Siêu Việt Tài Chính

Chương 98: Cách mua lại đất




Vì máy tính nhà bị hư không lấy file được đành viết lại băng dt nên h mới lên chương

Khi cuộc họp kết thúc Thiếu Kiệt trở lại với công việc của mình, dù sao hắn đã phân chia công việc một cách tốt nhất, mọi người ai cũng có được công việc cần làm.

Giớ đây Thiếu Kiệt vẫn phải làm việc của hắn, Hoàng Lâm Nhu thấy hắn tập trung làm việc trên máy tính đã thành thói quen,nên bản thân mình đi làm một số đồ ăn trong ngày, được một lúc sau Lý Bân tay xách theo một chồng tập vỡ, vừa ê đến nhà hắn đã than thở.

- Anh Kiệt! Anh có muốn hại chết người thì đứng có như vậy chứ! anh biết mang theo gần cả chục kí tập này nặng lắm không!

Thiếu Kiệt nghe được giọng Lý Bân cũng giật mình, nhìn thấy đồng nhà mình sắp tới giờ đi học mà Lý Bân lại đến nên hắn hỏi.

- Ủa sao giờ này qua đây định cúp học hả mày?

- Làm gì có anh! Giờ chuẩn bị qua trường nè, mà lần nào anh nghĩ bài vở quá trời, may mà bọn trong lớp tụi nó chép hộ giùm cũng không ít nếu không em cũng không biết là sao ngốn hết đống tập vở này.

Thiếu Kiệt thấy đống tập của Lý Bân đem theo mà lắc đầu nói.

- Ừ nói bọn trong lớp tao cám ơn nhé! Mai hay môt gì đó tao đi học lại lúc đó làm một buổi khao lớp mình.

- Nói nhớ giữ lời nhá lần trước với lần này luôn phải cắt tiết mới được không thì thiệt thòi quá. À mà nghe hiệu trưởng nói anh đi dự lớp bồi dưỡng học sinh giỏi quốc gia luôn đấy, anh làm sao được hay vậy em nhớ là ở trường thành tích thua xa một số người à. Mà phải công nhận ai đó thiệt là có phúc hết Nhã Oanh lại đến Ngọc Nhi liên tục hỏi thăm, thật em mà được như ai đó chắc cũng nở mày nở mặt, chỉ tội cho mấy thằng em suốt ngày bị hai người đó kiếm hỏi tin tức.

- Mày nhiều chuyện quá việc đó là của anh mày, lo mà đi học đi kìa không là có người gọi điện thoại về nhà bây giờ.

Thấy không còn sớm Thiếu Kiệt nhắc khéo Lý Bân, vì hắn biết tuy bố mẹ Lý Bân ích khi quan tâm hắn nhưng mỗi lần hắn nghĩ học không phép thì chắc chắn sẽ có điện thoại cho bố hoặc mẹ hắn. Thiếu Kiệt hắn cũng không ngờ lại quan tâm hắn như thế, dù sao hai người cũng có thể gọi điện thoại hỏi thăm tin tức, mà điện thoại hắn lại không có cuộc gọi của hai người.

Nhưng hắn lại không biết do Tần Tiến nói hắn phải học lớp bồi dưỡng học sinh giỏi nên hai người Nhã Oanh và Ngọc Nhi đều sợ làm, ảnh hưởng việc học tập của hắn.

Lúc này nghe Thiếu Kiệt hù dọa thế Lý Bân cũng liếc qua nhìn đồng hồ qua một cái rồi mới chào Hoàng Lâm Nhu một lần xong xách cặp lên đi học.

Hoàng Lâm Nhu cũng nói Thiếu Kiệt dừng tay nghĩ ngơi dùng cơm rồi hãy tiếp tục làm việc. Đồ an được dọn lên tuy chỉ có hai mẹ con hắn, nhưng Hoàng Lâm Nhu làm tương đối nhiều món ăn cho Thiếu Kiệt.

- Mẹ làm gì làm nhiều món thế hai mẹ con mình không đâu cần nhiều món như thế đâu.

- Con còn nói lúc trước nhà mình không có nỗi một bửa ăn hoàng chỉnh có hôm lại còn không có gạo mà cho vào nồi, giờ có đồng ra đồng vô rồi thì cũng nên ăn ngon một chút, dù sao con cũng cần phải bồi bổ lại mấy ngày đi hoạt động cứu trợ chứ.

Thiếu Kiệt lúc này cũng ngẫn người ra, đúng là dạo gần đây hắn thật không để ý chuyện này, bởi từ khi mẹ hắn ra kinh doanh cửa hiệu bách hóa bà cũng chỉ làm qua loa đồ ăn hằng ngày vì không có người trông coi, còn hắn thì chỉ cần có cái bỏ vô bụng là được nên cũng không quan tâm lắm đến chuyện này. Mà mẹ hắn nói cũng đúng khi môi trường sống được cải thiện thì người ta cũng phải chăm chút nhiều hơn cho cuộc sống.

- Còn ngẫn ngơ đó làm gì ăn cơm đi nguội hết mất ngon.

Thiếu Kiệt hắn cũng chỉ cười, đang định gắp thức ăn lên hắn như chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi Hoàng Lâm Nhu.

- Mẹ vụ nhà cửa mình sao rồi?

Lúc này Hoàng Lâm Nhu cũng thở dài nói

- Hai người kia nhất định phải đợi ra tòa mới được chứ không chịu hòa giải ở phường với quận.

Trâm ngân một lúc Thiếu Kiệt suy nghĩ một lúc mới nói.

- Theo con thì tính như thế này, bây giờ họ đã chấp nhận ra tòa thì cứ để tòa quyết định nhưng mẹ cần bàn bạc lại với mấy dì,mẹ con mình mua lại toàn bộ số diện tích đất đang kiện tụng kia, dù sao cũng là đất đai của ông ngoại để lại, nếu mà để hai người đó thế nào họ cũng bán sớm hay muộn thôi.

Im lặng tính toàn một lúc Hoàng Lâm Nhu mới nói với Thiếu Kiệt

- Mẹ thấy ý kiến này cũng hay nhưng bỏ ra số tiền khá lớn với một phần hai người kia có chịu bán lại cho mình hay không đó là chuyện đáng nói.

- Chuyện này con nghĩ hai người đó sẽ đồng ý, thứ nhất là Hoàng Chí Hùng và Hoàng Chí Kim đã có nhà riêng còn bây giờ họ tranh giành miếng đất này cũng chỉ vì tiền thôi mẹ à.

- Mẹ cũng biết là như thế nhưng mà làm sao để thuyết phục mọi người đồng ý với ý kiến này chứ.

Việc này đối với Thiếu Kiệt không khó, bởi hắn đã thấy nhiều gia đình cũng sữ dụng phương án này để chia lại tài sản của bố mẹ, họ đợi phân sử của tòa án rồi sau đó gọi người vào định giá ngôi nhà sau khi bán tài sản họ dựa vào đó mà phân chia thành tiền của mình. Bởi anh em có thể lừa dối nhau nhưng tiền không bao giờ lừa dối cho dù họ là ai chỉ cần cầm tiền trên tay họ biết chắc nó sẽ là của mình không bao giờ thay đổi.

- Chuyện này cũng đơn giản không mấy phức tạp mấy, mẹ chỉ cần họp lại các dì nói ra ý kiến này là được, khi mà tòa đã phân xử xong thì mẹ chỉ cần gọi người vào định giá nhà dựa theo giá cả đó mà chia đều theo như tòa phân xử sao đó thì chia số tiền đó cho từng người còn tiền bạc thì mẹ khỏi lo con có thể chuẩn bị.

Lúc này Hoàng Lâm Nhu cũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Được mẹ đồng ý nhưng với một điều kiện con phải kể rõ những gì con đã làm cho mẹ nghe. Mẹ biết bấy lâu nay con luôn giấu diếm mẹ làm những việc khác nhưng mẹ thật sự muốn biết con mẹ trong thời gian qua đã phát triển như thế nào. Mọi việc con phải công khai một cách rõ ràng cho mẹ nghe.

Điều mà Thiếu Kiệt dự liệu cũng xảy ra, dù cho hắn có thông minh tự làm hết sắp xếp mọi chuyện, nhưng hắn luôn biết phía sau mình luôn có một người theo dõi những điều hắn làm. Tuy âm thầm nhưng đó là việc mà mỗi bậc cha mẹ đều làm đối với con cái họ.

Thiếu Kiệt bắt đầu kể lại hết quá trình hắn từ số vốn ít ỏi của mình kinh doanh máy tính ra sao và những việc hắn đang làm hiện tại. Quá trình này cũng mất một khoảng thời gian cho đến khi hắn kết thúc, Hoang Lâm Nhu im lặng thật lâu để kịp tiêu hóa hết những gì mình được nghe. Đến khi Thiếu Kiệt hắn tự dọn dẹp mọi thứ còn lại của buổi ăn xong mẹ hắn mới thật sự thoát ra khỏi sự ngỡ ngàng.

- Thiếu Kiệt con nói hiện tại con đang có bốn công ty hai cái đang hoạt động và hai cái đang tiến hành chuẩn bị. Tiền lưu động của con bây giờ là năm mươi tỷ số còn lại của con là hơn ba mươi tỷ? Sao con có, thể kiếm được nhiều tiền vậy?

Thiếu Kiệt lúc này cũng chỉ cười nhìn mẹ mình nói rã những gì mà hắn đã đúc kết được.

- Không có gì không thể cả mẹ à! Chẳng phải mẹ thấy được điều đó rất rõ sao, chỉ cần xem cái nào là cơ hội đó là cơ hội nếu nắm bắt tốt sẽ thực hiện được thôi. Cửa hiệu bách hóa cũng như vậy mẹ trước đây có bao giờ nghĩ được điều này. Con nói rồi chỉ có làm chủ mới có thể làm giàu thôi mà quan trọng nhất vẫn là tầm nhìn, có tầm nhìn tốt thì có thể thấy được cơ hội tốt và điều nguy hiểm. Chưa kể đến con định nâng cấp cửa hiệu bây giờ lên một tầm mới kìa.

- Con còn định nâng cấp cửa hàng, không lẽ con định biến nó thành siêu thị à.

Hoàng Lâm Nhu nghe được Thiếu Kiệt có dự định nâng cấp cửa hàng thì theo bà đó là biến thành như nhưng siêu thị đang có.

- Không con chỉ muốn cửa hiệu mở rộng phạm vi mặt hàng, không phải trở thành siêu thị. Chúng ta sẽ bỏ bớt những thứ buôn bán ko hiệu quả mà chỉ tập trung bán lẻ dựa vào giá si.

- Ừ như thế thì được cũng không thay đổi nhiều quá chắc sẽ ổn.

Đối với mặt bằng cửa hiệu nhà Thiếu Kiệt hắn thì không cần thay đổi cấu trúc cơ cấu qua nhiều phương diện với phần Thiếu Kiệt sắp trang bị thêm cho cửa hàng phần mềm quản lý, nên nhân dịp này thì cải tổ lại đôi chút cũng không thiệt hại gì.

- Vốn mẹ định sẽ khuyên con vài lời nhưng có lẽ bây giờ cũng không cần thiết lắm, chỉ cần con tốt là được rồi dù sao con cũng đã hứa không để việc kinh doanh ảnh hưởng quá việc học là được.

- Mẹ cứ yên tâm điều con hứa chắc chắn sẽ làm được, dù sao con cũng mẹ chứ đâu phải người thường.

Hoang Lâm Nhu cũng cười biết hắn như thề bà cũng an tâm nên nói.

- Thôi lo học hành bài vỡ bỗ xung lại kiến thức đi. Có làm ông này bà kia ở đâu thì tui không biết nhưng trong nhà nay cậu vẫn là con tôi đó. Phạt lát rửa chén ai bảo giấu mẹ những việc lớn như thế. Giờ mẹ ra cửa hiệu, ở nhà nhớ coi nhà đang hoàng không được đi chơi.

- YES! MADAM

Thiếu Kiệt cười cười làm ra tư thế chào của cảnh sát khi gặp cấp trên là nữ hay thấy trong mấy bộ phim. Cho đến khi mẹ hắn đi mất hắn trở lại bàn lôi đống tập vỡ mà Lý Bân đã đem tới cho mình