Tú Trinh dù muốn chỉ cách cũng phải để cô và mọi người trong Vô Ảnh xuống xe. Vì nếu vừa hướng dẫn cho người tài xế này mà anh ta ngay lập tức áp dụng chưa biết chứng họ lại trở thành nạn nhân cho một vụ án mạng vì tài xế ngủ gục.
Không bàn gì đến việc của mình nữa Tú Trinh im lặng nhìn đường nơi chiếc xe đi qua. Khung cảnh bên ngoài cũng không có gì đặc biệt. Nếu nói một chiếc xe tải chạy đêm thì nó cũng chỉ là một màu đen của bóng tối đâu đó trên đoạn đường ở những nơi có người dân cư ngụ. Khi đó mới có được một chút ánh đèn trước hiên nhà của họ.
Thấy Tú Trinh nhìn ra bên đường thư giãn người tài xế cũng cười đùa nói.
- Buổi tối đường quốc lộ thì như thế đấy chứ buổi sáng thì lại không được như vậy đâu. Nhìn yên bình nhưng không lúc nào tốt hết nếu muốn nghĩ chân cũng không dám. Sơ hở một chút là mất trắng.
- Khó vậy sao! Những người đi xe đường dài như mọi người cũng gặp trường hợp như thế sao. Dường như mọi người cũng không hiện hậu gì vậy mà chịu lép vế họ sao?
Tú Trinh khá ngạc nhiên bởi cô thấy mấy người này vốn là quân nhân lại e ngại những chuyện phiền toái này. Đối với một người nằm vùng cơ sở ít nhất cũng được đào tạo đúng với những gì mà họ cần để tự vệ và để thích ứng với môi trường công tác.
- Nhìn thì đơn giản nhưng khi vào thực địa mới thấy được cái khó của công việc này. Ít nhất ngoài việc đi khắp nơi trên đất nước của đối phương thì việc chúng tôi gặp nhiều thứ khác rất phức tạp. Nội chỉ một việc chuyên chở nông sản bình thường tới vùng biên giới cửa khẩu thôi đã là một vấn đề không nhỏ.
Tú Trinh bản thân cũng từng lăn lộn ở cơ sở có những thứ cô cũng cảm nhận được nó khác với những gì mình được huấn luyện. Thậm chí có những thứ hoàn toàn không nằm trong kiến thức vốn có mà phải tự trải nghiệm cuộc sống của chính cương vị mà mình đảm nhiệm.
- cũng có thể nói tất cả đều có nhiệm vụ của mình. Mỗi công việc có một nỗi khổ riêng. Nhiều khi đậu ở bãi xe gần biên giới nói thật muốn đi tiểu cũng không dám vì bị phát hiện một cái tiền phạt lớn lại thêm ngồi trong khám. Đây là chưa kể đến giang hồ đầu gấu xin đểu tiền của cánh tài xế bọn tôi.
- Các anh như thế mà không hợp lại cho bọn chúng một bài học. Dù sao các anh cũng là quân nhân làm sao lại nhún nhường như thế cứ cho bọn đó một bài học sau này các anh cũng khỏe hơn.
Tú Trinh suy nghĩ đơn giản việc đám người tài xế bị chèn ép trên cung đường mưu sinh của những người tài xế mang trong mình nhiệm vụ cần thiết để lấy được những tin tức phổ thông nhất của nước ngoài.
- Thôi đi cô nương không dễ mà để đụng đến những thành phần đó. Hầu hết bọn nó với đám kiểm tra hàng hóa ở cửa khẩu hải quan đều chung một xuồng nếu đụng vào bọn nó mình thắng đấy nhưng bọn hải quan nơi cửa khẩu ngâm hàng lâu khiến cho mình mệt mỏi thêm thôi. Ở cửa khẩu chúng nó nên bọn đó làm gì cũng được thậm chí có nhiều xe phải ngâm lại cả hàng tháng trời là chuyện bình thường.
Tú Trinh bây giờ mới hiểu ra không phải những người quân nhân này không muốn làm mà họ nằm trong tình huống bắt buộc. Nếu như đánh được hả dạ một chút nhưng lại phải chờ chực mệt mỏi không đi đâu được thì họ chấp nhận không mang phiền phức vẫn hơn.
- Nói chung mọi thứ có cái giá của nó hết gặp người chủ nào cần hàng gấp thì họ chi để bọn hải quan cửa khẩu cho thông quan nhanh chóng. Gặp chủ hàng nào chưa kiếm được nguồn ra thì họ lại bảo mình chờ. Nói chúng nghề tài xế xe này nó cũng có nhiều cái phức tạp lắm. Nhưng đổi lại công việc tình báo của mình tốt hơn vì xe đi khắp nơi biết được nhiều thông tin cần thiết hơn. Nhất là trong những buổi ngồi chờ như vậy lại lấy được không ít tin tức.
Thấy Tú Trinh không nói nữa người tài xế lúc này cũng chỉ nói qua loa vài thứ cho hết chuyện chủ yếu vì chạy đường trường nên nói chuyện tán gẫu như thế này cho khỏi buồn ngủ là việc cần nên làm của cánh tài xế.
- Tính ra ở đất nước này đường xá cũng thuận lợi. Nếu áp dụng được ở nước ta thì quả thật giảm thiểu gánh nặng vấn đề giao thông rất nhiều.
Tú Trinh nhìn đường một chút rồi mới lên tiếng nói với người tài xế cô thấy được sự thay đổi của việc tận dụng một con đường nối liền các thành phố khá lớn và thông thoáng để cho nhùng phương tiện có thể chạy nhanh và không mất quá nhiều thời gian là một điểm mạnh cần phải thay đổi.
- Đúng vậy! Ở đường này thì còn như thế ở trong thành phố còn thú vị hơn nhiều. Hầu như xe chạy sẽ không cảm giác được sự đông đúc của thành phố đâu. Nhưng nhiều chỗ vẫn có ùn tắc chứ không hẳn là giảm thiểu tuyệt đối. Nước họ xây dựng thành hai tầng riêng biệt. Phía trên dành cho xe ô tô còn bên dưới thì dành cho những loại xe nhỏ hơn. Chia một con đường thành hai tầng riêng biệt giảm thiểu được khá nhiều ùn tắc giao thông.
Vì đi nhiều nới nên chỉ cần một chủ đề người tài xế đang lái xe đều có thể trả lời. Câu nói của hắn làm cho Tú Trinh hình dung ra cùng trên một tuyến đường giống nhau về kích thước nhưng nó được phân làm hai theo phương thẳng đứng.
Một đường ở trên một đường bên dưới hai tuyến đường hoạt động song song. Giảm chịu tại cho số lượng xe lưu thông trên một con đường. Quy hoạch chung này dường như khá phù hợp với một đất nước đông dân cư. Nó vừa tiết kiệm được diện tích mặt đất sử dụng diện tích không trung làm ra điều kiện cần thiết cho một thứ gọi là quy hoạch có tính toán.
- Như vậy mới thấy được nước mình còn cần phải học hỏi người ta rất nhiều. Không nói đến chính trị thì việc làm của người ta đã tạo nên được một cái gọi là bước phát triển cho chính đất nước họ. Nếu người nào có chức vị cao trong xã hội đều biết nghĩ cho người dân mà không nghĩ cho túi tiền của mình thì tốt biết mấy.
Tú Trinh chỉ nhìn việc nói việc nên khả năng cô không hiểu còn rất nhiều. Nhưng cái trước mắt cô thấy được không phải là sự toan tính thiệt hơn của người có chức vị mưu cầu tiền bạc. Nếu nói những người này không biết thì không khả năng họ luôn muốn nói cải cách nhưng phụ thuộc quá nhiều vào những thứ ràng buộc như phe phái của mình có ủng hộ hay không phía đối lập sẽ như thế nào.
Cứ như thế người nhìn lấy chức vị của nhau mà thận trọng không làm ra được như thứ mà họ thật sự muốn.
- Không phải nói làm quan ai mà không tham, Không tham ít cũng tham nhiều thôi cô ơi. Bản thân người làm ở một công ty cũng như thế cách tài xế thì ăn xăng, ăn dầu. Còn công chức công ty họ có cái ăn của họ. Nếu không chỉ dựa vào đồng lương quy chuẩn làm sao sống được. Cứ nói điển hình như tôi này cũng vậy thôi. Ăn lương nhà nước là một việc nhưng vẫn ăn lương tài xế theo mỗi chuyến đi điều này pháp luật không cấm cũng không có cơ sở để cấm.
Tú Trinh cũng chỉ biết cười cho qua chuyện lời nói của người tài xế không sai cô cũng không thể phản bác lại được. Hắn làm tài xế là thật nằm vùng cơ sở cũng là thật. Đã làm công việc của mình thì phải có đồng lương nếu không có lương quân nhân cũng không thể nào sống cuộc đời làm lính của mình mãi mãi.
Ngay lúc đang trầm tư suy nghĩ thì phía trước xa xa của chiếc xe tải lúc này xuất hiện những tấm nền báo hiệu và đèn chớp của xe cảnh sát. Người tài xế nhằn mặt một cái nói với Tú Trinh.
- Cẩn thận hôm nay có chốt. Báo với mọi người đừng làm ra tiếng động gì. Bọn này chủ yếu là muốn xin ít tiền thôi chứ buổi tối như thế này không ở trong sở cảnh sát lại chạy ra đường chắc lại muốn kiếm chút tiền.
Tú Trinh gật đầu nói vào trong bộ đàm của mình một giọng nói khá bình thường.
- Phía trước có chốt giao thông mọi người đừng làm ra hành động gì khiến họ chú ý. Cẩn thận đừng để dã tràng xe cát chúng ta đến đây rồi không được làm ra việc gì bất lợi cho chính mình.
- Đã rõ thưa chỉ huy!
Bên tai của Tú Trinh bây giờ vang lên tiếng nói của thành viên Vô Ảnh đáp lại. Họ nhận được thông điệp của Tú Trinh nên mọi hoạt động của họ dù không có cũng hạn chế lại hoàn toàn để những thành viên của mình bất động trên xe.
- Cô ngồi trên xe đi tôi xuống đối phó với nhóm người này. Cẩn thận cứ ngồi ở trên xe đừng xuống. Nếu không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
- Được rồi tôi sẽ cẩn thận không xuống xe. Anh cứ đối phó với bọn nó yên tâm tôi biết mình nên làm cái gì và không nên làm gì.
Tú Trinh đồng ý đáp lại lời của người tài xế xe mình như chắc chắn rằng cô sẽ không làm ra việc gì khiến cho những thành viên của mình ở phía sau gặp chuyện gì nguy hiểm.
Phía trước xe lúc này có thể thấy rõ một ánh sáng của cái đèn bin rọi thẳng vào phía trước nơi tay lái của người tài xế rồi nhanh chóng hướng vào phía bên dãy hành lang sát phía trong đường. Việc này dường như đã thành ký hiệu riêng của đám người tài xế với cánh cảnh sát trên đường.
Người tài xế xe nhanh chóng giảm tốc độ cùng lúc đó là đánh tay lại của vô lăng một vòng cũng không quên làm ra tính hiệu xin tấp vào lề. Tú Trinh bây giờ ngồi trên xe quan sát một đám người mặc trên mình những bộ đồng phục cảnh sát. Nhìn về phía chiếc xe mà cô đang ngồi như muốn nói rằng đây là món hời mà bọn hắn gặp trong ngày.
Chiếc xe dừng lại cách đám người lập chốt kiểm tra xe một khoảng cách chừng hơn mười mét. Bây giờ người tài xế mới cài thắng tay lấy trong cabin phía trên xe một số giấy tờ. Nhanh chóng kẹp vào bên trong những hồ sơ đó vài tờ giấy bạc màu đỏ mệnh giá một trăm tệ.
- Bên mình ba chiếc xe phải đóng đủ ba chiếc nếu không thì bọn này cũng gọi hai chiếc còn lại trong nhóm tấp vào thôi. Nên chi được để nhẹ chuyện thì cứ chi.
Thấy Tú Trinh nhìn mình làm những động tác ngầm trên xe này người tài xế chỉ cười giải đáp thắc mắc cho cô rồi nhanh chóng bước xuống xe. Khi bước xuống mặt đường cũng không quên đóng lại cửa xe của mình.