Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 123: Kết thúc kì huấn luyện




Sau khi Thiên Tuyết rời khỏi, Vân Mộng cứ ngồi 1 góc hầm hừ khuôn mặt, bọn nhóc tới trước mặt Vân Mộng. Lại nện cho cậu ta thêm 1 bạt tai nữa, lần này còn đau gấp đôi lần trước. Khiến Vân Mộng trố mắt nhìn, ngơ ngác không biết mình đã làm sai cái gì nữa. Lại là Thống Trung, cậu ta đán cho Vân Mộng 1 bạt tai xong, còn vênh mặt lên, lạnh lùng nói

"Tỉnh rồi sao? "

".....Tỉnh từ nãy giờ rồi! " 

Vân Mộng ngơ ngác một hồi, chợt cười nhẹ rồi nói

"Tốt, nếu đã tỉnh rồi thì mau đi ra ngoài luyện tập cho chúng ta! "

Thống Trung lại nói, giọng nói đầy lạnh lùng

"Được! "

Còn Vân Mộng, sau khi nhận thêm 1 bạt tai nữa thì tỉnh hẳn, nhanh chóng nhận sự huấn luyện gắt gao từ bọn nhóc. 

Còn về phía Hạo Thiên, 7 ngày trước có yêu cầu đám lính tinh anh của khu trong đi bắt yêu thú. Đã trễ hẹn 2 ngày rồi và giờ Hạo Thiên phải nhanh chóng đi đến đó. Để đỡ phiền phức, lần trước khi đến cậu đã vẽ 1 vòng nối không gian giữa không gian hệ của cậu và khu trong. Nên giờ khi muốn đến khu trong của doanh trại huấn luyện quân lính chỉ cần đọc chú ngữ là có thể lập tức xuất hiện ngay trong khu trong. 

............

Sau khi bỏ lại Vân Mộng cho đám nhóc huấn luyện, Hạo Thiên và tiểu Siêu đọc chú ngữ và ngay lập tức xuất hiện ở khu trong. Nhưng là gần cửa ra vào chứ không phải ngay chính diện nhiều người thấy. 

Khi vừa mới xuất hiện, Hạo Thiên và tiểu Siêu nghe thấy rất nhiều tiếng la hét của đám lính khi tập luyện. Cả 2 thong thả bước đi vào bên trong, đám lính ai gặp cả 2 cũng cuối thật thấp đầu mà chào, không dám nghênh ngang hống hách như khi lần đầu thấy Hạo Thiên nữa. Cả 2 tiến thẳng vào khu dành cho quân lính tinh anh, ở đấy có Lý Man đang huấn luyện cho chúng. 

Thấy 2 người, Lý Man nhanh chân chạy tới cuối đầu chào

"Thỉnh an chủ nhân và Siêu đại nhân! "

Đám tinh anh cũng bắt đầu mà hô theo

"THỈNH AN CHỦ NHÂN VÀ SIÊU ĐẠI NHÂN! "

"Được rồi! Về nhiệm vụ ta giao, đã hoàn thành hết chưa? "

Hạo Thiên cao giọng nói

"Thưa, đã hoàn thành ổn thỏa 3 ngày trước rồi ạ! "

Lý Man nói

"Oh, mau như vậy. Tốt lắm, trong đây có hơn 1000 viên Tăng Cấp đan bậc 2 cấp 5 phát cho mỗi tên 2 viên, Còn 3 người các ngươi mỗi tên 5 viên, mỗi tháng 1 lần.  Chúng ta sắp trở lại học viện rồi, nhưng cũng sẽ thường xuyên đến đây, khôn hồn thì đừng có mà lười biếng, đợt sau ta tới tất cả không trên lv200 thì đừng trách ta.... "

Hạo Thiên nói tới đây thì ngưng,đưa cho Lý Man 1 chiếc nhẫn trữ vật, Lý Man tự khắc hiểu, lạnh sống lưng cuối đầu đáp ngay

"Vâng,  đã rõ rồi ạ! "

"tốt. Vậy chúng ta đi đây! "

Hạo Thiên cười nhạt, quay lưng bỏ đi. Tiểu Siêu trước khi đi còn liếc nhìn đám lính tinh anh. 2 anh em Minh Hy và Minh Anh thì rùng mình sợ hãi bởi dư âm còn động lại lần trước do Thống Trung gây ra. Đám nhóc này quả thật đáng sợ! 

................

Cả 2 trở lại lều trại của mình, Hạo Thiên ngồi đọc sách, tiểu Siêu đi thu dọn tất cả hành lý. 

Tới chiều, khi mặt trời đã xuống núi, ánh đèn được bật lên và chốt sổ. Tất cả học sinh tham gia kì huấn luyện này, ai cũng đã bắt cho mình 1 yêu thú thích hợp. Riêng Thiên Tuyết chưa bắt, nhưng Hạo Thiên đã nói trước với Doãn Bằng rằng sẽ bắt cho Thiên Tuyết sau, nên Doãn Bằng cũng đã liệt Thiên Tuyết vào danh sách đã có yêu thú rồi. Mọi chuyện xong xuôi thuận lợi, không ai phải quét dọn lớp học cả. 

Về phần Thiên Tuyết đi hỏi bạn của cô bé là Mạc Vân Châu về Mạc Tịch Sâm. Mạc Tịch Sâm là anh ruột của Mạc Vân Châu và là con trai thứ 2 trong nhà. Trên còn có 1 người anh tên Mạc Bách Chiến, 25 tuổi, hiện đang là đồ đệ thứ 3 của Hữu Hư tướng tướng quân. Rất có tiếng tăm, nghe bảo là thiên tài luyện dược trăm năm có một, đang là luyện dược sư bậc 1 cấp 8.

Đan dược được chia làm 3 bậc: bậc 1 chia làm 10 cấp, bậc 2 chia làm 15 cấp và bậc 3 chia làm hạ, trung và cao cấp. Luyện dược sư cũng tương tự như vậy mà phân chia ra, nhưng vẫn còn 1 bậc nữa mà không phải ai cũng có thể với tới được. Bậc cuối cùng của luyện dược sư là Đỉnh phong. Người có thể chế ra mọi loại thuốc một cách hoàn mỹ nhất, và không để ra sai lầm gì cả. Nhưng, từ xưa cho đến nay, người có thể được gọi là Đỉnh phong chỉ có một người duy nhất, 1 người duy nhất xứng với danh hiệu này. Nhưng người đó đã không còn nữa rồi! 

Hạo Thiên cười khinh thường, 25 tuổi bậc 1 cấp 8? Luyện dược sư thiên tài!? Ha, ta khinh, tưởng dữ dằn lắm, ai dè chỉ có thế mà thôi. 

Sau khi nhận được phản hồi từ Thiên Tuyết, Hạo Thiên chỉ suy nghĩ 1 hồi rồi cảm thấy động tĩnh trong không gian hệ. Nên cậu lập tức vào trong, tới phòng mà cậu đã để Vu Phong. Vu Phong sau khi uống thuốc của cậu, nghỉ ngơi và đã bình phục lại hoàn toàn, chỉ còn bộ đồ là còn hơi rách rưới mà thôi. Vu Phong thấy Hạo Thiên xuất hiện, đầu tiên là bất ngờ, rồi suy nghĩ gì đó mà bất thình lình quỳ xuống, nói

"Chủ nhân..... "

"Đã hồi phục bồi toàn rồi sao!"

"Vâng, nhờ ngài cứu cái mạng nhỏ này và đội ơn ngài đã cứu các em ấy! "

Vu Phong thành tâm nói 

"Không có gì phải cảm ơn cả, ta cứu chúng vì ngươi đã đồng ý làm thuộc hạ ta.  Còn không thì ngươi và chúng cũng đã chết rồi!"

Hạo Thiên lạnh lùng nói

"Vâng! "

Vu Phong nói, giọng hơi yếu đi

"Bây giờ ngươi ra ngoài, gặp mọi người nói làm sao để họ tin là ngươi đã giết chết bầy sói đó, không được nói gì về ta cả, ngoài mặt cứ giả vờ không quen ta, khi nào cần việc ta sẽ gọi ngươi."

Hạo Thiên lạnh lùng nói

"Vâng"

Vu Phong hơi run người, cúi đầu nói

Hạo Thiên búng tay 1 cái, cả 2 xuất hiện ở bên ngoài, Vu Phong nhanh chóng lách mình biến mất đi trong bóng đêm của buổi chiều tà. 

Hạo Thiên sau khi trở ra cũng không có gì làm, đi quan sát lũ nhóc luyện tập, lâu lâu còn bắt gặp ánh nhìn dữ tợn của Hứa La Vỹ, Hạo Thiên cũng chẳng thèm quan tâm làm gì, chỉ cười khinh mà thôi. Điều đó lại càng khiến cô ta tức chết hơn nữa, nhưng có vẻ cô ta đang cố nhịn, nhịn để chờ đợi một điều gì đó sắp tới. 

Về phía Vân Mộng, cậu ta đang cố gắng luyện tập từng giây từng phút một. Nhận những bài luyện tập gắt gao nhất có thể, cố gắng để mình mạnh hơn nữa, luyện tập mà lòng đầy thù hận, mong ước mau chóng mạnh lên để trả thù.

Vân Mộng luyện tập cả buổi tối, đám nhóc cũng sẵn sàng thức với cậu ta. Đám con gái thì đi ngủ, Hạo Thiên và tiểu Siêu quan sát một hồi thì vào trong đọc sách cho tới sáng luôn. 

...............

Khi mặt trời vừa lấp ló ở hừng đông, Vân Mộng hì hục chạy quanh núi và đã hoàn thành thật xuất sắc trước khi mặt trời lên. Xong xuôi, đám nhóc tắm rửa sạch sẽ, thay 1 bộ đồ mới, Vân Mộng luyện tập rất nhiều, quần áo ướt đẫm như tắm, mặt còn dính đầy bụi đất, nhìn như ăn mày vậy, cũng đi tắm rửa sạch sẽ, thay cho mình một bộ khác, trông bảnh bao hơn hẳn. 

Từ sau khi Vân Mộng đi theo đám Hạo Thiên, cậu không còn nhu nhược, yếu ớt, rụt tè nữa. Mà lúc nào cũng lưng thẳng vai rộng, hiên ngang vui vẻ đi thẳng về phía trước, không để bị bắt nạt nữa. 

Sáng sớm, khi mặt trời đã ló dạng, mọi người đã tập trung đông đủ ở quảng trường. Xếp hàng theo lớp của mình, tập trung trước tàu và lần lượt từng lớp từng lớp bước lên tàu. Chuẩn bị trở về trường, trước khi đi, Hứa La Vỹ còn lên phát biểu một bài phát biểu dài, nói về việc tạm biệt, việc học sinh đã có một kì huấn luyện dài và rất tốt, về tương lai sau này, và về cuộc thi.. Ôi bla bla các thứ. Trong đó hơn một nữa là sự giả tạo rồi. Hạo Thiên cũng chẳng buồn nghe, đưa tất cả đám nhóc cùng Vân Mộng lên tàu dành cho học sinh và giáo viên nội viện trước. 

Nhắc đến học sinh nội viện, Vân Mộng lặng người khi bước lên tàu. Tất cả trở lại phòng của mình, vui vẻ ngồi trong đấy chơi cho đến khi xong xuôi bài phát biểu và toàn thể lên tàu trở lại học viện