Siêu Việt Tài Chính

Chương 838: Làm việc cần thiết vào lúc cần thiết




Nhã Oanh có thể nói ra lời nói như vậy Nguyệt Kiến Xương cũng không thấy làm lạ vì với cô mối quan hệ với những nhân vật cao tầng như thế nào hắn đã biết. Người có thế lực như cô chỉ cần nhờ vài người chắc chắn sẽ có được nơi thích hợp nhận Nguyệt Như Hoa vào học.

- Giờ cũng không còn sớm. Hay hai anh em đi làm hồ sơ rút học bạ đi. Ngày mai có thể khởi hành đi Lưu Minh sớm hơn.

Hoàng Lâm Nhu bây giờ lên tiếng nói với Nguyệt Kiến Xương. Lời nói này nếu ở thời điểm khác sẽ không thích hợp cho lắm nhưng với hai anh em họ thì việc này nên làm càng sớm càng tốt. Họ hiểu những ngày vừa qua như thế nào. Các chi phi tuy vẫn dựa vào việc Nhã Oanh chi trả nhưng đó lại là tiền bỏ ra mà Nhã Oanh thuê cho họ. Càng ở lâu xem ra hai anh em họ cũng làm cho Nhã Oanh tốn không ít tiền như thế cũng không công bằng cho lắm.

Dù biết bản thân Nhã Oanh không xem món tiền này lớn lao. Nhưng đối với hai anh em họ. Khi trong người không có tiền đủ chi trả cho những thứ như thế này. Thậm chí là tiền để có thể sống được vài ngày ở bên ngoài đã là con số họ không thể kiếm ở đâu khác. Càng làm tốn tiền Nhã Oanh mà trong lòng họ cũng không mong muốn mình trở thành người ăn bám.

- Vâng! hai anh em chúng cháu đi ngay bây giờ đây. Chúng cháu cũng không có đồ đạc gì nhiều nên chỉ vướng bận việc hồ sơ của Nguyệt Như Hoa mà thôi. Khi cần thiết lên đường thì mọi thứ sẽ được sắp xếp nhanh chóng không để cô và mọi người phải đợi.

Nguyệt Kiến Xương lúc này cũng đáp lại lời của Hoàng Lâm Nhu rồi cùng em gái mình cúi đầu một cái rời khỏi phòng. Đi cùng với hai anh em là mấy người của Trịnh Hòa. Bỏ lại căn phòng chỉ còn có ba người Hoàng Lâm Nhu, Nhã Oanh, Công Toại.

Phùng Kiếm Hoa bây giờ lại trở thành người gác cửa đứng bên ngoài phòng hắn đi tới đi lui không biết làm gì rồi tìm một nơi ngồi xuống. Bản thân hắn thấy có Công Toại ở cạnh Hoàng Lâm Nhu với Nhã Oanh thì chắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Trong phòng bây giờ Nhã Oanh mới nhìn Công Toại hỏi.

- Sao khi nãy anh lại đánh cái tên Lâm Đồng đó thế? Thù hằn gì mà không nhịn được phải động tay động chân vậy?

- Quả thật hôm nay đúng là tôi có phần hơi nóng. Thứ nhất là việc hắn nói về Thiếu Kiệt thứ hai tôi và Lâm Đồng đúng là có một mối thù. Dù trước đây có thể nhiều lần muốn giết hắn nhưng đối với việc ở Vô Ảnh cách xa Ngọc Châu điều kiện này còn kìm nén được đôi chút. Nhưng hôm nay đối diện thực tế quả thật tôi không nhịn được.

Công Toại không vòng vo mà trực tiếp nói rõ rằng mình có khúc mắc với chính Lâm Đồng làm cho cả Hoàng Lâm Nhu với Nhã Oanh đều khá bất ngờ. Một người ở Ngọc Châu một người ở Lưu Minh hai người một nam một bắc như thế thì lại có ẩn khúc liên quan với nhau thì thật khó có thể nghĩ đến.

- Việc này là sao? Không phải Lâm Đồng là người bên phía quân đội sao? anh làm sao lại có khúc mắc với họ? Không phải anh từ trong quân đội của hắn ra đấy chứ.

Nhã Oanh cũng ngạc nhiên đưa ra thắc mắc của mình đối với Công Toại bởi cô thấy hai lĩnh vực mà Lâm Đồng đang làm với việc của Công Toại dường như chỉ có thể nói trước đây anh ta từng làm lính của Lâm Đồng mới dẫn đến xích mích như thế này.

- Không chuyện này khá dài. Trước đây tôi không phải người ở Lưu Minh. Tôi sinh ra ở Ngọc Châu này nhưng đã quá lâu rồi tôi không muốn trở về. Chưa biết chừng trong mấy cái dự án cao ốc đầu tư của Lâm gia có một phần máu của gia đình tôi.

Công Toại ngồi xuống một cái ghế trong phòng thở dài một hơi rồi nhìn Hoàng Lâm Nhu cùng Nhã Oanh nói ra uẩn khúc của chính mình. Hắn thấy tốt nhất nên nói ra việc này. Dù sao hôm nay xúc động nhất thời của hắn mà xém nữa hư chuyện của Thiếu Kiệt.

- Trước đây vốn gia đình tôi ở Ngọc Châu. Trước khi xảy ra chuyện tôi cũng chỉ là một người thiếu niên tầm sáu,bảy tuổi. Gia đình tôi sống rất tốt cho đến một ngày bỗng nhiên toàn bộ khu tôi ở được liệt vào diện bị giải tỏa đền bù. Chỉ mỗi việc đó không thôi dường như là chưa đủ. Hai người không biết đâu. Hàng năm thuế đất của quốc gia chúng tôi đều đóng với thuế đất nhà ở thổ cư. Khi đền bù ít ra nó cũng là một số tiền lớn đủ để cho gia đình tôi có thể mua được một căn nhà để sống. Nhưng không đất thổ cư nhà ở được phù phép thành đất nông nghiệp trồng trọt. Một điều hết sức phi lý được thực hiện thông qua một cách nào đó. Toàn bộ khu vực đó với chỉ tầm mấy ngàn cho một mảnh đất cực kỳ lớn.

Hoàng Lâm Nhu nhíu mày một lúc lâu. Còn Nhã Oanh không nghĩ đến lại có việc này. Đối với việc thuế đất ở với thuế đất nông nghiệp dường như nó chênh lệch nhau một trời một vực. Cái thì cao chót vót cái thì thấp không thể ngờ được. Trong phạm vi Ngọc Châu lại có đất thuộc dạng nông nghiệp. Cái định nghĩa trời ơi xuất hiện một cách không thể suy nghĩ được vậy mà lại có thể xuất hiện từ việc Công Toại nói.

- Nhưng một mảnh đất lớn nhà ở tại sao chỉ được vài ngàn anh không đùa đấy chứ. Như thế khác nào đi cướp vài ngàn thì làm được gì?

- Không sai. Em không hiểu đâu khi đó vàng mội chỉ chỉ chưa đến mười ngàn. Khi đó mức sống khác bây giờ có thể nói vẫn sử dụng những tờ một đồng mà bây giờ dường như không giá trị.

Công Toại giải thích cho Nhã Oanh hiểu đời sống vật chất khi đó ra sao làm cho Hoàng Lâm Nhu trầm mặc một bên nhớ về một khoảng thời gian rất lâu.

- Đúng vậy khi đó có thể nhà nào có được một chiếc xe đạp hay chiếc xe máy đã là nhà giàu có của cả làng hoặc cả vùng. Nhưng Lâm gia thao tác sớm như thế họ làm sao làm được. Cô nhớ đến khi sinh Thiếu Kiệt lúc đó vàng chỉ hai trăm ngàn một chỉ cô phải bán một chỉ vàng của mình để đi sinh Thiếu Kiệt. Vậy chứng tỏ họ đã thao tác chuyện này trước đó gôm đất đai về một mối.

Hoàng Lâm Nhu thêm một dẫn chứng làm cho Nhã Oanh cũng ngậm ngùi so với cái giá vàng cao ngất ngưỡng ngày hôm nay và thời buổi đó đúng là khác xa một trời một vực đều là một trọng lượng với nhau nhưng cái tính bằng tiền triệu cái tính bằng tiền trăm.

- Cháu vẫn nhớ rõ khi đó Lâm Đồng là người dẫn quân đi tịch thu nhà cửa của mọi người trong xóm. Những người thanh niên độ tuổi mười sáu mười bảy thì bắt đi lính ở những nơi chiến trường xa của vùng biên giới sống chết mặc bây. Bố mẹ cháu vì chịu không nổi cùng một vài người nữa chống lại. Bị khép vào tội chống phá nhà nước bị bắn chết. Một số người thì đưa đám thanh niên như bọn cháu trốn đi. Khi đó Bảo Huân cũng có trong đám nhóc đó. Hơn nữa người giúp bọn cháu là cậu của Ngọc Nhi bây giờ. Thật sự hôm nay nhìn thấy tên đó vẫn sống khỏe lại quyền cao trong tay cháu nhịn không được. Tại sao cuộc sống của bọn cháu lại khắc nghiệt đến như thế còn hắn lại có thể ung dung như vậy.

Nhã Oanh lúc này cũng buộc phải im lặng trước một người khiến cho tuổi thơ của mình không còn thì việc xúc động nhất thời của Công Toại đúng là có thể giải thích được. Đối với kẻ thù giết cha hoặc mẹ mình thì đối phương còn sống mà không phải chịu tội gì đều là một vấn đề làm họ bực tức.

- Như vậy không phải Cao Thế Hải cậu của Ngọc Nhi cũng nằm trong số mấy người các cậu? Không phải hắn là anh em ruột của bố Ngọc Nhi sao?

- Đúng là vậy bố của Ngọc Nhi khi đến Lưu Minh với việc làm xã hội đen tiếp cận người của Lâm gia là mẹ của Ngọc Nhi. Quá trình này chúng tôi vốn có thể can thiệp nhưng lại phải đứng ở ngoài bởi vì Thế Hải nói. Nếu bọn tôi lộ diện khi đó. Lâm gia sẽ cho người làm sạch hết tất cả các phân nhánh chỉ có thể để Ngọc Nhi phát triển lớn lên mà đứng ở đằng sau thao tác mọi việc. Vốn Cữu Hùng sẽ bị chúng tôi giết nhưng hắn là người của Lâm Đồng. đụng vào hắn sẽ làm cho Lâm Gia chú ý. Nên chỉ có thể mượn tay người khác.

Công Toại kể rõ ra nhiều lần họ nhẫn nhục như thế nào để cho Hoàng Lâm Nhu hiểu Cữu Hùng trước đây cũng là người của Lâm Đồng dù họ có thể giết chết một Cữu Hùng nhưng không thể khống chế toàn cục như hiện tại.

Thiếu Kiệt giải quyết Cữu Hùng Lâm Đồng biết cũng không can thiệp được. Họ cũng không lộ ra ánh sáng quá nhiều. Còn hiện giờ với sự đầu tư của Lâm gia vào Thiếu Kiệt những người của Vô Ảnh biết có Thiếu Kiệt làm lá chắn Công Toại cho du có đánh Lâm Đồng hả giận nhất thời cũng không gây ra việc gì cần thiết.

- Xem ra nội bộ Lâm gia cũng không phải đơn giản. Cứ phải nói với Thiếu Kiệt cẩn thận điều này. Họ chôn xuống sâu như vậy tâm tư. Dù bên ngoài có một vẻ đạo mạo làm việc thiện nhưng bên trong lại đầy những mưu tính cần thiết.

- Vâng với Vô Ảnh thì hơn sáu mươi phần trăm người ở đó đều là những người bị Lâm Gia gây nên cảnh tan hoang cửa nhà. Nên việc này trước sau gì chúng tôi cũng sẽ nói lại với Thiếu Kiệt. Vô Ảnh thật sự muốn xuống tay với Lâm gia lâu rồi.

Công Toại thừa nhận việc Vô Ảnh muốn gì cũng không sợ Hoàng Lâm Nhu và Nhã Oanh có ý kiến với họ. Bởi vì điều này không quá khó để Thiếu Kiệt biết sau này họ sẽ có tranh chấp với Lâm gia. Bởi từng hồ sơ của những người trong Vô Ảnh như thế nào Thiếu Kiệt là người nắm rõ nhất. Hắn là người điều hành cao nhất nên quá khứ và lai lịch của những người trong Vô Ảnh thích hợp cho việc như thế nào đều có một danh sách hẳn hoi.

- Được cô sẽ nói với Thiếu Kiệt điều này, Nhưng cô nhắc nhở mấy đưa một chú. Làm việc cần thiết vào đúng lúc cần thiết đừng như hôm nay. Xúc động chỉ dẫn đến thất bại thôi che giấu được cảm xúc của mình mới nhìn nhận khách quan nhất những việc đang xảy ra và phương án cần phải thực hiện không vì một phút nóng giận nhất thời mà làm hỏng chuyện sau này.

Hoàng Lâm Nhu bây giờ đứng lên rời khỏi phòng để lại cho Nhã Oanh sắp xếp mọi thứ trước khi họ trở về lại Lưu Minh. Xem như chuyến đi này của họ có được một kết quả thật sự tốt đẹp.