Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 110: Đi tới khu huấn luyện quân đội




Tụ tập lại ở ngoại viện, đa số tất cả các học viên ngoại viện đã đến đông đủ cả rồi. Mỗi lớp lại đứng ở một khu riêng, có giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp đang đứng trông chừng. Một bên khác là một dàn tàu bay chuẩn bị cho chuyến đi. Khi mọi người thấy nhóm của Hạo Thiên ra thì có hơi cúi đầu chào, cậu cũng gật đầu lại một cái, sau đó đi tìm lớp V. Tìm Thiên Tuyết, sau cái vụ lộn xộn của Thiên Tuyết, cô bé đi học trễ rồi lại giả đò khóc lóc oan ức, Hạo Thiên bảo cô bé nghỉ ở ngoại viện vào nội viện. Nhưng lão Hoắc Triển Bạch đó lại đi van xin nài nỉ Tống Tử Ngôn, nhờ ông ta nói với Hạo Thiên là ông ta xin lỗi, rồi còn van xin nài nỉ tùm lum tùm la đủ mọi thứ. Thiên Tuyết cũng nể tình nên đồng ý quay lại, Hạo Thiên cũng coi như cho ông ta một ân tình, đã đồng ý. Nên hiện tại Thiên Tuyết vẫn đang tiếp tục học ở lớp V, lớp được chủ nhiệm bởi Hoắc Triển Bạch. 

Đi gần tới lớp, cả đám thấy lớp V xếp rất ngay hàng thẳng lối, Hoắc Triển Bạch chỉ huy từng đứa từng đứa phải xếp hàng ra sao như thế nào cho đúng. Đám học sinh thì răm rắp nghe theo, đứng đúng vị trí của mình. Hạo Thiên tiến lại, nói

"Có vẻ tốt! "

Hoắc Triển Bạch nghe giọng nói, lặp tức quay lại nhìn, cúi đầu chào rồi cười vui vẻ nói

"Chào buổi sáng, đại tư lệnh"

Còn đám học viên lớp V này, thấy nhóm Hạo Thiên tới thì trầm trồ, nhìn một cách say mê không rời. Cứ mỗi lần nhóm cậu tới là lại như thế, nhìn chằm chằm, say mê. 

Hạo Thiên hướng phía Hoắc Triển Bạch hơi gật đầu, lại nói

"Thiên Tuyết đâu?"

"Con bé đang chơi ở phía sau với đám bạn của nó, để tôi đi gọi nó cho ngài"

Hoắc Triển Bạch sau vụ Thiên Tuyết cứ biểu hiện như vậy, nghe lời, lời nói nhẹ nhàng không cau có, không biểu hiện sự thù địch. Chắc chắn là có chuyện gì rồi. Hạo Thiên gật đầu, Hoắc Triển Bạch lập tức đi ngay. Đúng lúc Hoắc Triển Bạch vừa đi, một lúc có tới 5 đứa con gái tiến về phía Hạo Thiên, ánh mắt lánh lấp đồng thanh nói

"Ngài có còn nhớ chúng tôi không ạ? "

Đám nhóc của Hạo Thiên đồng loạt trố mắt nhìn cậu, lại có chuyện gì thế này, thấy đẹp trai bắt quàng làm họ? Minh Kỳ tiến lên, nói nhỏ vào tai Hạo Thiên

"Quen à Boss? "

Hạo Thiên không nói gì, hỏi lại 5 cô gái

"các người là? "

"A... Aaaaaaa"

Đúng lúc này, một âm thanh thất thanh la lên, chạy về phía Hạo Thiên rồi nói

"Sư phụ, chính là mấy người này. Mấy người này nhân lúc sư phụ ngủ đã lén chụp hình đấy ạ! "

Người có thể gọi Hạo Thiên là sư phụ đương nhiên chỉ có một, là Vân Mộng. 5 cô gái xuất hiện, Vân Mộng nhận ra ngay, chạy lại nói với Hạo Thiên

"Oh" Hạo Thiên ồ lên một tiếng nở nụ cười "thân thiện" nói

"Thế, 5 người muốn gì?"

"Tôi... Chúng tôi... " cả 5 người bắt đầu lắp ba lắp bắp, không biết phải nói gì

"Có chuyện gì thế? "

Lại thêm một người xuất nữa hiện, là một cậu ttai với thân hình hơi gầy, cao hơn 1m80. Nụ cười thân thiện chính hiệu chứ không phải "thân thiện" giống Hạo Thiên, tiến lại và nói

"chào ngài đại tư lệnh, tôi là Vu Phong, các em tôi làm phiền ngài cái gì à? "

"không chỉ phiền mà là rất phiền."

Thiên Tuyết lúc này đã xuất hiện, chen miệng vào trước không cho Hạo Thiên nói

"Nếu vậy cho tôi thay mặt mấy em ấy xin lỗi ngài! "

Nói rồi, Vu Phong hơi cúi đầu tạ lỗi, Hạo Thiên nói

"Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, không cần phải xin lỗi"

"Cảm ơn ngài"

Nói rồi, Vu Phong kéo 5 đứa em gái của mình đi, không để cho chúng gây phiền nữa. Hạo Thiên nhìn theo, lòng chợt cảnh giác, lv 275, nghề nghiệp là giáo viên nội viện, còn là con trai trưởng của Vu tộc, đáng nghi! 5 đứa lúc nãy cũng không phải em của hắn, mỗi đứa một họ khác nhau thì làm sao mà là em gái được, hoặc có thể nhận nuôi. Dẹp sang một bên đi, để sau này quan sát thêm đã. 

Lúc nãy khi Vu Phong vừa đến, Hạo Thiên mở lên chế độ xem thông tin người khác, biết được khá nhiều thông tin từ Vu Phong và 5 đứa con gái lúc nãy. Sinh ra lòng nghi ngờ về đám lúc nãy. 

Bây giờ, Hạo Thiên quay sang nhìn Thiên Tuyết, cô bé mặc một chiếc vãy ngắn cao hơi đầu gối, lộ ra cặp đùi thon trắng nõn. Chiếc váy màu xanh lục, áo màu trắng hơi ngả hồng. Có đính một chiếc nơ trên cổ áo, tóc thắt 2 bên. Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười chạy về phía Hạo Thiên. Cười hì hì nói

"Thiên ca, muội đi chung tàu với huynh được không? "

"Cũng được, nhưng ta nói này, lần sau cấm không được chen ngang khi người khác đang nói nữa, nhớ không? "

"Vâng" 

Thiên Tuyết cười hì hì, lúc này, Hoắc Triển Bạch từ phía sau đi lên, cúi đầu với Hạo Thiên một cái rồi nói

"Thiên Tuyết cứ việc đi với ngài, nhưng khi bắt đầu huấn luyện phải quay trở lại lớp"

"Được" 

Nói rồi quay lưng bỏ đi. Đại tư lệnh và các giáo viện nội viện có tàu riêng, còn các học viên khu ngoại viện thì mỗi lớp một tàu, GVCN đi chung với học viên lớp mình. Bước lên tàu dành cho người nội viện, vừa mới bước lên đã bắt gặp một thanh đao bay thẳng vào mặt, Vân Mộng và Thiên Tuyết hoảng cả lên, mặt tái đi. Đám nhóc thì không như mặt, nhịp thở đều đều, mặt không biến sắc. Thanh đao bay thẳng về phía Hạo Thiên, giơ 2 ngón tay kẹp thanh đao ở giữa, mặt lạnh không biến sắc nói

"Lâu không đánh nên ngứa mình ngứa mẩy à? "

"Hahahahaha, nhóc con hay lắm, lại mạnh lên rồi." Doãn Bằng đi từ phía trong ra, cười lớn tiếng đáp

"Ấy.... Khoan khoan khoan, đừng mạnh tay, ngươi bóp nát nó bây giờ, bảo bối cục cưng của ta đấy" Doãn Bằng phóng nhanh về phía Hạo Thiên giựt thanh kiếm lại, nâng niu nó

"Ca, ca ca không sao chứ? "

"Sư phụ ngài có bị làm sao không? "

Thiên Tuyết và Vân Mộng gần như đồng thanh hét toáng lên. Hạo Thiên nói

"2 người đừng xem ta như vậy" 

Rồi bước tiếp vào trong, nhóm Hạo Thiên được sắp cho phòng lớn nhất, nhiều giường nhất và tiện nghi nhiều nhất, còn hơn cả hiệu trưởng Doãn nữa. Trên tàu đầy đủ mọi thứ, muốn gì thì gọi là sẽ có người đem tới ngay. Nhóm cậu vừa mới lên tàu định nghỉ ngơi thì Hạo Thiên và tiểu Siêu bị nắm đầu bắt đi họp. Thế là lại phải tới phòng họp, trong phòng hiện tại đã đông đủ cả rồi. Mọi người ngồi 2 bên chiếc bàn dài, Hạo Thiên ngồi đối diện với Doãn Bằng, tiểu Siêu ngay kế bên. Đặt mông ngồi xuống, Hạo Thiên nói

"Thế, lại có chuyện gì? " 

Doãn Bằng lên tiếng trước, nói

"Về lịch trình cho chuyến đi đợt này, nhóc định làm cái gì khi tới đó! "

"Sao lại hỏi như vậy? "

Hạo Thiên hỏi

"Vì đợt trước nhóc đã gây đủ rắc rối rồi, đột này phải đảm bảo trước cái đã! "

Doãn Bằng nói

"Đại tư lệnh ngài có thể đảm bảo với chúng tôi sao, tôi sợ người như ngài lại quậy phá nữa đấy?"

Một người phụ nữ lên tiếng, cô ta đẹp, đôi mắt cong dài, đôi môi đỏ mộng, mái tóc thướt tha và vòng eo nhỏ nhắn tinh tế. 

"Duy Na! " Doãn Bằng quát lên một tiếng khi nghe thấy lời nói của Duy Na

"Ohh, Người như ta? Người như ta thì như thế nào?"

Lời Hạo Thiên vừa nói, khuôn mặt tiểu Siêu lập tức thay đổi 360°, lạnh đi một cách đột ngột. Còn phảng phất mùi sát khí đâu đây. 

"là.... Là... " người phụ nữ lắp bắp lên tiếng, không nói được gì khi cảm nhận được uy áp đáng sợ của tiểu Siêu, Hạo Thiên để ý thấy trên ngực cô ta có phù hiệu lão sư nội viện.

"Thế là ý gì đây? "

Tiểu Siêu cũng lên tiếng, lại nói

"Đừng có xem thường nhau như vậy, người như cậu chủ thì sao? Chúng ta nhúng nhường từ đó tới nay vì nể tình Doãn Bằng, bây giờ đừng có lấn tới"

"Được rồi, chúng ta sai. Ta thay mặt Duy Na xin lỗi 2 người, bây giờ ngừng được rồi đấy"

Doãn Bằng lên tiếng thay mặt Duy Na. Tiểu Siêu ngừng thả uy áp, mấy ngườu trong phòng cũng bắt đầu ngừng run rẩy, chỉ trong chốc lát tiểu Siêu thả uy áp mà tất cả mọi người đều run sợ, đổ mồ hôi ướt cả quần áo. Hạo Thiên cười nhạt đứng lên, xoay người quăng lại 1 câu

"Chúng ta chỉ giết những tên cản đường thôi! "

Rồi cả 2 bỏ đi mất. Tất cả mọi người ở đây sững sờ,  sợ hãi đủ thứ cảm xúc. Doãn Bằng tựa lưng vào ghế thở dài nói

"Duy Na a Duy Na, cô thấy hậu quả chưa. Bây giờ tên nhóc đó đã bắt đầu bất mãn với chúng ta rồi đấy. Tên nhóc đó rất quan trọng, mất nó như 80% chiến lực học viện vậy đó biết không? Haizzz"

"Tôi xin lỗi, tôi đâu biết tên nhóc đó lòng tự trọng cao như vậy! "

Duy Na vội vàng nói

"Đừng nói tên nhóc đó, ta nghe thấy câu nói đó của cô cũng tức giận nữa là, được rồi, giải tán đi. Cảnh báo học sinh đừng gây chuyện" Doãn Bằng nói, xua xua tay ý bảo tất cả đi đi. 

Hạo Thiên với Tiểu Siêu trở lại phòng với tâm trạng không hề tốt, Hạo Thiên nằm trên giường mắt nhắm nghiền lại, tiểu Siêu ngồi đọc sách. Đám nhóc không dám làm ồn, nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau