Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 106: Đòi con




"Cậu... Cậu à, cậu không sao chứ? "

Trong 1 căn phòng, được trang trí 1 cách đơn giản nhưng sáng sủa, đẹp mắt vô cùng. Đường Minh Nhật nằm dài trên chiếc ghế sofa, mắt nhắm nghiền, nghe tiếng gọi thì mắt hơi nheo lại, từ từ mở ra. 

"Đầu ta đau quá, ta đang ở đâu đây? Sao có nhiều Hạo Nhi quá vậy?"

Đường Minh Nhật lấy tay xoa xoa đầu, Hạo Thiên nhịn cười nhịn đến nội thương. Không ngờ cậu lại như vậy, mới đi có 1 nửa lâu đài thôi mà đã ngất xỉu rồi. Hạo Thiên lấy lại vẻ nghiêm túc nói

"Cậu không sao chứ, tự nhiên đang tham quan mà cậu lại té xỉu, làm con lo lắm đấy biết không! "

"Haizzz, nơi này của con, rộng lớn quá. Làm cậu choáng cả đầu, hoa cả mắt. Lại còn có rất nhiều thứ nữa, hiện đại tối tân còn có đầy đủ mọi thứ." 

Đường Minh Nhật ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay xoa xoa mắt mình. 

"Hi hi hi, cậu nói sao ấy, tất cả mấy thứ này vét của con không còn 1 xu, mới có bấy nhiêu là quá ít đấy ạ" Hạo Thiên cười nhẹ, lại nói

"Vậy, cậu có muốn đi xem nữa không? "

"Đi, đương nhiên phải đi rồi! "

Thế là lại tiếp tục đi xem khắp nơi, dành ra ra cả ngày. 

........

Cả ngày dài trôi qua chỉ để đi xem nơi này, căn cứ của Hạo Thiên. Đường Minh Nhật sau khi xem xong thì chấn động vô cùng, có biết bao nhiêu thứ ở đây. Có thể xem như là 1 thành phố thu nhỏ vậy, đầy đủ không thiếu gì cả. Phải nói là mọi chuyện đều vẹn toàn. 

Trở lại học viện, Hạo Thiên cũng chẳng có gì làm, dù sau tuần sau mới đi tới khu quân sự, để giám sát cái lũ nhóc mới vào học viện. Sẵn tiện xem tụi kia huấn luyện bọn trong quân sự như thế nào. Một công đôi việc!

Bây giờ rãnh rỗi, Hạo Thiên trở lại hội, còn Đường Minh Nhật sau khi tham quan xong thì choáng quá, chưa ổn định lại tinh thần, cần nghỉ ngơi. Biết sao được, cháu của mình phát triển quá nhanh quá nguy hiểm. Mới hồi nào đây, nó còn bập bễnh đi sau mình họi "Cậu ơi!" mà nay đã trưởng thành, tự lập cho mình một hội riêng, rồi còn căn cứ bí mật,...vân vân và mây mây. Nói túm lại là, không chấp nhận được, cần có thời gian. Nên vì thế mà chi bằng ở lại 2 ngày mà đã về trong ngày đầu tiên. 

Hội của Hạo Thiên đã có thêm thật nhiều người gia nhập, cũng thật nhiều yêu cầu nhiệm vụ được đưa tới. Nên công việc cũng lại nhiều hơn. Mệt mỏi! 

Đứng trên tầng 2 nhìn xuống, đại sảnh xôn xôn xao xao, đôi lúc lại có chuyện thú vị. Mấy tên trong guild gây sự với nhau, kéo lên lôi đài oánh lộn, oánh xong lại cười ha ha làm hòa. 

Đám nhóc Hạo Thiên thì ở trong học viện học hết rồi. Sau bữa đánh nhau, do chúng nói Hạo Thiên chơi ăn gian, với lại có sự nói giúp của Minh Nhật nên Hạo Thiên đành phải chế cho chúng mỗi đứa 1 cặp giáp tay. Haizz, mệt mỏi! 

"Sư phụ, sư phụ ơi? "

Hạo Thiên bị kéo trở lại hiện tại bởi tiếng la lớn, cậu nhìn xuống, một thanh niên chạy xong vào sảnh, thở hổn hển nhìn lên lầu, nơi Hạo Thiên đang đứng, rồi nói

"Sư phụ, mau trở lại học viện. Có chuyện rồi a? "

Thanh niên chạy vào là Vân Mộng, người đầy mồ hôi

"Bình tĩnh lại, đứng thẳng người lên, điều chỉnh nhịp thở! "

Hạo Thiên không hối hả hỏi có chuyện gì, mà nhắc nhở Vân Mộng trước

Vân Mộng hít sâu một hơi, giữ nhịp lại, thở chậm dần đều. Bình tĩnh lại rồi nói

"ở trước học viên của chúng ta, không hiểu vì sao mà người của gia tộc con lại kéo đến đòi người, la lối om sòm trước cổng đấy ạ! "

"Thì sao? " Hạo Thiên lạnh giọng hỏi lại

"hiệu trưởng Doãn bảo con đến kêu sư phụ về giải quyết vì chuyện này có liên quan đến người ạ!"

"Sao ông ta biết nhỉ?" Hạo Thiên lâm nhẩm

"Mà sao có liên quan đến......"

"Chúng ta về học viện đi,  dù sao ta cũng đang rất là rảnh không có gì làm! "

Lời nói của Vân Mộng bị Hạo Thiên cắt ngang,  cả 2 trở về học viện. 

............

"Mau mau trả con cho chúng ta! Đường đường là 1 học viện lớn nhất nước mà lại như vậy sao? Không bảo vệ được một đứa trẻ thì đúng là quá vô trách nhiệm mà! " 

Một người đàn ông với thân hình cân đối, mái tóc hơi điểm bạc, khoác lên bộ quần áo màu vàng xen lẫn những đường nét đen tinh tế. Đang la hét trước cổng học viện đòi cái gì công đạo. Phía sau ông ta là 1 dàn người khoảng 30 tên thanh niên trang tráng khác

Tống Tử Ngôn đứng trước cổng, phía sau là những học viên nội viện và một vì lão sư khác. Tống Tử Ngôn nói

"Đòi cái gì người? Chúng ta khi nào bắt người của các ông! Nếu muốn tìm người thì nói tên ra, hà cớ gì đứng trước học viện la lối như vậy? "

"Con của ta là báo danh vào đây học 3 năm trước, hiện tại nó là học sinh nội viện. 3 tháng này nó đã không về, không tin tức gì cả. Trước kia còn có tin tức, 1 tháng 3 lần. Vậy mà nay không thư không tin tức, ta tới tìm lại nói với ta là 2 tháng nay nó không đi học. Ở học viện của các người, có học viên mất tích mà không biết sao? "

"Vậy xin hỏi học sinh đó tên gì? " Tống Tử Ngôn điềm đạm nói

"Là Vân Nam Khang! " người đàn ông nói, giọng vẫn chưa bớt được sự tức giận

"Vân Nam Khang?" Tống Tử Ngôn nghe xong cái tên này thì hơi trầm người xuống, quay sang Doãn Bằng vẫn đứng im lặng nãy giờ, quăng sang cho ông ấy một ánh mắt hỏi ý kiến

Doãn Bằng nhìn Tống Tử Ngôn, đầu hơi gật. Lên tiếng nói

"Vân Nam Khang này ta có biết, bất quá 2 tháng nay không có đi học, hỏi bạn cùng lớp thì cũng không biết, mà, không chỉ mỗi mình Nam Khang nghỉ học cả 7 học sinh hay đi cùng em ấy cũng nghỉ học theo mà không biết nguyên do là gì? "

"Làm sao lại không biết, đây là học viện của các người, học sinh mất tích mà không biết sao?"

"Không biết là không biết thôi! "

Đúng lúc này một thanh âm vang lên, hồi đáp lại câu nói của người đàn ông. Tất cả quay qua nhìn, có người mừng rỡ, có người khó chịu, lại có người bực tức. Đủ loại cảm xúc khi nhìn thấy người vừa xuất hiện. Hạo Thiên môi hơi nhếch lên, tiến về phía họ. 

"Nhóc con ở đây tới, hỗn láo như vậy! " 

Người đàn ông đang tâm trạng bực bội, nghe câu này của Hạo Thiên, máu chó trong người lại càng dâng cao hơn, quát lớn

"Hạo Thiên a Hạo Thiên, bây giờ mới về? "

Doãn Bằng nói, khuôn mặt hơi buồn bực

"Cậu a, làm sao lại tới học viện con rồi, là tới tìm Nam Khang đệ sao?" 

Vân Mộng phía sau Hạo Thiên hơi nhích lên một bước, nhìn người đàn ông rồi hỏi

"Ngươi, Vân Mộng. Nói cho ta biết Nam Khang đang ở đâu?" 

Người đàn ông thấy Vân Mộng thì quát lớn

"Con làm sao biết được! Chẳng phải Nam Khang về nhà hồi 2 tháng trước sao ạ? "

"Ngươi lại giả điên không biết, cái tên phế vật nhà ngươi, Nam Khang vẫn hay ở học viện đi tìm ngươi luyện tập, lại còn về gia tộc cùng với ngươi. Bây giờ nó mất tích nhất định là tại ngươi, do ngươi ghen ghét với nó có thực lực nên mới bày mưu hãm hại nó phải không? "

Người đàn ông điên cuồng quát lớn, Vân Mộng hơi rụt lại bởi uy áp ông ta thả ra, ông ta nói rồi, bỗng nhiên phóng lên, vồ một chưởng về phía Vân Mộng. Nhưng, ông ta làm được sao?

Hạo Thiên ngay kề bên mà ông ta có thể đánh Vân Mộng sao? Tất nhiên là không, chưởng vừa đánh tới, Hạo Thiên tay hơi nhấc lên, gạt nhẹ một cái, tức thì, ông ta bị gạt bay đi một bên dưới ánh mắt kinh ngạt của tất cả mọi người xung quanh. Trố mẳ nhìn, ai nấy mắt chữ A mồm chữ O há lớn. Không tin vào mắt mình nữa rồi. Đây có thể còn là một đứa trẻ thực lực sao, loại quái vật gì thế này?

Đám người đi theo người đàn ông thấy vậy lập tức có tên phi theo đỡ ông ta, nhưng cũng bị lực gạt đó đánh bay theo, phải cách đó mấy trăm mét mới dừng lại. Đám người này lập tức động thủ, hướng Hạo Thiên ra tay, nhưng, còn chưa có lại gần Hạo Thiên đã bị đánh bay đi. Cùng với đó là sự xuất hiện của hàng loạt bóng người vây xung quanh Hạo Thiên, là đám nhóc của cậu a! 

Bị đánh bay đi đám người, chật vật bò dậy, không thể tin vào mắt mình. Chúng ta vậy mà bị một đám nhóc đánh bay đi, sao có thể tin được? 

Đám nhóc đứng trước mặt Hạo Thiên, khinh bỉ nhìn về phía đám người, Minh Thi bước ra nói

"Đám người dơ bẩn các ngươi, dám đến gần chủ nhân! Cẩn thận cái mạng của mình!"

Vân Mộng một bên hoảng hồn, vội đi lên nói

"Sư phụ, xin người tha cho cậu con, xin người!"

Hạo Thiên ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vân Mộng, rồi lại nhìn tên đàn ông đang chật vật ngồi đạy với vết thương và quần áo rách tả tơi. Ông ta quát lên

"Ngươi cầu xin cái gì, cái tên phế vật ngươi, mau trả Khang nhi lại cho ta."

"Con không biết đệ ấy ở đâu hết, hay là trước cậu cứ về gia tộc, con ở trong học viện điều tra tung tích của đệ ấy! "

Vân Mộng ánh mắt hiền lành xen chút buồn bã nhìn người đàn ông

"tìm cái gì mà tìm, để ta nói cho mà biết luôn, là ta giết chết tên Nam Khang đấy." Hạo Thiên lên tiếng, khiến cho tất cả kinh ngạc, đồng lòng hướng phía Hạo Thiên nhìn