Hạo Thiên với tiểu Siêu dắt nhau ra ngoài, tìm một góc cây cổ thụ lớn, bóng mát tản rộng cả mảnh đất. Xung quanh là thảm cỏ xanh rờn, một vài bông hoa nhỏ nhắn đủ màu sắc mọc lên, tiểu Siêu ngồi tựa vào góc cây, Hạo Thiên gối đầu lên chân cậu, nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm, xuyên qua màn nắng chói chan của ban trưa. Tiểu Siêu chỉ im lặng để Hạo Thiên gối đầu lên chân, còn Hạo Thiên thì nhìn trời ánh mắt thoáng vẻ suy tư, lại vươn vấn chút buồn rầu. Tay trái đặt lên trán, Hạo Thiên nhỏ giọng nói
"Ta quan tâm cha mẹ mình là sai sao? "
Tiểu Siêu lắc đầu, nhặt chiếc lá rơi trên tóc Hạo Thiên, nói
"Không đâu, ca không có sai. Hôm nay đừng suy nghĩ nhiều nữa, ca nhắm mắt nghỉ một lát đi, khi nào cuộc đấu bắt đầu ta sẽ gọi ca dậy"
Hạo Thiên nhận được câu nói, mắt nhắm lại từ từ, dần chìm vào giấc ngủ say. Tiểu Siêu ngồi yên không động đậy, tránh làm phiền Hạo Thiên tỉnh giấc.
Hạo Thiên dần dần đi vào giấc mộng, cảnh quan trước mắt dần thay đổi, từ một màn trắng xóa hiện ra một đồng cỏ xanh bao la bát ngát, một cây đại thụ tản mát và một chiếc bàn cùng 2 chiếc ghế. Hạo Thiên nhấc mắt nhìn, Ma Đế đã ngồi chờ sẵn, vẫn không khí ấy, vẫn bộ áo choàng đen kín từ đầu đến chân, nhấc bước tiến lại, ngồi xuống đối diện với ông. Hạo Thiên nói
"Lâu rồi không gặp! "
Ma Đế gật đầu, dường như cảm nhận được nụ cười qua lớp áo choàng đen, ông nói
"Lâu rồi không gặp, tiểu Thiên! "
Hạo Thiên hơi bất ngờ, trước đến nay vẫn chưa hề gọi cậu như vậy, nay đột nhiên lại nói như vậy. Cũng hơi ngạc nhiên, nếu là cậu lúc mới quen lão ta chắc sẽ nổi giận, nhưng bây giờ lại không, không phản đối cũng không nổi giận. Cậu lại nói
"An Lam Nguyệt tỷ có nói với tôi, tôi nửa tin nửa không. Một phần là vì quen biết lâu ngày, khi nói chuyện lại có cảm giác thân quen, một phần vì ông không có chứng cứ chứng minh thân phận mình....."
Ma Đế nhìn cậu, khẽ nói
"ở chỗ ta có cách khiến con nhớ lại, nhưng phải thực hiện trên bản thể thực, không thể dùng trong mơ. Nên ta sẽ chờ con khi nào đạt 500 cấp lại tới chỗ ta, còn Nguyệt nhi, nhờ con chăm lo vậy, nó đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn rất ham chơi. Ta nhiều lần bảo nó tìm một vị hôn phu đi, nhưng nó lại bảo với ta rằng nó không thích và nó phải chờ con về để cùng nhau tìm một vị hôn phu thật tốt cho nó."
Hạo Thiên gật đầu, hôn phu sao? Có thể mình tìm được rồi đấy, tìm cách để tỷ ấy thích người đó mới được. Hạo Thiên suy nghĩ một chút, lại nói
"Người có tư tưởng phân biệt chủng tộc, hay phân biệt người của 2 đại lục không? "
Ma Đế lắc đầu, nói
"Không, chỉ cần người mà các con thích thì ta sẽ đồng ý. Nhưng phải vượt qua thử thách của ta mới được"
Hạo Thiên khẽ cười, nụ cười vui buồn đan xen nhau, nói
"Vậy được rồi. Tôi nghĩ đã tìm được người cho tỷ ấy rồi, chỉ còn việc khiến tỷ ấy thích nữa thôi...."
Ma Đế gật đầu, suốt nãy giờ vẫn để ý nét mặt Hạo Thiên, nói
"Họ lại khiến con buồn lòng sao? "
Hạo Thiên lắc đầu, khẽ cười, nụ cười tản ra tia buồn rầu, đáp
"Không, dù sao chỉ cần sự quan tâm từ một phía là được! "
Ma Đế lắc đầu, nói
"Là bậc cha mẹ không ai không quan tâm con mình cả. Con đừng nghĩ họ không quan tâm con. Thôi, thời gian trong này trôi qua khá nhanh đấy. Con ra ngoài đi"
Hạo Thiên gật đầu, cảnh tượng xung quanh dần thay đổi, từ cánh đồng xanh bao la đến cảnh tượng trắng xóa và rồi là bầu trời xanh thăm thẳm của bên ngoài. Hạo Thiên mắt mở ra, từ từ ngồi dậy, tay đặt lên mặt, che đi đôi mắt u sầu ban nãy, để hồi lau, đến khi bỏ tay ra đã là đôi mắt sắc lạnh, khiến người ta nhìn vào phải sợ hãi, không tự chủ mà quỳ rạp dưới chân xin tha mạng.
Tiểu Siêu lo lắng, trước giờ cảm xúc không có thay đổi nhanh đến như vậy, ca ca rốt cuộc có ổn không vậy? Đưa tay nắm lấy tay Hạo Thiên, ánh mắt lo lắng, nói
"Ca ca ổn không vậy? Hay là để đệ đi giải quyết giúp ca..."
Hạo Thiên lắc đầu, nói
"Không, để ta đi"
Chỉnh chu lại trang phục của mình, phủi đi những chiếc lá rơi trên áo. Hạo Thiên nhấc chân bước đi, tiểu Siêu nhanh chóng theo sau. Cả hai đi đến nơi mà Hoa Xuân Long đã nói, nơi sẽ diễn ra cuộc đấu chứng minh sức mạnh của Hạo Thiên có xứng đáng với ngôi vị Phiên Thiên tướng hay không!?!
Nơi diễn ra là một sân tập nhỏ dành cho con cháu hoàng thân quốc thích, khá rộng và có đầy đủ thiết bị luyện tập. Còn có chỗ ngồi để quan sát các trận luận bàn với nhau. Hạo Thiên vào trong, mọi người tụ tập khá đông, ai nấy khuôn mặt kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Chỗ ngồi được bố trí ổn thỏa, đám nhóc, gia đình Hoa Xuân Long, cha mẹ cậu và đám quan chức, tất cả đã đông đủ.Cậu thấy rõ, mẹ cậu đã khóc, cha cậu ánh mắt không vui vẻ mà ẩn hiện nỗi buồn.
Vương Thiên Nhi và Đường Thiên Long nhìn con trai mình, đứa con chỉ mới 12 tuổi đầu đã có ánh mắt sắc lạnh đến thế. Quả thật nó thể hiện ra một sức mạnh quá yêu nghiệt làm chúng ta quên mất nó chỉ mới 12 tuổi mà thôi, từ sau khi biết sức mạnh này của nó, chúng ta đã chẳng còn xem nó là một đứa nhỏ cần được bảo vệ hay cũng chẳng ngó ngàng gì tới việc nghe lời thỉnh cầu của nó. Từ sau khi biết chuyện, chúng ta đã luôn nghĩ rằng Hạo Thiên mạnh rồi, chắc cũng không cần chúng ta nữa, mà nào nghĩ đến cảm nhận của nó. Nhìn Hạo Thiên bước đến, lại đi ngang qua cả 2, rồi ngồi lên vị trí ngang hàng Hoa Xuân Long, nhìn xuống mọi người với khí sắc lạnh lùng, như thể tất cả chỉ là sâu kiến, Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi lại không cầm được nỗi buồn trong lòng lại dâng lên.
Có 2 chỗ trống, 1 cạnh Hoa Xuân Long và Vương Thiên Linh và 1 chỗ cạnh cha mẹ cậu. Hạo Thiên ra hiệu bằng mắt, bảo tiểu Siêu ngồi chỗ trống kế cha mẹ cậu, còn cậu tiến lại ngồi ở vị trí ngang hàng với Hoa Xuân Long, ánh mắt lạnh băng mà nhìn xuống. Vừa ngồi xuống, chân bắt chéo lên, tay chống lên, ánh mắt không quan tâm, nói
"Nếu tụ tập đông đủ như vậy rồi. Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ, nhìn qua tất cả các ngươi, không tên nào xứng để ta đấu cả, thậm chí tất cả cùng nhau xông lên cũng không đủ để ta thư giãn gân cốt. Các ngươi còn không đủ để chúng ta đùa giỡn! "
Câu nói của Hạo Thiên khiến tất cả giận dữ, căm thù càng lên cao. Tên Biên Tẩu, thuộc hạ của Phượng Cẩn Minh, đứng ra quát
"Ngài cũng không cần xem thường chúng tôi như vậy. Ỷ mình con đại tướng quân rồi muốn làm gì thì làm sao? Cũng chỉ là một tên nhóc con mà thôi"
Hạo Thiên nhăn mặt, đám nhóc bắt đầu khó chịu, cậu nói
"Cũng chỉ là một con cẩu ỷ thế chủ sủa càn mà thôi. Muốn đấu với ta, đánh thắng với thuộc hạ ta đi rồi hẳn sủa lớn"
Câu nói của Hạo Thiên khiến bọn nhóc hài lòng, cười ha hả, cũng câu nói này khiêu khích tất cả đám quan viên chức ở đây. Hạo Thiên lại tiếp
"ở đây có tổng cộng 169 người, tất cả cùng lên một thể đi. Minh Kỳ, ngươi ra đánh đi...."
Đúng lúc này, Minh Thi đi ra, cúi đầu nói
"chủ nhân, để thuộc hạ đánh, được không? "
Hạo Thiên nhìn Minh Thi, biết tâm trạng cậu dạo này cũng không tốt bao nhiêu, gật đầu nói
"Được. Đánh đi, đánh cho tất cả phải lết về với chủ của chúng"
Minh Thi gật đầu, bước lên sàn đấu. Đám người cũng không ngần ngại, nhất loạt lên cùng một lúc, ánh mắt tức giận, căm thù nhìn Hạo Thiên, không kiên nể gì, tên Biên Tẩu cầu đầu nói
"Ngươi có bị đánh chết thì cũng hãy trách chủ nhân mình đi. Chỉ là tên nhóc con mà dám càn rỡ trước mặt chúng ta"
Minh Thi khuôn mặt tức giận tột độ, nở nụ cười khinh rẻ, chỉ nhìn chúng bằng nửa con mắt, nói
"Như chủ nhân đã nói, các ngươi hôm nay chỉ được lết về chứ không được đi"
Biên Tẩu tức giận, nói
"được lắm, để rồi xem"
Minh Thi đứng yên tại chỗ, đám người tụ lại. Chờ hiệu lệnh bắt đầu.
"Chuẩn bị.... Bắt đầu... "
Hai bên bắt đầu lao vào nhau như hổ đói.....