Hình bóng của bốn người đang đứng bên sau cánh cửa không khó nhận ra người đứng trước mặt la người nào. Với giọng nói của hắn không lẫn vào đâu được. Mấy người thành viên Vô Ảnh bây giờ cũng đứng lên. không ai nói ai mọi người đang tảng ra ở bốn phía chưa đầy ba mươi giây đều ngay ngắn xếp thẳng hàng lai đứng nghiêm trang ở một góc phía sau Tú Trinh.
- Tôi đang thắc mắc một người thành sự thì ít phá hoại thì nhiều như cô thế mà ai lại để cô dẫn đội vậy Tú Trinh.
Thiếu Kiệt nhìn Tú Trinh chằm chằm như muốn cô trả lời câu hỏi của hắn một cách chắn chắn. Trước cái nhìn của Thiếu Kiệt. Tú Trinh quả thật có sự lúng túng riêng của mình,
Cô Không cãi lại Thiếu Kiệt được vì bản thân hắn nói không sai công việc của Thiếu Kiệt giao cho cô dù nhìn rất đơn giản nhưng mà cô lại chuyển cho những người hỗ trợ mình là nhiều còn lại cô hoàn toàn không nắm chắc được điều gì.
- Cái này tôi không biết. Tôi chỉ nhận được chỉ thị từ Hà Vi. Cô bé nói tôi tiếp nhận nhiệm vụ này. Còn nói giao tận tay cậu hồ sơ này lúc đó tôi sẽ không bị gì còn những chuyện còn lại tôi không biết.
Tú Trinh tranh né ánh mắt nhìn chằm chằm của Thiếu Kiệt nhưng cô thấy mình lúc này nên đưa ra cái kim bài miễn tử của Hà Vi đã đưa. Khi được nhận nhiệm vụ này. Biết mình không nghiêm túc nên cô cũng lo lắng mọi việc nhất là cô đang làm nhiệm vụ Thiếu Kiệt giao cho mình còn không xong. Nói muốn đi thì cô cũng muốn như nếu đối diện với việc công việc bị Thiếu Kiệt đánh giá không tốt cô cũng có phần e ngại.
Nhưng Hà Vi đã nói với cô chỉ cần Thiếu Kiệt đọc xong hồ sơ này cô sẽ không sao. Tin tưởng Hà Vi Tú Trinh liền nhận lời dẫn đội. Nếu không cô cũng muốn ở nhà để khỏi tiếp nhận ánh mắt truy vấn của Thiếu Kiệt.
Người khác cô có thể hung hăn các thứ nhưng với Thiếu Kiệt hắn cô không dám. Đánh thì đánh không lại mưu trí thì cũng không bằng cô tính tình dù luôn cố gắng theo kiểu ngỗ ngược nhưng cũng trong phạm vi tiết chế của mình cô biết cái nào cần và cái nào không cần.
- Lại có việc này cô thấy cái này giúp ít được cho cô sao?
Thiếu Kiệt nhìn vào cái bìa hồ sơ của Tú Trinh đưa ra cho mình. Rồi nhìn cô ta hắn không biết ở đâu Tú Trinh tự tin đến mức cái hồ sơ này trở thành kim bài miễn tử cho cô.
Trong lòng Thiếu Kiệt bây giờ nhất định phán rằng chỉ cần tới đây gặp Tú Trinh bàn giao mọi thứ cô sẽ bắt một người áp giải Tú Trinh về cô ở đây hắn thật sự không biết giải quyết việc của mình hay là việc phiền phức của cô gây ra.
- Thì cậu cứ xem đi. Hà Vi gửi chi nói vậy nếu không đúng thì tôi chịu thôi. Dù sao cậu muốn đuổi tôi về cũng không có cách nào đâu. Mấy người kia không đánh lại tôi. Có cậu với hai người kia còn được để mấy người này áp giải tôi về chắc không được rồi.
Tú Trinh thừa biết rằng Thiếu Kiệt sẽ suy nghĩ gì vì cô nằm trong trường hợp này không chín thì mười người là ra quyết định giống vậy không phải ích kể cả Thiếu Kiệt hay Bảo Huân anh cô đều làm như thế cả. Vì thề cứ tưởng như Tú Trinh đọc được suy nghĩ của người khác nhưng cô thật sự lúc này mới lấy kinh nghiệm của chính mình ra để đối thoại mà thôi.
- Xem ra cô đã có dự mưu sẵn rồi đúng không.
Thiếu Kiệt lên tiếng hỏi Tú Trinh với ánh mắt dò xét. Nếu như quả thật Tú Trinh tính toán đi lần này mà không phải nhận lệnh từ Hà Vi Thiếu Kiệt không ngại để cho Blake hoặc Jackson hộ tống cô về. Để một quả bom nổ chậm bên người hắn thật sự không an tâm. Nhất là quả bom này không hẹn thời gian muốn phát nổ lúc nào cũng không biết trước được.
- Không phải đâu! Cái này tôi chỉ suy ra từ việc Bảo Huân hay bắt tôi ở nhà thôi. Bọn họ không ai cho tôi tham gia nhiệm vụ gì hết. Lúc nào cũng nói tôi làm phiền họ mà ra.
Lắc đầu với suy nghĩ hiện tại của Tú Trinh Thiếu Kiệt cũng phải cố gắng lắm mới không nhịn được cười. Trương Hạo kế bên đã lấy tay che miệng mình. Nếu nói Bảo Huân với Công Toại dám để Tú Trinh tham gia cùng họ những nhiệm vụ mà cô có thể làm cho thiệt hại của họ lên gấp nhiều lần thì chưa chắc họ đã chịu để cô đi.
- Không phải lần trước cô đi dụ người khác mắc bẫy Mỹ Nhân kế rất tốt sao? Hai người Công Toại với Bảo Huân hết sức phối hợp đấy còn gì.
Thiếu Kiệt kể ra chuyện sữ dụng Tú Trinh làm Mỹ Nhân kế dụ dỗ Ngô Trực. Hắn không hiểu sao lúc đó Tú Trinh có thể làm việc một cách nghiêm túc được.
- Lần đó tại vì tôi là nhân vật chính. Nếu không hai người kia đã chẵn chịu phối hợp. Nhưng mà tôi không biết lần này Hà Vi nói tôi đi cô ấy bảo đảm tôi sẽ không bị cậu mắng tôi không biết cậu đọc hồ sơ này đi rồi muốn nói gì thì nói.
Tú Trinh ngay lập tức đưa về tay Thiếu Kiệt bộ hồ sơ mà cô đem theo. Vì trên đó còn dấu niêm phong nên khả năng đọc được thông tin trong cái bìa hồ sơ này của Tú Trinh là con số không. Khi đó Thiếu Kiệt mới im lặng một chút.
Cầm cái hồ sơ trong tay hắn lúc này mới xé mảnh giấy được dán đè lên sợi dây ràng lại hồ sơ. Khi sợi dây được giải thoát khỏi tờ giấy niêm phong có chữ ký của Hà Vi thì mới có thể mở được hồ sơ bên trong ra.
Một xấp giấy dày cộm cũng không ít hơn hai mươi trang. Thiếu Kiệt nhìu máy. Một hồ sơ dày như vậy đem tới đây cho hắn để làm gì hắn hoàn toàn không biết nhưng khả năng rằng bộ hồ sơ này khá quan trọng và thông tin trên đó hoàn toàn không thể nói qua điện thoại. Như vậy mới có khả năng để cho Tú Trinh cầm theo cả đoạn đường dài đến đây.
Trên đầu xấp hồ sơ lúc này ghim một mãnh giấy màu vàng khá lớn cũng bằng một trang giấy tập học sinh. Thiếu Kiệt không khó để nhận ra đường nét trên trang giấy ghi chú màu vàng kia là của ai. Bởi vì chữ viết đó không của ai khác mẹ hắn. Cái chữ viết mà mỗi ngày hắn đều thấy được đặt trên một tờ giấy ở trên bàn.
Đến bây giờ vẫn còn cái cách thức ghi lại những gì nhắn gửi đó là các làm của Hoàng Lâm Nhu với Thiếu Kiệt hai mẹ con có một cách thức liên lạc riêng biệt mà chỉ có họ mới nhận ra.
Bất giác Thiếu Kiệt trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười trên khóe môi. Tú Trinh nãy giờ quan sát Thiếu Kiệt rất chuẩn cô là người lo lắng mình bị mắng nên luôn im lặng theo dõi hắn mở cái tập hồ sơ từ nãy tới giờ.
Thấy được nụ cười của hắn trong lòng cô cũng bớt đi nổi lo phần nào. Thiếu Kiệt hiện tại đang chăm chú nhìn vào tờ giấy ghi lại những gì cần thiết mà mẹ hắn đã nhắn gửi.
“ Thiếu Kiệt
Đội Hai của Huyết Long có những thành phần muốn thay thế ông con. Họ ẩn nấp trong Huyết Long rất lâu. Vì đó mà mẹ mới chịu sống ẩn dật. Con xem liệu mà đối phó họ.
Việc lần này mẹ để Hà Vi đưa Tú Trinh đi chủ yếu muốn tốt cho con mà thôi.
Cô ta khó kiểm soát nên chắc chắn sẽ làm ra những hành động không tốt lắm. Con nên dựa theo điều này mà an tâm. Vì cứ như hiện tại con quá hoàn hảo muốn làm việc gì những thế lực khác sẽ nhìn chằm chằm.
Cứ để con bé Tú Trinh đi theo con hạn chế đến mức thấp nhất thiệt hại mà cô ta gây ra. Nhưng để cho bên ngoài biết con có một nhược điểm nhân viên người bên cạnh mình cũng khó kiểm soát. Chỉ cần như thế con có thể làm được rất nhiều thứ.
Còn những thứ còn lại mẹ nghĩ con sẽ cần. Địa điểm ẩn nấp của mấy người Huyết Long đội hai. bao gồm cả thành viên Tô gia và kế hoạch rút lui của họ. Con xem mà làm việc. Về phần tổng bộ huyết long ông con sẽ xữ lý những người khác toàn bộ thành viên năng lực thói quen của những người này mẹ đã tập hợp thành hồ sơ gửi con.
Cẩn thận với những hành động sắp tới nhé mẹ không muốn có việc gì. Đừng tham chính quá sâu vào những chuyện minh không thể. Nhớ về sớm ”
Thiếu Kiệt lúc này mới biết tại sao Hà Vi lại có thể điều cô nàng Tú Trinh này đến đây. Nếu đã Hoàng Lâm Nhu đưa ra ý kiến này phận làm con dâu như Hà Vi làm sao dám cãi lời của bà.
Điều này làm cho Thiếu Kiệt cũng lý giải thêm tại sao Tú Trinh lại chắc chắn hắn đọc xong hắn sẽ bỏ qua cho cô chuyện lần này còn được ở lại.
- Xem ra cái thượng phương bảo kiếm của cô khá lớn đấy, Nếu không nói là chỉ thị của mẹ tôi để cô đi thì chắc cô cũng không tới lượt đâu.
Thiếu Kiệt không ngại nói thẳng ra cho mọi người biết việc tại sao Tú Trinh lại được điều đi làm nhiệm vụ dẫn đội. Nếu hắn không nói ra việc để cô ở lại sau khi đọc hồ sơ thì có phần làm cho mọi người tò mò. Còn hiện tại nếu có người thắc mắc trong lòng họ cũng hiểu được Thiếu Kiệt bắt buộc phải làm theo vì bản thân mẹ của cậu ta đã ra lệnh cho con mình. Việc từ chối một người còn hộ tông về nước là chắc chắn không thể xảy ra.
Tú Trinh đứng im cũng gần một phút mới nhảy lên mừng rỡ. Cô biết tại sao Hà Vi nói Thiếu Kiệt sẽ không làm gì cô. Ai cũng hiểu Thiếu Kiệt trên trời dưới đất không sợ ai chỉ sợ mẹ mình là Hoàng Lâm Nhu. Đã bà muốn để cho Tú Trinh đi làm việc hắn chắc chắn phải nghe theo.
- Thấy chưa tui nói rồi mà. Cậu xem xong nhất định sẽ không mắng tôi. Hà Vi đã nói không sai rồi mà. Mấy người kia nghe chưa vậy là tui ở lại mấy người đợi đó mà xem tui hành hạ mấy người.
- Cô mừng hơi lớn rồi đấy! Tôi cho cô ở lại không có nghĩa là không có điều kiện đâu. Nếu không tôi cũng có thể để cô đi về bình thường. Tôi có về tới Lưu Minh cũng còn một thời gian nhất định nữa. Khi đó chưa chắc mẹ tôi đã nhớ chuyện này.
Để tránh cho Tú Trinh dương dương tự đắc Thiếu Kiệt ngay lập tức dội một gáo nước lạnh lên sự vui sướng của cô hắn không muốn để cho Tú Trinh được nước làm tới khi có kim bài miễn tử của Hoàng Lâm Nhu mà làm chuyện hắn không khống chế được.