Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 140: Minh Diệp bang chủ




"Nào cả hai chuẩn bị..... Bắt đầu! "

Văn Vũ vừa nói xong, lập tức phóng xuống đất, nhường sàn đấu lại cho cả 2.

Mạc Tịch Sâm cười nhạt, vừa phóng lên vừa nói

"Hôm nay sẽ à ngày chết của ngươi! "

“Ha”

Vân Mộng cười nhạt, tay đưa lên ngưng kết một quả cầu màu đen - Hắc cầu.

"Bùm"

Quả cầu bay thẳng về phía mặt của tên Mạc Tịch Sâm, dính trực diện.

"Bịch... Bịch... Bịch"

Mạc Tịch Sâm lăn mấy vòng trên sân, lò mò dậy ngơ ngác nhìn. Vân Mộng vẫn bình thản mà đứng đấy, Mạc Tịch Sâm tức giận đứng dậy.

"Phong Điểu"

Hắn triệu hồi yêu thú của mình, Phong Điểu lv 250!

"Gré..."

Phong Điểu vừa xuất hiện, một tiếng rít liền vang lên, chói tai in ỏi. Mạc Tịch Sâm mang âm điệu tức giận quát

"Phong Điểu, tấn công"

Phong Điểu vỗ cánh mạnh mẽ trong không khí, xuất hiện hàng loạt những mũi tên bằng lông của nó. Nhìn qua vô cùng sắc nhọn, những mũi tên đó vừa xuất hiện liền phóng về phía Vân Mộng. Mạc Tịch Sâm cùng lúc cười ha hả nói

"Ha ha ha ha, Vân Mộng ngươi dù có dùng yêu thuật gì che mắt mọi người thì ngươi cũng sẽ chết ngày hôm nay thôi"

Mạc Tịch Sâm nói, khuôn mặt do dính Hắc cầu tạo nên những vết thương chằng chịt, lại còn cười to há miệng rộng nhìn vô cùng ghê rợn. Mọi người xem mà thấy tởm, rùng mình

Vân Mộng cười nhạt, tay gạt những chiếc lông đang phi về phía cậu, mặc khác dùng tốc độ khinh người mà nắm lấy cổ Mạc Tịch Sâm. Cách biệt về lv quá lớn, Mạc Tịch Sâm không kịp né, bị Vân Mộng nắm cổ họng giơ lên cao, trông rất nhẹ nhàng. Phong Điểu thấy chủ bị bắt, không biết phải làm sao, cứ bay trên đầu cả hai mà rít gào lên. Vân Mộng liếc nó thả ra yêu thú của bản thân

"Grừ"

Một chú cọp xuất hiện. Bộ lông màu vàng sậm đan xen vài lằn đen. Một đôi cánh màu tím mọc trên lưng và đôi mắt xanh thăm thẳm như mặt hồ. Thân hình to lớn vạm vỡ, chiều dài gần 2m, chiều cao gần 1m50 khác hẳn so với 2, 3 ngày trước chỉ là một chú cọp con trông vô cùng đáng yêu. Giờ đã trưởng thành vượt bậc giờ cũng lv 300 rồi, âu cũng là nhờ đan dược Hạo Thiên đưa cho mà tăng nhanh như vậy.

Yêu thú giống cọp này kêu gọi là Huyết Hổ. Kêu như vậy bởi nó còn một hình thái khác nữa khi đôi mắt của nó chuyển đỏ, cũng là trạng thái cường thịnh nhất của nó, bởi thế mới có tên Huyết Hổ, chú hổ có đôi mắt đỏ rực!

Huyết Hổ vừa ra, Phong Điểu cảm thấy bị uy hiếp, rít lên một tiếng định chạy trốn. Vân Mộng liếc xéo Phong Điểu, ra hiệu bằng mắt cho Huyết Hổ. Huyết Hổ vỗ cánh bay vút lên cao, tóm lấy con mồi bằng móng vuốt sắc nhọn của mình, Phong Điểu bị vồ lấy, đau đớn mà rít lên, bay loạn trên cao, nhắm phía ngoài mà chạy. Nhưng nó tưởng có thể thoát sao, có 2 lý do. Thứ nhất, khu đấu này được bao bọc bởi một lớp màn bảo vệ, ngăn cách nó với khán đài nơi khán giả ngồi, dù bất cứ vật thể nào cũng không thể thoát được trừ khi lv của nó trên 300, nhưng Phong Điểu chỉ mới 250 mà thôi. Thứ hai, nó quá chậm so với Huyết Hổ, khi thấy nó định bay đi, Huyết Hổ vụt lên lấy vuốt mà vồ nó rớt xuống đất.

Mạc Tịch Sâm bị bóp cổ đến mức ho khan sặc sụa, tay quơ loạn, mắt trợn trắng lên, còn phong thái mà quát Vân Mộng

“Tên phế vật ngươi mau thả ta ra. Nếu không sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Mau thả ta ra tên cẩu này…..ặc”

Mạc Tịch Sâm càng la hét Vân Mộng càng bóp chặt hơn nữa. Bên phía Huyết Hổ, sau khi Phong Điểu rớt xuống bị Huyết Hổ dung chân trấn áp dưới đất không cho động đậy gì cả. Vân Mộng liếc qua, Phong Điểu sợ hãi mà co ro lại, cậu giơ tay lên, bóp chặt lại, bất thình lình Phong Điểu biến mất tại chỗ.

Không phải vì Vân Mộng làm như vậy mà Phong Điểu biến mất. Tất cả là do Hạo Thiên gây ra, khi Vân Mộng giơ tay lên giả vờ bóp chết Phong Điểu là khi Hạo Thiên mở ra không gian hệ hút Phong Điểu vào đó, hút ngay thẳng vào phòng của 2 đại yêu thú – Hắc Bạch song long (tên gọi chung của tiểu Hắc và tiểu Bạch ^^). Và điều này cũng có nghĩa là Phong Điểu đã vào bụng của 2 đại yêu thú luôn rồi đấy:)

Mọi người ồ lên, hà cớ gì mà Phong Điểu biến mất không một dấu tích khi Vân Mộng đua tay lên vậy cơ chứ. Rốt cuộc Vân Mộng đã làm cái gì, chuyện gi vừa mới xảy ra? Chúng ta thậm chí còn chưa chớp mắt cái nào mà Phong Điểu đã biến mất rồi, cần lời giải thích aaaaaaa!!!

Thậm chí đến cả Doãn Bằng cũng xuýt đứng dậy xem xem chuyện gì vừa mới xảy ra,… và trong lòng lão ta bắt đầu nổi lên sự nghi ngờ đối với Vân Mộng!

Huyết Hổ cũng có chút ngơ ngác nhìn, nhưng mau chóng lấy lại tinh thầm, gầm gừ lên đe dọa, thể hiện uy phong, bay lòng vòng quanh phía trên Vân Mộng và Mạc Tịch Sâm. Vân Mộng liếc nhìn tên cẩu trên tay mình, hơi cười. Mạc Tịch Sâm lại hóa khùng lên la làng

“Tên chó ngươi mau bỏ tay chó ra. Ta sẽ mách với sư phụ của ta, ông ấy sẽ giết chết ngươi. Aaaaaa, sư phụ cứu con…….”

Vân Mộng cười lạnh, nói

“Chó? Phế vật? Phế thải? Ha, cảm giác ra sao khi thua cả một con chó, một tên phế vật hả. Chắc nên gọi ngươi là thứ không bằng cả một tên phế vật nhỉ, Mạc Tịch Sâm. Đúng là ‘mạc’ mà!”

Lại cười nhạt mà nói tiếp

“Lần trước ngươi đánh ta biểu cảm ra sao ấy nhỉ? Như vầy sao!”

Khuôn mặt Vân Mộng chợt cười lên, nụ cười vui vẻ lúc này làm cho người ta ớn lạnh, rùng mình sợ hãi không thôi. Mạc Tịch Sâm run sợ, hai tay quơ quào bắt lấy cánh tay Vân Mộng đang bóp cổ hắn, cố gắng siết chặt. Nhưng cánh tay hắn càng siết chạt lấy tay Vân Mộng thì tay Vân Mộng bóp cổ hắn lại càng chặt hơn nữa. Vân Mộng cười, tay còn lại giơ lên, nhằm thẳng vào mặt mà đấm

“Bốp”

Cú đánh đầu tiên, máu mũi trên mặt chảy ra, nhỏ lon ton dưới đất. Vân Mộng lại cười nói

“Đau không?”

Mạc Tịch Sâm vội gật đầu, khuôn mặt sợ hãi. Vân Mộng duy trì nụ cười, nói

“Đau à? Lúc ngươi và con ả đó đánh ta có biết ta cũng đáu như vậy không? Phản bội ta, đánh ta, hôm nay có bao nhiêu ta đòi lại hết. Nhất là mạng của hai con cẩu các ngươi!”

Nghe tới đây, Mạc Tịch Sâm sợ hãi mà run lên, quơ quào lại càng kịch liệt. Dùng tý mana cuối cùng mà triệu ra những Hỏa cầu ném và mặt, người Vân Mộng.

“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết điiiiiii…”

Vừa gào thét vừa ném đi

“Bùm”

“bùm”

“bùm”

……..

Nhưng vô ích thôi, Vân Mộng vẫn trơ trơ ra đấy để hắn phản kháng. Khi Mạc Tịch Sâm dừng lại, cũng là lúc hắn hết mana, một làn khói dần mờ đi, để lộ ra khuôn mặt của Vân Mộng. Vân Mộng thờ ơ không một vết thương nhìn hắn, cười nhạt rồi đáp

“Xong rồi sao? Vậy thì tới ta!”

Mạc Tịch Sâm đang câm nín dần, sợ hãi, hoảng sợ run lên. Vân Mộng ra đòn liên tục vào vùng bụng, mặt, đầu, eo,…… bất cứ nơi nào trên người mà cậu muốn đánh cậu đều đánh hết…..

Phía khán giả, mọi người rùng mình mà sợ hãi chứng kiến cảnh tượng phía dưới kia.

Bên phía Hạo Thiên, đám nhóc hưng phấn nhìn, thỏa mãn khi thấy Vân Mộng ra tay mạnh mẽ như vậy. Tên Mạc Tịch Sâm này có rất nhiều tội, tội chửi Vân Mộng, chửi Hạo Thiên, đánh Vân Mộng, phản bội Vân Mộng! Đánh như vậy, rất hả dạ!

Ở khu khách V, Doãn Bằng cũng có hơi giật mình. Một Vân Mộng hiền lành, tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người ai ai cũng biết nay còn đâu! Còn đâu a! Còn các vị khách thì rùng mình, đau đớn thay cho cậu thiếu niên bị đánh kia. Lúc đầu khiêu chiến người ta cứ tưởng mạnh lắm, nắm chắc phần thắng rồi, ai dè đâu bây giờ bị đè ra đánh như vậy đấy.

Doãn Bằng đang ngồi xem, một người đàn ông đi từ ngoài vào trong khu V, tiến lại chỗ Doãn Bằng. Người đan ông thân mặc một chiếc áo của lão sư nội viện màu đên huyền, quần dài màu đen xanh. Khuôn mặt nhìn qua có vẻ như là cương trực chính chắn lắm, tóc ngắn màu đen điểm chút bạc. Hai tay chấp sau lưng, tiến lại chỗ Doãn Bằng, cười nói

"Doãn hiệu trưởng, đã tới muộn rồi! "

"Ồ, Minh Diệp. Không sao không sao, chẳng phải nói bế quan sao, ra sớm như vậy? "

Doãn Bằng cũng cười nói.

Người này là Minh Diệp, vị lão sư đã dùng sức mình xây dựng lên một bang tổng hợp. Chấn động học viện, ai ai cũng biết, người người kính nể. Nhưng, chỉ có thế mà thôi!

"Tôi bế quan xong rồi, hiện tại ra xem xem đệ tử tôi thi đấu ra sao"

Minh Diệp khẽ cười nói

"À thì... "

Doãn Bằng hơi lắp bắp, ánh mắt đảo xuống phía dưới, khu sàn đấu. Minh Diệp nhìn xuống theo.... ánh mắt chợt co rút lại, phi nhanb xuống dưới khi chứng kiến cảnh tượng dưới kia.

................

Đám nhóc đang theo dõi cùng với Hạo Thiên, chợt cảm nhận điêu bất thường. Khẽ quan sát, Minh Diệp phóng từ trên xuống, đánh một chưởng về phía Vân Mộng đang quay lưng, Minh Diệp khẽ quát

"Mau bỏ tay ra cho ta"