Thiếu Kiệt vừa mới đi được vài bước thì phía sau lưng nhóm người của họ một chiếc BMW chạy tới dừng lại một cách rất vội vàng tiếng ma sát của lốp xe trên mặt đường có thể nghe thấy rất rõ. Nghe được âm thanh không khác gì việc chiếc audi vừa làm Thiếu Kiệt mới quay người lại trong bụng suy nghĩ mình xui đến mức đi vào trong khách sạn nhà hàng cũng bị đụng thì hết đường để nói.
Có đôi khi vài sự trùng hợp dường như được sắp xếp rất cẩn thận. Từ trên chiếc xe cánh cửa sau cấp tốc mở ra không phải rườm ra như việc phải đợi tài xế xuống xe mở cửa. Người bước ra từ chiếc xe không đợi chờ một giây nào nói.
- Hình như là mọi người còn quên một người. Không biết tôi có đến đúng lúc cần thiết hay không.
Giọng nói quen thuộc khuôn mặt không xa lạ với mọi người ở đây Tuy có vài người thật sự ngạc nhiên nhìn qua Thiếu Kiệt nhưng hắn hiểu mình cũng không nên nói gì. Trương Hạo làm lơ như mình không nghe thấy những lời nói của Doanh Doanh.
Thiếu Kiệt thì không như thế hắn chỉ tươi cười như không có việc gì xảy ra việc sớm muộn gì cũng gặp nếu cùng ngồi một chỗ để xem việc thì hắn muốn thấy liệu Doanh Doanh đối mặt hắn có người ngoài sẽ giải quyết như thế nào.
- Ô cô cũng đến rồi sao. Không sớm không muộn nhưng không phải lúc. Tôi đang định nói chuyện với ngài Sở Ninh đây xong mới tiếp cô. Nếu cô có thể nói để ông ấy nhượng lại quyền nói chuyện của mình lúc này thì tôi cũng không ý kiến.
Đem việc đẩy lại cho Sở NInh. Thiếu Kiệt để xem thương lượng của hai người này như thế nào. Nếu như sau khi gặp mặt Sở Ninh đưa ra quyết định cần thiết giữa hắn và Thiếu Kiệt cuộc nói chuyện hay quan trọng hơn hay là xử lý mối quan hệ của hắn và Tencent hơn như vậy mới biết được liệu đối phương mong muốn phát triển đến mức nào.
Doanh Doanh hiện tại nhìn về Sở Ninh xem như mình và hắn chưa có chuyện gì xảy ra nói.
- Không biết rằng tôi có thể mua lại thời gian của ngài với cậu ấy không dù sao thì ngài trước hay sau đều tổ chức tiệc chúc mừng sự hợp tác thuận lợi của hai người. Con tôi dường như có chút gấp nếu ngài mở một mặt chưa biết chừng sau này sẽ ổn hơn,
Sở Ninh lúc này cũng cau mày bởi vì việc Doanh Doanh nói xem như không có việc gì. Chỉ là một buổi gặp đơn thuần nhưng việc hắn gặp Thiếu Kiệt không phải là một sớm một chiều hắn từng tò mò về đối phương không ít. Hiện tại bị đem đặt giữa cán cân lựa chọn Sở Ninh suy nghĩ một vài giây mới nói.
- Tôi cũng không xa lạ việc của Tencent thế nào cô không nói tôi cũng biết vậy thì cùng gặp chung một lúc đôi khi nhiều người lại có được cái kết quả cần thiết hơn là chỉ đàm phán song phương. Nhưng vậy cũng có người đứng giữa là tôi nếu hai người đạt được thỏa thuận cần thiết ít nhất phải có người làm chứng không sau này có chuyện gì sao.
Doanh Doanh nghe Sở Ninh nói như vậy biết đối phương tránh nặng tìm nhẹ làm người đứng giữa vừa nghe được một chút gì đó vừa có thể không làm cho Thiếu Kiệt phản cảm với danh nghĩa người trung gian cho hai bên.
- Cậu thấy sao. Tôi thì chỉ cần có thể đàm phán với cậu thôi hai hay nhiều người thì không quan trọng tùy cậu quyết định thôi. Sở Ninh cũng không xa lạ gì dù sao hắn cũng là cổ đông tiền nhiệm của công ty. Nó ra sao hắn hiểu cũng không ít. Nên mới có thể bán lại cổ phần cho cậu.
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ nhướng vai một chút rồi cười cười đáp lại.
- Nếu cả hai người đều muốn như thế thì cũng không có gì. Đối với tôi gặp một hay hai người cũng như vậy thôi. Với phần buổi tiệc này không phải tôi làm chủ.Nếu ông chủ Ninh đã quyết định điều cần thiết thì đi thôi. Bàn chuyện làm ăn hay bàn chuyện ngoài lề đều không thể đứng giữa đường như thế này mà đàm.
Nói rồi Thiếu Kiệt nhìn Sở Ninh lúc này hắn không muốn đi trước nữa bởi qua khỏi khu vực đại sảnh của khách sạn Thiếu Kiệt cũng không biết được phòng mà Sở Ninh đã chuẩn bị là ở đâu hắn bước chậm lại một bước để cho Sở Ninh tiến lên dẫn đường. Doanh Doanh đi ở phía sau cũng bước lên ngang hàng với Thiếu Kiệt.
Bây giờ người đi đầu lại là Sở Ninh. Nhìn khuôn viên trang trí của đại sảnh khá rộng hơn nữa còn thiết kế khá đủ tiêu chuẩn dù không biết những nội thất này như thế nào chất lượng ra sao những nhìn về vẽ bên ngoài thì tương đối bắt mắt.
Đám người nhân viên lễ tân thấy Sở Ninh đi trước dẫn đường cũng khiêm tốn và ra dáng hơn họ nghiêm túc làm việc của mình dường như chỉ để cho Sở Ninh thấy họ có năng lực làm việc mà không phải ngồi chơi.
Đối với những nhân viên của mình Sở Ninh không quan trọng lắm họ làm gì hắn chỉ biết khi mình đi ngang qua đều có nhân viên đứng lại cúi đầu chào một cái. Điều này làm hắn cảm thấy có chút hư vinh ít nhất là đối với Thiếu Kiệt và Doanh Doanh đang chứng kiến những gì xảy ra.
- Xem ra nhân viên của ngài Ninh đây nghiệp vụ tốt thật chắc phải đào tạo nhiều lắm mới được như vậy. Sau này chắc chắn nếu có mở nhà hàng khách sạn tôi nên tìm đến ngài Ninh đây để tư vấn và học tập rồi. Nhân viên cung kính có thể thấy được người chủ nằm ở một vị thế quan trọng trong lòng họ.
Thiếu Kiệt thấy thế mỉa mai một cách nghệ thuật những câu nói của hắn dường như đưa Sở Ninh lên rất cao. Nhưng thật ra hắn thấy Sở NInh quá hào nhoáng cho bản thân mình. Buộc nhân viên phải làm như thế này thì thật không còn cách nào để nói.
Đối với nghiệp vụ khách sạn không ai lại để nhân viên cúi đầu khom người chào lãnh đạo. Trong khi họ là những người tiếp khách đi cùng khánh thậm chí có người còn mang vác hành lý của người khác. Hành động mà Sở Ninh bắt buộc họ làm, như thế chẳng khác nào họ phải tỏ ra tôn trọng mình cho những người khách kia biết hắn là chủ của toàn bộ nơi này.
Doanh Doanh đi bên cạnh suy nghĩ như phát hiện ra điều gì đó rồi nhìn Thiếu Kiệt một lúc nhưng cũng không biết nói gì hơn lúc này. Đối với việc Sở Ninh để cho những nhân viên mình làm như thế cô cũng không lấy gì làm lạ. Việc này không phải lạ những người có tiền thường vẫn hay làm như vậy nhất là với những người mới giàu lên gần đây giống như Sở Ninh dù cũng đã hơn vài năm nhưng cái tính khí này của hắn vẫn chưa bỏ hắn.
Sở Ninh không hiểu được Thiếu Kiệt khen hay chê mình nên cũng đáp lại với giọng điệu khiêm tốn. Vì không ai tự khen mình và tâng bốc mình lên đã có người làm thế thì Sở Ninh cũng phải đi theo bài bản tự mình nói mình không tốt.
- Đâu có chỉ là do mấy người nhân viên tự phát thôi chứ tôi làm gì được như vậy. Sau này còn phải học hỏi nhiều nhất là tôi lớn tuổi như thế này mới có thể làm giàu đâu phải như cậu đây còn trẻ như thế. Còn phải học ở cậu nhiều mới đúng.
Thiếu Kiệt muốn cười nhưng không dám cười ra mặt. Vì những gì Sở Ninh nói đối với nhân viên đây là việc tự phát đã cho thấy rõ hắn muốn ám chỉ mình là người đức độ có phúc hậu thường làm việc tốt nên những người nhân viên cấp dưới thấy mình rất tôn trong mà không phải thúc ép bọn họ cúi chào mình như những gì Thiếu Kiệt đã nghĩ.
- Xem ra tôi hiểu lầm ngài Ninh đây không ít. Như vậy ít ra tôi mới biết được ánh mắt mình vẫn còn kém người như ngài đây được nhân viên tôn trọng tạo sự an cư lạc nghiệp cho họ lâu dài quả thật là một điều tốt sau này tôi phải học hỏi mới được.
Trương Hạo nãy giờ không nói chuyện nhưng hắn đã nhìn ra được lối đi của Sở Ninh hướng về phía thang máy. Đối với việc này hắn bèn lên tiếng nói với Sở Ninh.
- Sao không làm tiệc ở đâu đó gần đây mà phải đi lên thang máy vậy. Không phải ở dưới này cũng có nhà hàng sao. Lúc nãy đi ngang qua có thấy mà.
- Kha khà sao mà lại ở dưới lầu này được. Chúng ta ở trên lầu tốt hơn nơi đó có phòng riêng lại không bị ảnh hưởng xung quanh nên có thể bàn chuyện tốt hơn không gian cũng được tự do hơn.
Doanh Doanh im lặng không nói gì suốt cả đoạn đường nhưng cô chú ý mọi thứ với việc Trương Hạo nói điều gì đó với Sở Ninh cô nghe không hiểu nhưng dựa vào câu trả lời vừa rồi thì cũng đại khái đoán được một hai.
- Thường ở đây mọi nhà hàng khách sạn đều như thế đối với khách hàng phổ thông thì họ sẽ cũng cấp dịch vụ phổ thông bình thường. Đối với những người có tài chính và thuộc hàng cao cấp thì họ sẽ có một tiêu chuẩn khác. Không phải ai cũng như ai. Nếu ở bên dưới thì chắc chắn nhà hàng sẽ phải tận dụng thật nhiều bàn để cho các hành khách số đông nhưng ở những tần trên lại là một nơi khác không giống như bên dưới.
Doanh Doanh trả lời bằng tiếng anh cho Trương Hạo nghe để hắn hiểu rằng họ không phải là những người thông thường được tiếp đón một cách qua loa những món ăn mà Sở Ninh đã chuẩn bị chắc chắn cũng không thể để cho đầu bếp phổ thông thực hiện mà chính tay bếp trưởng hoặc người đầu bếp có tay nghề cao đảm nhận để chiều lòng những người khác như họ.
- Cái này ở nước mình cũng có một câu dân bán giá dân, Quan bán giá quan. Không thể nào có cùng một giá tiền cho hai loại đồ dùng khác biệt lẫn nhau. Việc này nhìn chỉ phổ thông như thế nhưng nó áp dụng vào rất nhiều việc. Từ Từ rồi mày sẽ hiểu.
Sở Ninh đến trước thang máy mới tươi cười nói với Thiếu Kiệt.
- Như vậy đi cậu với người của mình đi một thang tôi với Doanh Doanh đi một thang gặp nhau ở lầu tám như thế không phải đợi nhóm trước nhóm sau lên.
Nói rồi hắn ra hiệu cho người nhân viên đứng cạnh thang máy bắt đầu thao tác cho hai cái thang máy phục vụ đề xuống tại một nơi. Thiếu Kiệt đứng ngoài cũng chỉ gật đầu cười nhẹ một cái đáp.
- Không sao như thế cũng tốt. Nếu đi một thang thì Blake với Trương Hạo đi trước tôi phải đi sau họ phải xem nơi đó có thật sự an toàn cho tôi hay không mới để tôi lên được. Giờ đi một thang như vậy cũng tốt.