Trương Hạo suy nghĩ điều gì đó rồi bực tức vỗ vào vai Thiếu Kiệt đánh một cái thật đau.
- Mẹ Mày bị ấm đầu đúng không? Hắn đã như thế sao mày còn vẽ đường cho hươu chạy, Mày để tao về nước kiếm người làm giúp không tốt sao.
- Mày làm cái gì vậy tự nhiên đánh tao. Ấm đầu hả mày cái gì mà vẽ đường cho hươu chạy. Còn cái gì mà để mày về nước làm. Mày nói cái gì mà tao chả hiểu vấn đề gì hết. Nói rõ xem nào.
Bị đánh một cái vào vai lai nghe những câu không đầu không đuôi của Trương Hạo.
- Còn cái vụ nào nữa. Cái chuyện xuất nhập khẩu nông sản ra nước ngoài đó. Tự nhiên mày đưa tiền cho hắn. Mày có bị gì không. Về nước mình làm ai cũng ủng hộ lúc đó mình tha hồ kiếm tiền.
- Mày nghĩ đơn giản như thế thật luôn đáy à. Mày thấy tao đầu có bị vào nước không mà đá cái đó cho Sở Ninh. Mày nên nhớ sống trong chăn mới biết chăn có rận. Nhìn bên ngoài như thế nhưng không phải thế đâu.
Blake đi bên cạnh cũng đã hiểu được một chút ngôn ngữ của Thiếu Kiệt với Trương Hạo nên khi nghe nói đến vấn đề này Blake liền đáp lại lời của Thiếu Kiệt nói cho Trương Hạo nghe.
- Cậu không hiểu nhìn thì đơn giản nhưng thủ tục xuất nhập khẩu quy chuẩn của các nước châu âu không phải cứ muốn là được. Hơn nữa nó luôn kiểm định theo từng lô hàng vận chuyển qua nếu không đạt chuẩn phải trả về. Tiền chuyên chở từ đây đến các nước đó đi bằng tàu thủy thì phải nói là kinh phí không rẻ đâu.
- Nếu vậy Sở Ninh cũng không lời được bao nhiêu nhưng mà làm thế lỡ hắn ghi thù mình thì sao Thiếu Kiệt. Mày nói hắn lòng dạ hẹp hòi. Sợ rằng không ăn được hắn sẽ chuyển qua đối phó với chúng ta. Mày nên lưu lại hậu chiêu đi. Không khéo hắn lại giở trò.
Trương Hạo suy nghĩ được bao nhiêu nói bây nhiêu việc hắn thấy nếu không kiếm được lợi ích như suy nghĩ của mình Sở Ninh quay ra sẽ hướng Thiếu Kiệt kiếm chuyện ở phía sau âm thầm đâm lén như thế thì khó lòng phòng bị.
- Mày yên tâm. Hắn sẽ lời nhưng chỉ là tốn thời gian thôi. Ngoài việc thu mua hắn phải bỏ một ít thời gian chạy tới chạy lui tìm kiếm đối tác. Lại thêm việc kiểm định chất lượng sản phẩm. Hắn có lời vẫn là chắc chắn nhưng tốn công của hắn nhiều hơn. So với thời gian đó hắn cũng không thể lo lắng đối phó với chúng ta khi phát hiện ra mọi việc. Đã leo lên lưng cọp hắn có bước xuống cũng bước không được. Bởi thế tao mới đá cái này cho Sở Ninh mình nhẹ gánh lại không phải phiền. Tiền kiếm từ con đường nào cũng được nhưng quan trọng là kiếm ra như thế nào. Chất lượng nông sản đâu thể lúc nào cũng rập khuôn đủ tiêu chuẩn được. Mấy việc này mày khỏi lo.
Thiếu Kiệt vừa đi vừa cười xem như mọi thứ hắn đã tính toán trong đầu của mình dù có hắn hổ trợ như thế nào thì việc Sở Ninh phải bỏ thời gian đi kiểm tra nông sản đủ chất lượng, Đạt được tiêu chi kiểm định xuất khẩu lại thêm cả viêc không phải lúc nào nông sản cũng được đưa đến tận nơi cho hắn. Thời gian đi lại để làm những việc này sẽ khiên cho Sở Ninh không có tâm trí lưu ý đến những việc khác.
Nếu nói bên dưới thay hắn làm việc chắc chắn sẽ phải một khoản thời gian dài nữa khi mà tất cả những thương lái mua hàng và nhập hàng Sở Ninh đều đã có một mức tiêu thụ nhất định. Nhưng khi đó hắn lại phải lo lắng cho những chuyến hàng sẽ không được xuất đi.
Có câu danh ngôn thường nói chính mình làm ra mình hiểu rõ. Nếu để cho Sở Ninh đưa cho người khác làm việc này hắn sẽ lo lắng cho những chuyên hàng đó bản thân hắn sẽ không muốn chịu cảnh này mà sẽ tự thân mình đi làm. Cái việc này thấy rõ qua từ lòng hư vinh để cho những nhân viên gặp mình phải chào đã cho thấy Sở Ninh lúc nào cũng muốn trong tay hắn mọi thứ thật tốt và hào nhoáng.
- Thì ra là vậy hèn gì tao còn đang không hiểu sao mày đưa cho người khác con đường kiếm tiền. Toàn là lừa gạt lẫn nhau không. ai tin mày đúng là bán lúa giống sớm. Cũng may tao khác không thi chắc cũng bị mày gặm không còn xương.
- Mày nói xấu tao đủ chưa theo tao bán lúa vậy lúc đầu thằng nào cũng ráng xin nghĩ mấy ngày theo tao đi Ngọc Châu thế. Giờ thì bảnh tỏn sang trọng sao không nói. Móa còn kể lể nói xấu tao nữa đi mày biết tay.
Trương Hạo với Thiếu Kiệt vừa đi trên đường vừa đùa giỡn như trước mọi thứ trải qua của hai đưa dù ở hoàng cảnh khác nhau nhu đều chung một ý nghĩa giống nhau. Cả hai đều cột lên một con thuyền dân cao theo dòng nước thời gian.
Doanh Doanh từ khi rời khỏi nhà hàng của Sở Ninh cô ta đã về đến Tencent ngồi trong phòng làm việc của mình. Sắp xếp lại những bộ hồ sơ cần giải quyết trong ngày Doanh Doanh bây giờ mới thở dài một hời nhìn đồng hồ sơ trước mặt lắc đầu.
Nhưng hồ sơ hóa đơn này cũng chỉ còn một công đoạn cuối cùng là chữ ký của Mã Hóa Đằng trước khi chuyển giao về cho kế toán đề lên kế hoạch thu chi cho cân đối.
Một vòng đơn giản của những tờ giấy hóa đơn đặt trước mặt của cô cũng như bao lần khác nhưng nó lần này lại nặng nề không kém. Cô đang chờ đợi điện thoại từ những người kia. Đối với việc chủ động gọi điện để hỏi những người sau lưng Mã Hóa Đằng giải quyết việc này như thế nào cô còn chưa có tư cách để làm điều đó. Nhưng cô chắc rằng họ sẽ sớm gọi cho cô sớm thôi bởi vì việc cô gặp Thiếu Kiệt chắc chắn sẽ đến tai họ một cách nhanh nhất.
Cô hiện tại xoay cái ghê của mình nhìn qua khung cửa kính của công ty. Những ánh đèn từ những nhà cao tầng lân cận đâu đó dưới con đường những người đi đường đã thưa thớt dần. Những làn khói mỏng manh của các quán nướng ven đường, ở một góc khuất nào đó trong lòng thành phố xa hoa này vẫn còn có người có rúm nằm trước một mái hiên nhà. Nhiệt độ của thành phố về đêm đang giảm xuống một cách rõ rệt,
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Doanh Doanh lòng càng nôn nóng hơn. Cô không gọi đi được chỉ biết chờ đợi. Nhưng thời gian càng trôi qua thì nguy cơ càng lớn. Chỉ cần sáng ngày mai khi ánh bình mình ló dạng khi tất cả những con đường trở nên đông đúc. Thời điểm những sàn giao dịch chứng khoán hoạt động trở lại là giây phút quyết định cho Tencent tồn vong.
Chỉ cần ở thời điểm sáng mai cổ phiếu trên sàn vẫn không được đặt lệnh mua mà chỉ có lên bán ra thì thiệt hại của Tencent càng nhiều gấp đôi bởi vì không có khớp lệnh mua đồng nghĩ với cổ phiếu sẽ giảm đến mức chạm đáy. Quỹ rủi ro của Tencent cũng không chịu nổi với việc bù lỗ lâu dài.
Trong thời điểm căn phòng im lặng chỉ có tiếng của những cánh quạt trong máy lạnh lưu chuyển không khí từ trong phòng ra bên ngoài và từ bên ngoài vào phòng. Âm thanh đó pha lẫn đâu đó tiếng lọc cọc đánh máy của những nhân viên bên ngoài được lọt vào trong phòng thông qua những khe cửa. Nếu như ngày thường sẽ không có ai để ý đến điều này. Nhưng bên ngoài những tin đồn từ trong những nhân viên đã lan ra họ không còn cô gắng tập trung làm việc nữa. Những tiếng đánh máy đơn điệu của một vài người đã thể hiện điều đó rõ ràng.
Ngay tại thời điểm này chiếc điện thoại đang nằm im bất động trên bàn của Doanh Doanh lại vang lên, Âm thanh nó lớn đến mức phá vỡ cả bầu không khí trong phòng. Kể cả bên ngoài cũng có thể nghe thấy được tiếng kêu của chiếc điện thoại. Không ít người đang làm việc đều dừng lại nhìn về phía căn phòng thư ký của Doanh Doanh.
Họ biết cô còn ở trong phòng. Điện thoại gọi đến dựa theo điện thoại IP phone của công ty. Bất kể ở đâu nếu đặt một công ty từ tầm trung trở đi họ đều sử dụng mạng điện thoại nội bộ. Thông qua một số điện thoại được cấp họ từ đó phân phối ra nhưng đường dây điện thoại theo số cố định nối tiếp. Dân trong ngành kĩ thuật mạng viễn thông thường gọi đây là IP phone một hệ thống điện thoại tồn tại theo số IP trong một tủ viễn thông nhất định.
Tiếng điện thoại này như là một tiếng chuông báo hiệu một điều gì đó. Nó quyết định xem Tencent sẽ như thế nào và thay đổi ra sao chỉ qua một tiếng chuông điện thoại đơn giản được chuyển tiếp từ lễ tân ở bên ngoài bàn làm việc của mình.
Cầm điện thoại lên Doanh Doanh áp tai của mình vào cái tai nghe bằng nhựa cứng của chiếc điện thoại đáp.
- alo tôi Doanh Doanh đây!
- Ừ chúng tôi biết cô là ai. Việc cô gặp cậu nhóc ấy như thế nào? Cậu ta chịu đàm phán với Mã Hóa Đằng chứ.
Phía bên kia một giọng nói trầm đục không cần để Doanh Doanh nói tiếp điều gì người này đã ngắt lời cô và hỏi điều cần hỏi. Trực tiếp không dài dòng tốn thời gian của đối bên.
- Vâng. Câu ta đã đồng ý nhưng cậu ta yêu cầu ông chủ Mã đến gặp cậu ta. Cậu ấy nói không muốn vào cái nơi tạm giữ người như thế. Không thích hợp để bàn việc.
- Cái thằng nhóc này. Nói đại ra là nó định để Mã Hóa Đằng được thả ra trước thời hạn đi cần gì phải dài dòng văn tự như thế cơ chứ. Lai lấy lý do là không thích hợp. Nó có nói ở đâu thì cũng như vậy thôi. Việc lần này cô làm tốt lắm. Để hai bên nói chuyện như vậy cũng thích hợp. Chúng tôi sẽ đi cùng với Mã Hóa Đằng đến đó. Cô cũng chuẩn bị đi một giờ sau đến đó cùng chùng tôi
Người đàn ông trung niên giọng nói khá lớn bên cạnh tai nghe điện thoại của mình. Doanh Doanh chỉ biết cười mếu việc lần này cô không ngờ lại khiến cho toàn bộ mấy người phía sau lưng Mã Hóa Đằng đích thân đi gặp Thiếu Kiệt. Nhưng nhanh chóng cô nhận ra điều này cũng là lẽ thường tình mà không có gì quá phức tạp. Thiếu Kiệt là cháu của lãnh đạo Tống. Họ đi lần này xem như là nói giúp Mã Hóa Đằng một lời cũng có cơ hội nhiều hơn.
- Vâng tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ đúng một giờ sau tôi sẽ có mặt ở nơi cần thiết.
Doanh Doanh bây giờ đáp lại lời người bên kia điện thoại. Khi cô vừa dứt lời thì bên kia đã vang lên một tiếng cạch ngắt điện thoại. Cuộc gọi chỉ diễn ra trong vài giây và mấy câu nói nhưng cô thấy có hi vọng hơn khá nhiều.