Chiếc xe chở Thiếu Kiệt và chiếc du lịch đem theo thiết bị cần thiết và mấy người Vô Ảnh hiện tại lăn bánh theo sự chỉ dẫn của Doanh Doanh đi về phía tầng hầm để xe của tòa nhà.
Doanh Doanh đi theo sát chiếc xe ô tô như sợ bỏ lỡ điều gì. Thay vì phải để cho những nhân viên bên dưới mình làm. Điều này làm cho đám phóng viên có phần thắc mắc.
Nhưng họ cũng không quá chú trọng đến vì nếu những người này là nhân viên của Trương Hạo thì theo giao tiếp ngang hàng Doanh Doanh là người phải đón tiếp những người này. Nhưng mục tiêu quan trọng của đám phóng viên hiện tại không phải là những người bên dưới mà hai người đầu tàu Mã Hóa Đằng với Trương Hạo.
Chiếc xe ô tô chở nhóm người Vô Ảnh và Thiếu Kiệt khi vào tới trong bộ phận tầng hầm. Ngay khi chiếc xe dừng lại Thiếu Kiệt mở cửa bước ra thì Doanh Doanh đã đứng kế bên. Thiếu Kiệt khi đóng cửa lại lập tức đưa ra một câu hỏi với Doanh Doanh.
- Phòng tôi nói cô sắp xếp đã có chưa?
- Vâng mọi thứ đã chuẩn bị xong nằm ở phòng hội nghị tầng ba mươi bảy. Vì nơi đó mới là nơi thường xuyên tổ chức họp mặt của cao tầng công ty những hôm đãi tiệc.
Thiếu Kiệt gật đầu hắn đưa tay qua đầu mình vẽ một vòng tròn trên đầu những người trong Vô Ảnh bây giờ mời từ trên xe du lịch bước xuống.
Tú Trinh bước xuống xe bước đến bên cạnh Thiếu Kiệt nhìn Doanh Doanh trừng mắt như muốn nói với Doanh Doanh cô ta mà có hành động nào không đúng thì sẽ biết tay
- Lo việc của cô đi Tú Trinh ở đây không có việc gì đâu. Doanh Doanh cô cho người chặn lại thang tải hàng. Hiện tại tôi cần sử dụng nó để cho bảo vệ ở đây rời hết đi.
Thiếu Kiệt nhìn thấy xung quanh không ít người bảo vệ giữ xe của tầng hầm. Nhóm người Vô Ảnh cũng không phải chỉ biết làm theo chỉ thị một cách mù quáng, nhìn nhóm người bảo vệ làm công việc của mình ở đây họ cũng chưa làm ra hành động gì.
- Được tôi sẽ đi nói với họ biết. Tạm thời cho hỏi nghỉ ngơi trong vòng nửa giờ. Khoảng thời gian đó chắc là vừa đủ.
Đáp lại lời Thiếu Kiệt dù không biết nhóm người đi theo Thiếu Kiệt sẽ mang bao nhiêu vật dụng và nhiều bao nhiêu cô cảm thấy thời gian nửa giờ là đã đủ để làm mọi thứ.
- Nhớ căn dặn nhóm người bảo vệ đó không biết việc gì xảy ra cũng không được hé môi điều gì. Nếu không thì có chuyện đấy.
Thiếu Kiệt từng thấy khá nhiều những công tỷ cũng trải qua không ít việc những người bảo vệ họ rất rãnh công việc là thế nhưng ở trong công ty có việc gì họ sẽ có mặt trong đơn vị truyền tin này một phần nhỏ.
Họ tiếp xúc với những người tạp vụ của công tỷ ở mỗi tầng, ở mỗi đơn vị đều là tin tức liên thông từ đó không ít tin nội bộ được truyền ra ngoài.
- Việc này có phần không quản được mình có thể quản họ ở đây nhưng không thể quản họ khi tan ca.
Doanh Doanh thấy việc hạn chế những lời nói ra nói vào của nhóm người nhân viên khá khó. Nếu thật sự làm điều này cũng không có được hiệu quả mà chỉ làm cho họ tò mò với những gì ở đây hơn.
- Cứ làm một bản thông báo bất cứ chuyện ở đây phát sinh điều gì ở bên ngoài thì toàn bộ trừ lương và bị kiện làm tiết lộ thương mại của công ty. Họ hiểu mình phải làm như thế nào.
Doanh Doanh không hiểu sao Thiếu Kiệt lại làm quyết liệt như thế. Vì nếu bạn bố điều này ra đúng là đạt được sự chấn nhiếp nhất định.
Những người đi làm sẽ lo lắng mình mất lương còn vướng vào kiện tụng đã đi làm trông vào đồng lương lại bị như vậy sẽ làm cho ai cũng có tâm tư tốt nhất không nói gì. Người nào nói thì bị trả ra người đó chịu mình tốt nhất không dính vào.
Tâm lý ai cũng giữ cho mình ăn toàn thì sẽ để những gì xảy ra cũng chìm trong im lặng.
Doanh Doanh truyền đạt mệnh lệnh cho những nhân viên bảo vệ, mới đầu không ít người ngạc nhiên nhưng nghe đến việc liên đới nếu ở lại mà tiết lộ điều gì sẽ gặp trường hợp không tốt ra sao. Ai cũng nháo nhào rời đi cái nơi thị phi mà họ không muốn dính vào.
Không quá năm phút tầng hầm nơi Thiếu Kiệt đứng không còn lại bóng người nhân viên nào của Tencent ngoại trừ Doanh Doanh còn ở lại.
Nhóm người Vô Ảnh bây giờ mới tiến hành lôi ra trong gầm xe nối khoản hành lý của chiếc xe khách từng thùng gỗ to được đóng dấu ký hiệu quân đội bằng cách khắc hẳn lên cả những thành gỗ.
Từng thùng gỗ được đem xuống xe đặt xuống trên một chiếc xe chuyển hàng.
Nhóm người Doanh Doanh với Thiếu Kiệt cùng với xe chuyên chở đã đặt những thiết bị cần thiết. Doanh Doanh. Tú Trinh cùng đi chung vào tháng máy.
Doanh Doanh im lặng bấm thang máy với chế độ ưu tiên cần thiết theo lập trình mà nó đã có.
Tò mò với những cái thùng gỗ này không ít Doanh Doanh từng thấy những vật như thế này trong những sự kiện trò chơi bắn súng. Cô không nghĩ rằng có thể gặp nó ở ngoài đời thực như hiện tại.
- Những thứ này là?
Tú Trinh nhìn lấy khuôn mặt xúc động của Doanh Doanh chỉ mỉm cười, một nụ cười giảo hoạt nhìn cô nó.
- Rất nhanh cô sẽ biết được nó là thứ gì thôi.
Thang máy đi thẳng một mạch lên tới tầng ba mươi bảy Thiếu Kiệt bước ra khỏi cửa thang máy để lại Tú Trinh với Doanh Doanh ngơ ngác không hiểu. Vì họ đi cùng với xe chuyển hàng từ bên dưới lên không có thành viên của Vô Ảnh đi cùng.
Nhìn cái thằng máy không đóng lại Thiếu Kiệt nhìn Tú Trinh lên tiếng nói.
- Cô đứng đó làm gì đây xe ra đi chứ. Không ở bên dưới chỉ đạo mọi người thì tự mà làm tôi không ga lăng đi làm việc người khác.
Tú Trinh trừng mắt nhìn Thiếu Kiệt chằm chằm. Vốn cô nghĩ hắn sẽ đẩy xe chuyển hàng ra.
Nhưng theo giọng nói đó thì hắn sẽ không làm việc này. Doanh Doanh ở một bên rất muốn cười mà không biết phải làm sao đành nén lại.
Tú Trinh hậm hực nhưng cũng không thể nào không làm cô không cãi lại được Thiếu Kiệt theo đúng nhiệm vụ thì Blake và Jackson rời đi cô phải là người tiếp lệnh nhiệm vụ chỉ đạo mấy người Vô Ảnh. Thế mà cô lại cùng với Thiếu Kiệt đi lên trên tầng này sớm. Giờ hắn không chịu làm thì cô phải làm.
- Đúng là người gì đâu không biết tôn trọng phụ nữ chút nào.
- Đây không phải là tôn trọng hay không cô thường xuyên bảo bình đẳng nếu đã là nhiệm vụ của cô thì tại sao phải để người khác làm đây không có bình đẳng mà chỉ là nhiệm vụ công việc thôi.
Thiếu Kiệt ngày lập tức đáp trả hắn không phải không muốn làm giúp nhưng vì Tú Trinh có một mặt làm việc không biết trước sau nhìn mọi thứ cần phải sắp xếp như thế nào nên mới phải để cho cô tự làm.
Khi chiếc xe được Tú Trinh đẩy ra khỏi buồng thang máy Doanh Doanh ngày lập tức nhận thang xuống lại tầng hầm vì cô sử dụng tháng máy với chế độ ưu tiên nên hệ thống sẽ định hình không cho dừng ở những tầng khác.
Tú Trinh vẫn chưa hết hậm hực cho tới khí bà người Blake, Jackson, Trương Hạo xuất hiện. Đi cùng với họ là Mã Hoá Đằng đang bước vội đằng trước.
Nhóm người Vô ảnh bây giờ từ tầng hầm chia ra làm vài đợt với mười người đi lên trước tiên.
Họ nhanh chóng chuyển những thiết bị cần thiết ra khoản hội trường rộng chuyên tiếp đãi tiệc.
Mã Hoá Đằng không khỏi có cảm giác giống với Doanh Doanh hắn đưa mắt cố ý ra hiệu thầm hỏi cô biết những thứ này là gì không.
Nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu không hồi đáp. Hai người đứng ở một góc lúc này bị Tú Trinh đi đến bên cạnh hai người nhìn Doanh Doanh nói một câu tiếng anh.
- Trước cô cũng có gang lắm dám thuê mướn người ám sát cậu ấy. Hôm nay cho mấy người thấy được việc đó trẻ con đến chừng nào.
Mã Hoá Đằng thường xuyên đi thương thảo hợp đồng, giao tiếp bằng tiếng anh đối với ông ta không khó để hiểu được câu nói của Tú Trinh.
Ông nhìn Doanh Doanh như bản thân mình đang muốn hỏi nhân viên cấp dưới tại sao lại làm như thế. Trước lời lẽ và ánh mắt dò xét của Mã Hoá Đằng, Doanh Doanh chỉ cúi đầu không đáp lại.
Cô có muốn nói việc gì thì điều này cũng đã qua rồi. Có truy cứu trách nhiệm và người làm thì Thiếu Kiệt cũng đã nói. Nhưng ngược lại dường như Thiếu Kiệt lại chẳng để tâm gì mấy.
Hắn cũng nghe được lời Tú Trinh nói với Doanh Doanh nhưng để tránh khó sử cho cả đôi bên lúc này hắn buộc phải lên tiếng.
- Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi Tú Trinh cô nhắc lại làm gì thế lo mà tiến hành trang bị mọi thứ chứ đứng đó làm gì.
- Tú Trinh cô ngày lập tức kiểm kê thứ cần thiết trước khi bàn giao lại. Đừng ở đó lề mề.
Blake bây giờ cũng lên tiếng nhìn Tú Trinh như muốn nhắc cô đừng đứng đó lo chuyện bao đồng.
Hậm hực khi bị chèn ép bởi Thiếu Kiệt không đủ lại thêm Blake nói mình phải làm việc Tú Trinh càu mày một cái.
Nhưng cảm thấy được mọi người đang làm mà mình không làm gì không được nên cô chỉ biết đem món nợ này ghi lên đầu Thiếu Kiệt.
" Mấy người được lắm xong chuyện lần này biết tay tôi đừng trách tôi nói thêm mắm thêm muối vào. Dám ỷ đông người rồi chén ép túi hư".
Chỉ riêng Thiếu Kiệt đang đứng một bên nhìn mọi người làm việc. Hắn có muốn giúp cũng không giúp được vì các thiết bị quân sự này nhìn như đơn giản nó chỉ có bao nhiêu đó vật dụng nhưng để ráp nối tất cả lại với nhau thì nó lại là một chuyện khác. Hắn không biết làm việc này có xông vào giúp cũng chỉ làm vướn tay vướn chân mọi người.
Mã Hoá Đằng hiện tại đứng bên cạnh Thiếu Kiệt mới nói nhỏ.
- Chuyện mà Doanh Doanh làm tôi không biết nếu không đã cản cô ta không cho làm điều này rồi. Tôi dù sao cũng là người kinh doanh không phải phần tử xã hội mà làm việc như thế. Nhưng mà cho tôi hỏi chút cậu định làm gì vậy.
Cố gắng giải thích mình không biết gì về việc của Doanh Doanh Mã Hoá Đằng cũng đem thắc mắc của mình kèm theo. Hắn thật sự muốn biết Thiếu Kiệt Đang định làm gì.
- Chỉ là một chút hành động quân sự thôi mà.
Cười nhẹ một cái đáp lại bằng một lời rất đỗi bình thường trong miệng Thiếu Kiệt nhưng nó lại như tiếng sét bên tai của Mã Hoá Đằng. Vì đem trụ sở Tencent trở thành một nơi cứ điểm quân sự thì hắn chưa bao giờ nghĩ đến.