Thiếu Kiệt đang cầm trên tay xấp hồ sơ vừa đọc từng điều khoản trong đó. Tai hắn không điếc có thể nghe được những lời của Tống Thanh Quân hỏi Trương Đại nên nhẹ nhàng đáp lại.
- Ông già không nhầm đầu. Quả thật tôi có mạch ngọc trong vô tình. Đúng là tôi được trời thương một chút phút đức của mẹ tôi để lại. Còn có nhiều người con gái có phút hay không phải xem ông bố hắn ra sao.
Trương Đại nghe Thiếu Kiệt nói vậy chỉ nhếch miệng cười một chút hắn biết Thiếu Kiệt muốn nói điều gì. Tục ngữ từ lâu đã nói con gái nhờ đức cha, Con trai nhờ đức mẹ. Vậy việc Thiếu Kiệt nói mình được trời thương cũng nhờ phúc đức của mẹ hắn mà không phải là của Tống gia.
Lời này ích nhiều làm cho Tống Thanh Phong với Tống Thanh Đông chột dạ đôi chút.Trương Đại bây giờ mới nhìn Tống Thanh Quân lên tiếng.
- Tôi nói ông nên tìm hiểu đôi chút đi. Việc cháu ông có tài nguyên nhưng không muốn dựa vào tài nguyên mãi mãi đã nói rõ thằng nhóc hơn người. Ông nhận cháu thì nhận nhanh không nhận thì nhường nó cho tôi cũng được. Cháu mà nổi bật như thế này tôi cũng muốn có một đứa.
Trương Khôi nhìn Thiếu Kiệt đang đọc bộ hồ sơ điều khoản ở bên cạnh cất lời.
- Chưa nói đến vấn đề mạch ngọc nội cái việc muốn cải tạo lại tam giác vàng thành một nơi du lịch đầy đủ đã cho thấy cậu thiếu niên này có con mắt là kinh doanh rất lớn vốn bỏ ra bàn đầu có thể nhiều nhưng thu lại sau này là con số không thể đong đếm được. Mà làm du lịch thì phải hỏi Trương gia chúng tôi. Hợp tác như thế này thì đôi bên đều có lợi rồi.
Thiếu Kiệt vẫn không có động thái gì cho thấy hắn quan tâm tới những lời vừa rồi của Trương Khôi nhưng trong lòng Thiếu Kiệt hắn chợt nhớ đến một thứ hắn vừa đọc hồ sơ vừa lên tiếng hỏi Trương Khôi.
- Tôi tự hỏi Trương gia mấy người bỏ tiền cho bộ phim avatar bao nhiêu để được lấy khung cảnh của Trương gia đem vào trong phim thế. Sau này nơi đó có doanh thu không nhỏ mấy người lại không cần bỏ tiền nhiều lắm lại thu được lợi nhuận lớn nhất như thế mới gọi là kinh doanh tôi nói không đúng sao. Hình như tôi nhớ không lầm là Trương Gia Giới, Phượng Hoàng Cổ Trấn đi.
Từng lời của Thiếu Kiệt làm cho Trương Khôi trố mắt nhìn hắn chằm chằm. Việc Trương gia thao tác thứ này khá ít người biết. Mà người làm việc này chính là Trương Khôi hắn. Trương Đại là người nắm giữ thông tin này rõ nhất về những gì hai người đã làm.
Cho đến hiện tại bộ phim vẫn chưa được ra mặt theo họ phải cuối năm mới có thể ra rạp một bộ phim 3D đầu tiên sẽ là cho mọi người thích thú với những phong cảnh của Trương Gia Giới.
- Làm sao cậu biết điều này. Việc này chúng tôi làm dường như không một ai biết đến cậu bằng cách nào mà biết được.
Trương Đại bây giờ cũng không nhịn được phải lên tiếng hỏi lấy Thiếu Kiệt chuyện này. Bởi vì đây tương đối xem như là kế hoạch lâu dài của Trương Đại hắn mà Trương Khôi là người thúc đẩy từng bước xúc tiến.
Thiếu Kiệt bây giờ mới chợt nhớ ra một việc. Hắn đang lỡ lời cho một lời nói không suy nghĩ bởi vì phải đến cuối năm khi đó bộ phim này mới được phát hành. Hơn thế nữa Thiếu Kiệt hắn cũng chỉ được xem bản 2D mà là bản lậu không phải bản thương mại chính thức.
- Cũng không lạ gì. Tôi đã từng đi qua Trương gia giới. Cũng thấy được phong cảnh ở đây bộ phim kia từ lúc lên kế hoạch tôi đã chú ý nhưng khi đó tôi vẫn không có tiền nếu có tôi đã đầu tư rồi. Các ông nói việc Trương gia là một cổ trấn có lịch sử. Sao không tự suy nghĩ một chút Trương gia các ông lâu đời đã đặt tên cho cái trấn của tổ tiên như thế ai mà không biết. Muốn làm cái gì phải có tiền vốn mà các ông tiền vốn là lịch sử tôi thấy mấy ông không sài mới là việc lạ đấy.
Dù lời giải thích của Thiếu Kiệt dù có chút cưỡng ép nhưng nói rõ cho hắn hiểu lấy cái của mình để làm lợi cho mình trong kinh doanh. Trương Đại bây giờ thấy cũng khá hợp lý bởi vì địa danh đã nói rõ đây là khu vực của gia tộc họ.
- Thì ra là như thế. tôi cứ nghĩ cậu lại từ đâu biết được việc này như thế sẽ không hay lắm cho việc phát triển sau này của chúng tôi. Như thế thì những nguồn thu vào sẽ bị hạn hẹp một chút.
- Các ông cứ nói thế tài nguyên thiên nhiên phong cảnh vốn chủ yếu là phải giữ gìn nếu cải tiến với hình thức không phù hợp nó không chỉ phá hủy nền du lịch mà còn là con dao cắt đứt hết phong cảnh của Trương gia các ông. Đây chỉ là góp ý của tôi còn các ông thao tác và làm việc như thế nào tôi không quan tâm. Tôi cũng không muốn chia cái bánh trong việc người khác đã bỏ công sức khá nhiều.
Thiếu Kiệt vẫn không ngưng đọc cái đống hồ sơ điều khoản trong tay mình. Chỉ là lên tiếng đáp lại Trương Đại với những gì hắn thấy thích hợp nhất.
Trương Khôi bây giờ không biết suy đoán của Thiếu Kiệt về việc Trương gia giới chỉ là ngẫu nhiên hắn cảm nhận thấy người thiếu niên này nhìn bên ngoài không khác gì những người khác. Nhưng tầm nhìn thì quả thật rất cao. Vấn đề Trương gia giấu kỹ như thế câu thiếu niên trước mắt này vẫn có thể tìm ra nói rõ mọi thứ hợp tác với họ. Chắc chắn sẽ nằm trong mức độ nào đó có thể chấp nhận được sau khi đã điều tra sơ bộ.
- Xem ra cậu cũng tìm hiểu về chúng tôi không ít?
- Đây cũng là lẽ đương nhiên tìm đối tác phải là người có thực lực và năng lực cần có. Tôi làm kinh doanh chứ không đào tạo người mới. Bỏ ra giá lớn để nhận rủi ro tôi không làm. Hơn nữa có làm cũng không thể nào làm với mức tiền tỷ như thế này. Phá sản chứ không giỡn chơi như mấy cái kinh doanh đơn thuần được.
Thiếu Kiệt bây giờ đặt hồ sơ xuống nhìn Trương Khôi đáp lại bằng một cách nghiêm túc hắn thấy được trong điều khoản hợp tác dương nhưng cho thấy việc Trương gia muốn chắp nối quan hệ rất lớn. Hơn thế nữa điều kiện cũng không hà khắc cho lắm. Nếu nói việc thương lượng trên giấy tờ khá đơn giản thì Thiếu Kiệt tin không ai lại bỏ tiền ra để làm một việc mà không thu về cái giá cần thiết.
Trương Đại thấy Thiếu Kiệt đã đặt bộ hồ sơ của bọn họ xuống cũng nhìn hắn cười nói.
- Nếu thật sự cậu không phải ông chủ lớn chưa biết chừng chúng tôi đã lôi kéo cậu vào một trong những kinh doanh của chúng tôi rồi. Cậu đôi khi đưa ra những thứ mà người khác không thể ngờ được hơn thế cái bản lãnh kiếm tiền của cậu tôi phải thật khâm phục. Hình như cái vốn ban đầu của cậu cũng không đến con số một vạn nhỉ. Giờ thì khối lượng tài sản của cậu ngay cả đoán tôi cũng không dám đoán đâu.
Thiếu Kiệt bây giờ hơi nhíu mày. Hắn biết Trương gia có thể thông qua cô nàng Thanh Trúc hiểu hết về hắn. Nhưng để người khác nói ra điều này ở phạm vi của Tống gia.
- Cũng không phải việc quan trọng gì. Các ông nói quá rồi, Có thể người đi đầu luôn đem lại kết quả khả quan hơn nhìu những thứ khác nhưng quan trọng xuất phát điểm của họ ở đâu. Hiện tại tôi có thể làm giàu với số tiền đó nhưng chưa hẳn một vài năm sau sẽ có thể làm như thế. Quan trọng vẫn là mỗi năm mức độ lạm phát mười đến mười lăm phần trăm đó tôi có thể kinh doanh thứ gì kia. Chứ ai có tiền đều có thể làm được thì phải xem lại họ muốn làm như thế nào.
Những điều Thiếu Kiệt đáp trả Trương Đại đều dựa theo những gì hắn đút kết được. Dù có chút mập mờ rằng việc hắn kinh doanh phát triển đến nay đều nhờ vào may mắn. Việc mức độ lạm phát hàng năm của thế giới hắn tính toàn để làm cái cớ cho mình, trước giải đáp của hắn đối với Trương Đại.
- Thế theo cậu nghĩ sao về Trương gia giới nơi mà bọn tôi đã đầu tư. Liệu cái nhìn của cậu có giống với cái nhìn của chúng tôi về toàn cục không?
Trương Khôi hiện tại lên tiếng hắn muốn biết liệu Thiếu Kiệt nhìn nhận mức độ để kinh doanh du lịch tới đâu hay chỉ như một người biết chút ít cưỡi ngựa xem hoa nhằm kiếm lời. Ý nghĩ này của hắn không nói ra chỉ một mình Trương Khôi hắn muốn xác nhận xem liệu thiếu niên trước mắt này nhìn xa đến mức độ nào.
- Tôi nói thật các ông làm rất tốt khi đầu tư vào Trương gia giới. Việc lựa chọn phim điện ảnh lồng ghép các danh lam thắng cảnh để đem lại lợi ích cho khu vực cần thiết ý tưởng không mới. Nhưng vẫn hiệu quả cao. Những bộ phim kiếm hiệp cổ trang cũng thế mà phim hiện đại kỹ xảo cao cũng như vậy. Hơn nữa xã hội luôn phát triển con người đến lúc nào đó hài lòng với hiện tại họ không cần chạy theo vật chất nữa, thay vào đó là điều kiện mở mang tri thức và cái đẹp. Lựa chọn du lịch hoặc tìm đến những danh lam thắng cảnh lâu đời được cho là ý nghĩ đầu tiên của một người. Nhất là Trương gia giới lại là một vùng đất khá đẹp về phong cảnh. Tôi nói không sai đi.
Thiếu Kiệt đem nhận định cơ sở của các nghiên cứu và tin tức thường thấy ở kiếp sống trước đây của mình. Đối với việc mạng thông tin cập nhật thường xuyên trên những mặt báo điện tử muốn tìm hiểu một chút về lĩnh vực nào đó thì chỉ cần một cái nhấn chuột đơn thuần. Những chuyên gia kinh tế hàng đầu đều có những bài viết mỗi ngày trên các trang báo. Muốn nói ra những thứ này đối với Thiếu Kiệt nó có thể đơn giản như kể lại một câu chuyện cần thiết.
Mọi người trong phòng lúc này đều im lặng không nói một lời nào. Ngay cả cái những hơi thở của họ cũng có thể làm cho người ta nghe thấy. Một lời đơn giản của Thiếu Kiệt đã nói rõ về những phát triển cùng với đó là hướng đi mà nền kinh tế các nước sẽ hướng đến.
Khá nhiều người trong phòng lúc này tâm tư có một chút nặng nề. Một sự trầm mặc dường như họ đang theo dõi một diễn biến nào đó chính bản thân họ cũng là người không biết trước được.