỉ là vài viên đan dược cấp thấp mà thôi, tặng cho di trượng thứ này, con còn sợ nó không đủ với thân phận với ngài ấy chứ"

Hoa Xuân Long liên tục lắc đầu, cảm thán nói

"Không hề! Nhiêu đây thôi đã là món quà quý giá nhất rồi."

Hoa Xuân Long khuôn mặt vui vẻ nhận lấy bình đan dược. Cháu ta cũng quá yêu nghiệt rồi, đan dược lợi hại như vậy mà bảo là đan dược cấp thấp. Sau này có những viên đan dược này rồi, không sợ bị gãy tay, gãy chân hay nát tay nát chân nữa. Còn đứa cháu này của ta, sau này tuyệt không đắc tội với nó, tên nhóc tên Minh Thi kia chỉ mới là thuộc hạ thôi mà đã mạnh như vậy rồi, vậy thì Hạo Thiên và vị cô nương kia còn mạnh cỡ nào nữa chứ, đều là những yêu nghiệt không đắc tội được a.

Hạo Thiên khuôn mặt lại theo khuôn lạnh lùng, nhìn trời nhì đất nhìn mây, lại gọi

"Tiểu Kỳ! "

Minh Kỳ đang nói chuyện cùng bọn nhóc, nghe gọi lập tức xuất hiện trước mặt Hạo Thiên, khụy một chân, nói

"Boss gọi tôi? "

Hạo Thiên gật đầu, nói

"Về hội, nói với bọn Nhược Tình, trừ thành viên trong hội ra, hôm nay ai mua Hoàn Cốt đan tất cả đều bán với giá 15 vạn linh tệ"

Minh Kỳ gật đầu, lập tức nói

"Đã rõ! "

Biến mất như một cơn gió, Minh Kỳ lại khiến gia đình Hoa Xuân Long thêm kinh ngạc, lại xuất hiện thêm tiểu yêu nghiệt, hoặc thậm chí tất cả bọn kia đều là tiểu yêu nghiệt a.

Minh Kỳ đi rồi, Hoa Xuân Long kế bên liền hỏi

"Con có chức vị gì ở Nghịch Thiên công hội vậy? Chắc phải cao lắm mới có quyền thay đổi giá cả như vậy! "

Hạo Thiên nhún vai, cười nhạt nói

"Cũng không có gì, chỉ là người lập ra công hội thôi ạ! "

Hoa Xuân Long lại một phen chấn kinh, khuôn mặt kinh ngạc lộ rõ ra bên ngoài. Người lập ra công hội? Vậy chẳng phải là hội trưởng rồi còn gì, lại còn bảo là không có gì? Hạo Thiên con cũng quá là yêu nghiệt rồi, một đại yêu nghiệt luôn ấy chứ. Hoa Xuân Long khóe môi giật giật, cố nở nụ cười, nói

"Con cũng bá đạo quá rồi đấy a"

Hạo Thiên lắc đầu, nói

"Cũng không có gì, chỉ là muốn mở một công hội chơi cho vui thôi"

Chơi cho vui, đùa ta sao? Con mở ra chơi cho vui nhưng nó đã trở thành công thương hội số một nước ta luôn rồi, đó là chơi cho vui của con sao? A, tức chết ta mất. Hoa Xuân Long đứng dậy, cười cười nói

"Hôm nay hẳn con mệt rồi, vậy ta đi trước không làm phiền con nữa. Về ngọc bài phiên Thiên tướng ngày mai ta sẽ gửi đến cho con"

Hạo Thiên gật đầu, Hoa Xuân Long nhanh tay kéo vợ và con mình đi, một cách dứt khoát không ngoái đầu lại dù chỉ một cái. Hiện tại chỗ này cũng chỉ còn lại cha mẹ cậu và đám nhóc thôi, Hạo Thiên nhìn trời, mặt không quay sang nhưng miệng lại nói

"Cha mẹ hôm nay chắc mệt rồi. Tiểu Siêu, đệ đưa hai người về nghỉ đi"

Vương Thiên Nhi khóc nãy giờ, đôi mắt đã đỏ lên không ít, còn sưng lên một chút, đứng dậy tiến gần lại Hạo Thiên, vừa đi vừa nói

"Thiên nhi.... chúng ta... Chúng ta sai rồi.... "

Hạo Thiên cười nhẹ, thoang thoáng trong gió nụ cười giễu cợt, nói

"Cũng giống như lần trước! Cha với mẹ cũng nói câu y như vậy, nhưng cha mẹ đã sai cái gì cơ chứ? Hai người chẳng phải đã nói đó là trách nhiệm, là bổn phận của hai người sao? Nếu như vậy thì hai người đâu có sai cái gì cơ chứ? Người sai là con cơ mà"

Giọng nói thanh, êm dịu dễ nghe thường ngày nay lại thoang thoáng chút buồn trong gió, nghe mà đau trong lòng, đám nhóc biết hiện tại không nên ở đây, nhanh chân mà biến đi dần. Vương Thiên Nhi càng tiến càng gần, đến khi bước đến trước mặt Hạo Thiên đã một mặt đầy nước mắt.

Hạo Thiên bất ngờ, luống cuống cả lên, giọng nói có phần không ổn định, ngắt quãng từng câu

"Mẹ... Mẹ sao vậy.... Mẹ đừng khóc... Con... Con đâu có trách mẹ chuyện gì?.. Mẹ đừng khóc mà... Là con sai rồi, mẹ đừng khóc nữa"

Vương Thiên Nhi mở rộng vòng tay, ôm trọn cả Hạo Thiên vào lòng, khóc nức nở lên, vừa khóc vừa nói

"Mẹ... Mẹ sai rồi. Mẹ không nên như vậy, đáng lẽ mẹ phải nghe con nói nhiều hơn, chịu nghe con một chút, lắng nghe con nhiều một chút, thì đã không có chuyện hôm nay rồi. Mẹ xin lỗi con"

Hạo Thiên lúng ta lúng túng, bối rối cả chân tay. Cậu có thể đối phó với bất kì tên nào, bất kì hoàn cảnh nào, nhưng khi đối mặt với mẹ cậu, cậu lại hoàn toàn không biết nên làm sao cả. Lúng túng chân tay một hồi, Hạo Thiên dừng hẳn lại, cũng vươn tay ôm lấy mẹ mình, dịu giọng nói

"Được rồi mà. Con đâu có trách mẹ đâu, mẹ đừng khóc nữa, nha! "

Vương Thiên Nhi tiếng nức nở giảm dần, cho đến khi không còn nghe nữa, Hạo Thiên buông tay ra, Vương Thiên Nhi đối mặt với Hạo Thiên, khuôn mặt tèm lem nước mắt, mắt thì lại sưng vù lên, nói

"Thật sao? Con không trách mẹ chứ? "

Hạo Thiên mỉm cười hiền hòa, nói

"Thật! Nào, đưa mặt con xem, khóc lên tèm lem nước mắt cả rồi."

Tay Hạo Thiên lấy ra một chiếc khăn, lau đi những đường nước mắt in trên mặt Vương Thiên Nhi. Vương Thiên Nhi cười cười, lại quay sang Đường Thiên Long, tức giận nói

"Chàng không định xin lỗi Thiên nhi à? "

Đường Thiên Long ngượng ngừng bước tới, Hạo Thiên mỉm cười, khuôn mặt đã hài hòa hơn lúc nãy rồi, nói

"Không sao đâu. Con không trách hai người mà"

Đường Thiên Long vẫn nói

"Ta xin lỗi con, là chúng ta sai rồi"

Hạo Thiên lắc đầu, nói

"Không sao. Được rồi, chúng ta về nhà thôi. Tiểu Siêu, mau lại đây nào"

Đường Thiên Long gật đầu, cả 4 người cùng nhau dắt tay về nhà. Đám nhóc đã chờ sẵn ngoài cửa, Đường Thiên Long cho người đi lấy xe, sau đó tất cả cùng nhau trở về lại Đường gia tộc. Hôm nay cha mẹ cậu cũng đã khá là mệt rồi, hai người đi nghỉ ngơi. Hạo Thiên lại không đi, mà cùng với đám nhóc đi thẳng tới Nghịch Thiên công hội.

....................................

Minh Kỳ nhận nhiệm vụ, tiến thẳng đến Nghịch Thiên công hội. Bên ngoài lúc này đã khá là đông đúc rồi, bên trong lại càng ồn ào hơn. Minh Kỳ một thân y phục xanh lam, bông tai màu tím bước vào, đám người lập tức dồn sự chú ý vào Minh Kỳ.

Công hội hôm nay có rất nhiều thành viên mới, đều là những tên già mà lv thấp lè tè lại thích ra kiểu ta đây rất mạnh, vừa gặp Minh Kỳ bước vào đã bắt đầu giở thói hung hăng, không chịu quan sát kĩ lưỡng đối thủ.

Một tên đô con, làn da rám nắng cùng với cái đầu tròn xoe không một cọng tóc, giơ một chân ra chắn ngang giữ đường, ngầm ý muốn Minh Kỳ té. Minh Kỳ bước tới trước, lại dừng lại, nhìn xuống cái chân của gã đô con, khuôn mặt lạnh lùng nhìn quanh, đám kia thì còn cười cợt nhã, hóng chờ trò vui sắp diễn ra. Minh Kỳ chẳng e dè gì, trực tiếp giẫm lên.....

"Rắc"

"aaaaa"

Chân Minh Kỳ vừa giẫm lên liền nghe một tiếng "rắc" rõ mồn một, kèm theo là tiếng la thất thanh của tên đô con, hắn ngã lăn quay ra đất, ôm cái chân bị Minh Kỳ giẫm nát kia mà la ó lên

"Tên nhóc con chó chết nhà ngươi, mau đứng lại cho ta, đau chết ta rồi"

Minh Kỳ tiếp tục bước đi nhưng thể chẳng nghe thấy gì, cứ cho đó là tiếng chó sủa mà bỏ ngoài tai thôi. Mấy tên đồng bọn của tên đô con bắt đầu đứng dậy, vây quanh Minh Kỳ, tỏ ý muốn đánh nhau. Minh Kỳ giọng lạnh băng nói

"Tránh ra"

Một tên gày cồm, toàn da bọc xương đàu cũng trơn láng như tên kia, tay cầm con dao găm, nụ cười quỷ dị nổi lên, nói

"Nhóc con ngươi từ đây đến dám đả thương huynh đệ ta. Hôm nay ngươi chết chắc rồi"

Minh Kỳ liếc tên này, chuẩn bị động thủ, nhưng....

"Mau dừng lại cho ta! "