Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 151: Kẻ thù xưa....




"Bốp"

"Bịch bịch bịch.... "

Minh Thi và Ninh Dịch đột nhiên biến mất tại chỗ, đồng thời xuất hiện chỗ Dược Tuấn Lão đang quỳ. Minh Thi đứng che trước mặt Dược Tuấn Lão, còn Ninh Dịch đối diện 3 huynh đệ Khiết, Lung, Bích mà khuôn mặt đầy hận ý, sát khí nổi lên. 

Đám tay sai bao vây Dược Tuấn Lão lúc nãy bị hạ nốc ao chủ bằng một cú đánh mà thôi. Tất cả đã ngã ngửa ra mà xì bọt mép, ba tên Khiết, Lung và Bích vẫn tưởng mình là quý tộc mà ngon, vênh váo ra mặt, Dược Khiết tay siết chặt roi, khuôn mặt dữ tợn nhìn Ninh Dịch đang đứng, quát tháo, đập roi xuống đất kêu chan chát

"Tên cẩu nào đây, ai lại làm lỏng dây thả hắn ra vậy, mau bắt lại cho ta! "

"Chát"

Ninh Dịch tay giơ lên, chuẩn xác mà tán vào mặt Dược Khiết, hắn lăn mấy vòng trên đất, dừng lại rồi ngay lập tức đứng dậy. Người dân thì sợ xanh mặt, một quý tộc vừa bị đánh ngã lăn trên đất, thể nào cũng tức giận, họ không sợ sao được chứ. 

Dược Lung và Dược Bích lại đỡ Dược Khiết lên,  tên này hất tay hai người ra, cầm dây roi quất về phía Ninh Dịch.... Cùng lúc đó, Dược Tuấn Lão đang cúi đầu, chợt ngẩng đầu lên, thấy cảnh tượng dây roi sắp quất trúng Ninh Dịch thì... 

"KHÔNG..."

"Bốp... "

"Bịch"

Dược Tuấn Lão đột nhiên lao lên trong sự kinh ngạc của Minh Thi, Ninh Dịch cũng bị hành động của Dược Tuấn Lão chấn kinh, bất ngờ chưa kịp phản ứng thì Dược Tuấn Lão đã hứng trọn đòn roi của Dược Khiết, té nhào về phía Ninh Dịch.... 

Ninh Dịch ánh mắt thất thần, để Dược Tuấn Lão té vào người mình, còn chưa hoàn hồn lại. Dược Tuấn Lão lưng đã in một đường roi dài theo đường chéo từ vai xuống gần tới mông, đòn roi mạnh tới nỗi xé rách của áo Dược Tuấn Lão ra, Dược Khiết quất trúng Dược Tuấn Lão, khuôn mặt hiện lên sự sung sướng, đã tay mà nói rằng

"Aaaaa, cảm giác đánh ngươi cũng giống như đệ đệ ngươi vậy, rất đã tay đấy... "

"Bốp Bốp Bốp... "

Minh Thi khuôn mặt giận dữ nhào lên, đánh tới tấp Dược Khiết, Dược Lung và Dược Bích né sang một bên, tay mỗi đứa lại cầm một dây roi, quất về phía Minh Thi, nhưng... 

"Chát.. "

Một tiếng động nhỏ vang lên, tay trái Minh Thi nắm chắc hai sợi roi, khuôn mặt giận dữ, hận ý nhìn huynh muội Lung, Bích. Tay còn lại nắm cổ họng của Dược Khiết mà giơ lên cao, Dược Khiết vùng vẫy, đôi mắt hung tợn nhìn Minh Thi, miệng còn liên tục rủa xả

"Ta cẩu nhà ngươi mau bỏ tay cẩu ra khỏi người ta, tên ôn dịch, khốn nạn, mất nết, dám vô lễ với quý tộc bọn ta. Ta nguyền rủa ngươi, mau bỏ tay cẩu ra cho ta........ "

"Rắc"

Sau màn rủa xả đó, Dược Khiết đã không còn được nói chuyện nữa. Đầu bị bẻ sang một bên, gãy cổ! Kèm theo đó là cổ họng bị bóp nát, Dược Lung và Dược Bích hoảng sợ bỏ dây ra, liên tục lùi về sau, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ không thôi. Lùi cho đến khi.... 

"Bịch"

"Tên khốn nào vậy? "

Dược Bích chưa nhìn đã mắng, quay sang thấy người thì câm nín không nói nữa, khuôn mặt lại càng sợ hãi hơn nữa, lại lùi về sau, né xa cái người mà mình vừa đụng phải, đứng giữa hai kẻ muốn giết mình. Dược Lung và Dược Bích hoảng sợ tựa sát vào nhau, Dược Lung tay run run chỉ về phía Ninh Dịch, thân sợ mà miệng không sợ, quát mắng

"Tên... Tên cẩu nhà ngươi, mau tránh ra cho ta!"

Ninh Dịch hai tay đỡ lấy Dược Tuấn Lão, khuôn mặt thất thần, lúc xanh lúc đỏ, tối sầm lại, tay run lên. Vết roi trên lưng Dược Tuấn Lão đang dần chảy máu ra, ngày càng nhiều và thấm dần lên chiếc áo. 

Nhóm Hạo Thiên vẫn lặng yên quan sát, rồi Hạo Thiên bỗng cảm nhận được gì đó, nhưng không muốn ra tay, khẽ nói

"Tiểu Siêu, đệ lên nghênh chiến đi!"

Tiểu Siêu khẽ gật đầu, tiếp tục chờ đợi và quan sát tình hình. Ninh Dịch đỡ Dược Tuấn Lão nằm sấp xuống đất, tránh động đến vết thương, Dược Tuấn Lão hơi thở yếu ớt, nhấc tay lên khẽ vuốt khuôn mặt Ninh Dịch, giọng yếu ớt mà nói

"Ninh Dịch.... Là ca ca... Là ca ca không tốt, đã để hai đệ chịu khổ rồi.  Nhưng bây giờ có ngài ấy rồi, hai đệ sẽ sống tốt thôi, đừng lo cho ta. Các đệ hãy đi đi.... "

Ninh Dịch cố nén nước mắt, Dược Tuấn Lão nói xong cũng ngất đi. Ninh Dịch đứng dậy, tiến dần về phía huynh đệ Lung, Bích. Đám nhóc tiến lên đỡ Dược Tuấn Lão về chỗ chúng, để dành đất để xem đánh nhau... 

Minh Thi và Ninh Dịch chặn hai bên, Lung và Bích đứng chính giữa sợ hãi, co rút lại. Ninh Dịch chợt cười, nụ cười lạnh cả sống lưng, nói

"Lúc nhỏ đánh chúng ta rất sướng tay đúng không? "

".......các ngươi là....ha ha ha, thì ra là hai tên nô lệ các ngươi. Có vẻ lũ gấu ngu đó không giết được các ngươi rồi. Vậy bây giờ hai đứa nô lệ các ngươi mau chết đi cho ta! "

Dược Lung không biết lấy đâu ra tự tin mà đứng dậy, hùng hổ hét lên. Hắn nghĩ rằng Minh Thi và Ninh Dịch vẫn giống như trước, vẫn chỉ là hai tên nô lệ nhỏ bé không sức kháng cự như lúc trước, mới dám hùng hổ mà quát mắng như vậy. 

Dược Bích cũng như được cho thêm tự tin, cũng nghĩ như ca ca cô ta vậy, đứng dậy mà hùng hổ quất roi về phía Minh Thi và Ninh Dịch. Nhưng.... 

"chát"

Minh Thi và Ninh Dịch tay không cầm chắc sợi roi, giật khỏi tay chúng. Minh Thi đầu cúi gằm nãy giờ, ngước mặt lên nhìn, khuôn mặt tức giận, hận, sát ý, muốn giết người nổi lên, cười lạnh nói

"Lúc nhỏ đánh chúng ta cũng bằng những đòn roi này, bây giờ ta trả lại cho ngươi"

"Aaaaa..... "

Dược Bích cứ tưởng mình hứng trọn sợi roi đó rồi, ôm đầu mà la lên. Nhưng cô ta hoàn toàn không cảm nhận chút cảm giác đau đớn nào cả, khẽ ngước đầu lên. Vui mừng trong hoảng sợ mà gọi

"Gia gia!"

Một lão già với mái tóc bạch kim, nhưng xơ xác và không óng ánh, chòm râu trắng dài và tóc được xõa tung. Mặc một bộ y phục cổ màu nâu đen, cao gần hai mét, uy phong lẫm liệt mà nhẹ nhàng đỡ lấy đòn roi của Minh Thi và Ninh Dịch. Minh Thi thả tay ra, bỏ sợi roi rơi xuống đất, phóng người về chỗ Ninh Dịch. Ninh Dịch cũng thả tay ra, cả hai đứng thẳng đối diện với lão già vừa xuất hiện, tuy cả hai hoàn hảo đột phá lv 400. Nhưng hiện tại Ninh Dịch lv 408 và Minh Thi mới lv 405, đối diện với lão già vừa xuất hiện thì cũng là miễn cưỡng, lão đã lv 430 và từ lúc xuất hiện cho đến bây giờ thì luôn luôn thả ra uy áp để khống chế cả hai. 

Bên phía đám nhóc do có Hạo Thiên đứng trước chắn đỡ nên không chịu bất kì uy áp nào cả, vẫn bình thường, còn Minh Thi và Ninh Dịch đứng gần nhất, miễn cưỡng chống đỡ từ nãy giờ. 

Lão già vừa xuất hiện, Dược Bích mừng gỡ ôm lấy lão ta, khuôn mặt đáng thương nhìn lão, rồi lại tức giận nhìn Minh Thi và Ninh Dịch nói

"Gia gia, là bọn chúng. Bọn chúng tới đây và quấy rối chúng ta, bọn chúng còn giết cả ca ca nữa. Gia gia mau giết chúng đi"

Minh Thi và Ninh Dịch nãy giờ vẫn đứng yên bất động, tiểu Siêu đã nhận lệnh từ trước, bây giờ nhẹ nhàng tiêu soái mà tiến lên trước, khuôn mặt lạnh lùng tiến lên, vỗ vai Minh Thi và Ninh Dịch một cái. Cả hai lập tức nhẹ nhõm, không còn cảm giác bị lấn át, áp lực nữa. Tiểu Siêu nhẹ nói

"Cả hai quay lại chỗ ca ca đi! "

"Vâng!"

Minh Thi và Ninh Dịch lập tức lui đi, nhưng có một cánh tay vươn ra, chộp lấy cả hai. Tiểu Siêu nhẹ đưa tay lên, gạt cánh tay đang vươn tới kia, Minh Thi và Ninh Dịch an toàn lùi về chỗ Hạo Thiên. 

Người đưa tay chộp lấy Minh Thi và Ninh Dịch là lão già vừa xuất hiện, thấy có người đủ sức gạt tay mình đi, lão ta nhướn mày

"Hửm?"