Trong lúc đợi chờ mọi người vào vị trí đem ngôi làng vây quanh bởi địa hình không thuận lợi nên chỉ được một phần nào đó nên lúc này Thiếu Kiệt mới lấy điện thoại ra nhờ sự viện trợ của Hà Vi.
- Alo có chuyện gì mà rãnh rỗi gọi điện thoại cho mình thế Thiếu Kiệt!
- Chuyện là bên đội mình có thể là người trong làng này có một số vấn đề, mình chưa biết là vấn đề gì nhưng có vẻ như họ đang có một số việc làm phi pháp nào đó. Tuy nói đây là lúc cứu trợ di dời người dân nhưng cũng không thể bỏ qua được sự nghi ngờ bạn cho một đội phối hợp phong tỏa những khu vực nơi này giúp mình, mình sợ lúc hành động có điều bất trắc họ chạy thoát lại rất phiền phức.
Thiếu Kiệt chưa biết Mai Lộc là hoạt động gì trong làng này những sự giảo hoạt của con người thì đều không thể nói trước được, chưa kể đây là nơi họ quen thuộc cũng những, dân gian có câu thỏ khôn thỏ đào ba hang. Cũng vì thế hắn mới nhờ đến sự giúp đỡ của Hà Vi.
- Được rồi mình sẽ điều thêm một đội hỗ trợ với bạn. Nhưng mà nhớ bảo toàn lấy mình.
Thiếu Kiệt ngồi dưới một gốc cây nhìn vào trong làng, lúc này Trương Chi Trọng mới tiến lại nói.
- Mai Lộc sau khi về nhà, thì có một số người cũng vào nhà hắn hiện tại, họ đang họp bàn điều gì đó.
- Cứ Tiếp tục theo dõi dù sao hắn vẫn sẽ dựa vào việc mọi người sẽ xuống núi lúc tối như mọi năm. Cho anh em dựng lều ở giữa đường núi. Chắc chắn nếu không có gì phát sinh việc gì ngoài ý muốn, hắn sẽ hành động vào tối nay.
Thời gian từ từ trôi qua. Cũng đã gần xế chiều trời mưa nhưng vẫn cảm thấy được sự hoạt động của thời tiết. Thiếu Kiệt nhìn Trương Chí Trọng cười nhẹ gật đầu ra hiệu thu đội.
Một người Thanh Niên ra vào trong làng thấy những binh lính bắt đầu thu dọn những vật dụng rời vị trí bắt đầu hướng xuống chân núi. Hắn cấp tốc chạy về nhà Mai Lộc báo cáo tình hình.
- Bọn chúng rút rồi Chú Lộc. Giờ chuyển hàng luôn hay sao?
Mai lộc nghe người thanh niên kia nói thế cũng cười cười nói với những người đang trong nhà.
- Thấy chưa, năm nào cũng vậy trời gần tối là phải xuống núi mất làm gì có thời gian ở lại đây mà canh mọi người.
Một người trung niên lúc này mới nhìn Mai Lộc nói.
- Hồi chiều Thằng nhóc kia nó nói đang điều tra mọi người, em nghĩ có khi nào nó rút đi để dụ anh em mình hoạt động để nó bắt không?
- Chú cứ lo bọn này anh biết nếu có chứng cứ sát thực là hắn đã vây bắt anh em mình lúc sáng rồi làm gì mà đợi giờ này còn thu đội chỉ hù mọi người thôi. Đi bắt đầu xếp hàng di chuyển tối nay giao hàng mai thu dọn nhà cửa ok rồi xuống núi.
Mai Lộc vừa cười cười vừa nói cho những người xung quanh nghe, nên cũng làm mọi người ở đây an tâm phần nào bắt đầu chuyển dời những khối vuông vào một cái thùng xốp vừa gọn. Được khoảng ba đến bốn thùng hàng, những người này đóng gói khá cầu kỳ.
Thiếu Kiệt hội họp với một nhóm người quân nhân của Hà Vi đưa tới ở giữa lưng chừng núi. Lúc này họ đem đầy đủ những thiết bị liên lạc quân đội đúng nghĩa có cả súng lục và AK-47 trang bị thêm cả những thiết bị dò tìm đánh dấu.Hà Vi lúc này nhìn Thiếu Kiệt cũng lắc đầu.
- Mình không hiểu được bạn đi di dời không lại kéo vào một đống rắc rối như thế này. Được rồi cậu mặc áo chống đạn vào đi việc ở đây để mình lo liệu. Nhưng mà tại sao bạn lại phát hiện ra những người này có dấu hiệu khả nghi thế, mèo mù vớ cá rán à.
Thiếu Kiệt cũng cười cười, thật sự lần này Hà Vi nói đúng,vì hắn đánh bậy đánh bạ hù dọa một hồi. mới đầu hắn cũng nghĩ là mình đa nghi, nhưng mà khi Trương Chí Trọng quay lại nói sau khi Mai Lộc về nhà lại tập trung một số người tại nhà hắn. Lúc này Thiếu Kiệt khẳng định hắn thật có tật giật mình. Trương Chí Trọng nhìn thế cũng biết những ý nghĩ hù dọa của Thiếu Kiệt lại là sự thật nên càng thêm bội phục.
Lúc này một người đưa đến cho Thiếu Kiệt một cái áo chống đạn, mà Hà Vi bắt hắn phải mặt vào để bảo vệ sự an toàn cho hắn. Vì những thành phần hoạt động phi pháp ở những vùng như thế này khá phức tạp, họ có cả những trang bị súng ống tự chế có sát thương cao. Hà Vi lúc này loay hoay phân công người thi hành nhiệm vụ sắp tới.
Thiếu Kiệt không phải người ngốc, hắn không muốn làm anh hùng mà lấy thân trần đỡ đạn, nên hắn mặc vào bộ áo chống đạn được phân phát như mọi người lính khác. Một đội trinh sát theo dõi được bố trí ngầm quan sát những cử động của mọi người trong làng, mà ưu tiên hàng đầu nhất vẫn là nhà Mai Lộc.
Trương Chí Trọng cũng đưa cho Thiếu Kiệt một khẩu súng lục K59 và một băng đạn mỗi băng đạn 12 viên sử dụng. Đây là phiên bản cải tiến của K59, vì phiên bản này ban đầu băng đạn chỉ sử dụng được 8 viên đạn. Loại súng này thường được sử dụng trong ngành cảnh sát, quân đội rất ít khi sử dụng loại này trừ những sĩ quan cấp tá.
- Thiếu Kiệt em sử dụng súng bao giờ chưa?
- Chắc em không phải sử dụng loại này đâu, dù sao em vẫn chưa được trải qua tập huấn bắn súng đạn thật, nên tốt nhất sài vũ khí lạnh vậy.
Nói rồi Thiếu Kiệt cầm lấy từ bộ phận vũ khí được đem lên trang bị cho mọi người một con dao M9 sử dụng trong quân đội.
M9 là loại dao găm có nhiều tính năng sử dụng nhất, dao găm có thể gắn lên đầu mũi súng M16 bằng một động tác duy nhất để trở thành lưỡi lê, khi cần có thể sử dụng kết hợp với bao dao tạo thành kìm cộng lực cắt dây thép gai, ngoài tính năng đâm xuyên, chém, dao còn có thể cưa gỗ, công phá cửa kính chịu lực. Dao cũng có thể tháo rời từng bộ phận nhỏ để cất dấu và dễ dàng lắp lại hoàn chỉnh. M9 có lẽ vẫn là loại dao được nhiều người chơi dao say mê và yêu thích nhất.
Thấy thế Trương Chi Trọng cũng gật đầu, dù sao Thiếu Kiệt cũng là hoạt động ở bộ phận chỉ huy, nên có lẽ không cần đến súng như mọi người tác chiến tuyến đầu. Hà Vi từ xa thấy Thiếu Kiệt không sử dụng súng cũng lo lắng nói.
- Dù sao cậu cũng cầm cây K59 đó đi, những người này cũng không vừa gì đâu vũ khí lạnh lại không ổn chút nào trong lúc giao tranh rất có thể sẽ có nổ súng.
- Mình chưa từng sử dụng súng, thì làm sao mà sử dụng. định cho mình bắn bừa à.
Hà Vi lúc này nhìn hắn bực tức nói.
- Bắn bừa cũng được nếu nguy hiểm tới tính mạng thì cho dù cậu có bắn bừa thì cũng không việc gì hết.
Nói xong Hà Vi cầm khẩu súng K59 đến trước mặt Thiếu Kiệt để vào tay hắn, lúc này hắn cảm thấy cây súng không nặng lắm nhìn kỹ phía dưới bán súng mới biết lúc này băng đạn vẫn chưa được gắn vào súng. Hà Vi bắt đầu hướng dẫn hắn cơ bản về súng.
- Phần cái chốt nhỏ này là chốt an toàn, còn phần này là để thay băng đạn. Chỉ cần bấm nút thả hộp tiếp đạn rỗng, lắp hộp tiếp đạn mới. tay trái kéo khóa nòng về sau cho viên đạn cuối trước khi báo hết đạn tụt xuống, thả tay, khóa nòng tiến lên, đẩy viên đạn mới vào buồng đạn. Súng sẵn sàng bắn. Nếu súng đã lên đạn mà còn kéo khóa nòng để lên đạn lần nữa thì viên đạn trước sẽ văng ra khỏi súng cách này cũng dùng để loại bỏ đạn lép. Muốn tháo viên đạn đã lên nòng ra khỏi súng thì cũng làm như vậy: kéo khóa nòng về sau.
- Thôi được rồi để mình mang theo vậy. Dù sao ở đây bạn là sếp.
Nghe cách nói của Hà Vi có vẻ cầu kỳ như thấy cô thực hiện cũng đơn giản vì thực hành thường dễ hơn là học lý thuyết suông. Thiếu Kiệt cũng làm theo cách của Hà Vi hướng dẫn thì cũng tương đối dễ không khó mấy nên hắn đành mang lên khẩu súng K59 bên người.
Sự im lặng, chuẩn bị một màn hành động thu lưới trong bóng tối, được mọi người ở đây lặng lẽ từ từ chờ đợi.
Màn Đêm từ từ buông xuống, những tiếng côn trùng cũng im hắn vì trời mưa chỉ còn lại tiếng mưa trong đêm. Một âm thanh nho nhỏ vang lên.
- báo cáo tổng bộ đối phương bắt đầu di chuyển tình hình là tổ đội bảy người, có bốn thùng xốp có dấu hiệu khả nghi được mang bởi 4 người ba người người còn lại có ba vũ khí nóng thuộc loại súng trường đi săn.
Nghe được đội Trinh sát báo cáo lúc này Hà Vi mới ra lệnh cho những người lính đợi chờ nghỉ ngơi từ chiều tối tới giờ xuất phát.
- Mọi người lên đường! nhanh chóng kết thúc việc này còn di dời người dân trong làng tránh bão.
Âm thầm di chuyển trên đường núi trơn trợt, không phát ra tiếng động những người lính.
Những người trong nhóm Mai Lộc vừa đi vừa cười với nhau nói về việc lúc chiều.
- Công nhận bọn đó ngu thật. đợi cả một ngày cũng không thu được kết quả gì lại phải kéo xuống dưới núi mà ở sáng mai lại lên. Trong khi đó bọn mình sáng mai là xong xuôi hết, tiền lại đầy túi cho dù bão có làm sập cả nhà ông đây cũng nhận được thêm tiền trợ cấp.
- Nói chung là bọn nó chỉ muốn mọi người di dời thôi, dù sao bọn nó cũng không nghĩ đến nhiều năm như vậy trong làng này toàn sống nhờ tiền bạc của anh em tụi mình. Mà nhắc lại thấy tức lần nào cái bọn cứu trợ đi là y như rằng làm như bọn anh em mình nghèo lắm vậy, toàn là mấy cái loại đồ ăn thực phẩm đầy ở siêu thị dưới núi, đi một lần xuống đó tao đem về một đống. Nhưng lại phải không lộ ra bên ngoài phiền phức thật, chắc làm xong chừng mấy vụ nữa tao về hưu lên thành phố mua một cái nhà mới với con xe đẹp cưới thêm con vợ nào đẹp đẹp xinh xinh thế là khỏe.