Trong khi Trương gia còn đang trên đường. Thì Thiếu Kiệt hiện tại đã về đến Tống gia. Ngồi trong căn phòng với đối diện mình là Tống Thanh Quân cùng mọi người. Blake với Jackson đứng phía sau hắn. Phan Thế Như cùng với Tống Vũ ngồi ở bên phía tay phải. bên trái hắn là nhóm người Tống Thanh Phong với Tống Thanh Đông. phía sau lưng họ là những người trong gia đình hai đứa con gái đứng cạnh Minh Quang,Đỗ Văn, Hai người phụ nữ đứng cạnh hai cô con gái là hai vị phu nhân của hai người Tống Thanh Phong Với Tống Thanh Đông
Tống Thanh Quân ngồi trước mặt Thiếu Kiệt phía sau ông không ai xa lạ, người bác sĩ thân cận. trên cái bàn gỗ được chạm khắc long phụng hòa kéo dài thêm vào những chữ phúc lộc thọ. Trên bàn một ấm trà bằng sứ được đặt sẵn bên cạnh đó chỉ để vài cái ly và đã được châm nước trà.
- Sao nào hiện tại thì có việc gì ông cũng nên nói rồi. Đến giờ phút này tôi thấy chúng ta nên giải quyết rõ mọi vấn đề cần thiết thì hay hơn.
- Đúng vậy cậu nhóc. Cậu có thể nói điều kiện của mình trước đi. Tôi hiểu rõ cậu có điều kiện của chính mình. Ai cũng có một điều gì đó đem ra làm thương lượng. Cậu cũng thế, nếu đã như vậy thì xem như đây như một buổi giao dịch. Cậu ra giá, tôi trả giá. Nếu hợp lý chúng ta đều đạt được mục đích lẫn nhau.
Đáp lại lời Thiếu Kiệt Tống Thanh Quân lúc này nhìn hắn chằm chằm trên tay cầm một tách trà miệng vừa thổi thổi cho bay đi hết những làn khói tõa ra của ly trà nóng.
Thiếu Kiệt chỉ mỉm cười hắn cầm lên tách trà vừa được rót không có biểu hiện gì khác thường trên khuôn mặt của mình nhìn Tống Thanh Quân.
Hắn thừa hiểu đã đến tuổi của Tống Thanh Quân thì những gì hắn làm đến hiện tại ông lão sống lâu năm lên lão làng như thế này làm sao không hiểu. Nhưng để chính mình ra giá Thiếu Kiệt hắn thấy tốt nhất nên đá trái bóng này lại cho đối phương. Để định giá chính mình Thiếu Kiệt hắn làm không được.
Hơn thế nữa việc để mình tự ra giá hắn sợ mình đưa ra cái giá quá thấp cho chính bản thân mình. Khi đó Thiếu Kiệt hắn mới là người chịu thiệt.
- Ồ cái giá để tôi đưa ra cho việc hàn gắn mối quan hệ hơn mười sáu năm ông thấy rẻ sao. Nếu thế thì sao ông không thử định giá thử xem. Coi con số hợp lý điều kiện tốt như thế nào. Đôi khi phải có thành tín. Nếu không chỉ dựa vào cái giá tôi đưa ra ông nghĩ ông sẽ chấp nhận sao. Tôi chưa bao giờ định giá chính mình. Bởi vì bản thân tôi có được ngày hôm nay giá trị đó khẳng định rõ không có một giá cả nào để cho tôi có được sự hài lòng thật sự. Phải xem ông đánh giá về tôi như thế nào. Chứ không lẽ tôi lại ra cái giá cho tôi thật sự thấp sao.
Từng lời của Thiếu Kiệt lọt vào tai mấy người khác trong phòng như một vẽ cao ngạo không biết trời cao bao nhiêu bản thân hắn được bao nhiêu. Giống như một người tự đại đi ngoài đường không kiêng nể gì những người xung quanh.
Nhưng những câu nói của Thiếu Kiệt lọt vào tai của Tống Thanh Quân lại khác. Bây giờ ông ta chỉ cười lớn, giọng cười có chút vui vẻ làm mọi người trong phòng có chút khó hiểu.
“ Ha Ha Ha!.”
- Giỏi cho một cái vô giá không định được giá bản thân mình. Nam nhân của Tống gia phải là như thế. Phải không lo lắng gì đến xung quan đầu đội trời chân đạp đất như thế mới được. Đã cậu muốn một cái giá do chính người khác đưa ra để thể hiện sự thành tín. Ông già này nói thẳng cho dù tôi đưa ra cái giá trên trời cậu cũng không chấp nhận đâu đúng không?
Thiếu Kiệt lúc này chỉ nở một nụ cười gật đầu tán đồng với lời nói của Tống Thanh Quân. Trong khi đó Tống Vũ ngồi một bên mình thấy Thiếu Kiệt trong lòng cũng dân lên một cảm giác tự ti mặc cảm.
Hắn suy nghĩ về chính những gì mình đã làm trong mấy năm qua. Với tính cách của Thiếu Kiệt như thế hắn thấy nếu thật sự hắn có được cái tự tin này trước mặt bố mình chắc hẳn Tống Vũ hắn đã khác. Không phải âm thầm chịu đựng mọi áp lực cần thiết để che giấu làm gì cho mệt.
- Ông già xem như vẫn còn có đầu óc không như một số người lúc này sẽ cho đại một cái giá để tôi tự nói. Như thế đi điều kiện thì tôi có đấy nhưng ông chắc sẽ đáp ứng hết mọi thứ sao? Nên nhớ tôi dường như không thiếu thứ gì nên ông nên suy nghĩ kỹ liệu có đủ đáp ứng với yêu cầu của tôi hay không mới được.
- Không cần cậu cứ nói ra điều kiện chính cậu thấy thích hợp. Ông già này đã từng nói chỉ cần bất cứ ai trong ba đưa này có cháu trai thì mọi thứ quyền hành của lão già này đều giao lại cho người đó. Điều này đến bên giờ ông lão này vẫn còn nhớ, ta chắc chắn sẽ thực hiện.
Tống Thanh Quân chém đinh chặt sắt nhắc nhở lại từng lời mà ông đã nói xem như bản thân mình không có quên mọi thứ đã từng hứa hẹn để cho Thiếu Kiệt tự làm ra quyết định lựa chọn cho mình.
Thiếu Kiệt hiện tại chỉ lắc đầu đối với việc hứa hẹn của Tống Thanh Quân, Thiếu Kiệt chỉ xem đây sẽ là rắc rối, còn không đem lại lợi ích thiết thực cho hắn ngay lúc này.
- Tôi nói ông đừng có buông lời dụ hoặc. Tôi đúng thật có mục đích của chính mình nhưng cũng đừng lấy cái điều kiện này đi cám dỗ tôi bởi nó không hiện thực lắm với những gì tôi làm. Như thế này nhé ông vẫn là ông, tôi vẫnlà tôi. Chuyện nhà mấy người tôi không quan tâm. cả chuyện của tôi mấy người đừng can thiệp như thế tốt lắm rồi. Ông đối khi thấy lời hứa rất nặng nhưng cũng chính vì lời hứa của ông mới dẫn đến tình trạng như hôm nay. Lời này tôi nói không thừa đâu.
Tống Vũ ngồi bên cạnh nghe Thiếu Kiệt chỉ trích Tống Thanh Quân bây giờ hắn cũng không ngồi yên được vội lên tiếng.
- Tống Vũ con không thể nói những lời như thế. Ông con cũng chỉ vì muốn mọi người tốt hơn thôi.
- Không thằng nhóc nói đúng đấy. Nếu trước đây ta không làm ra lời hứa hẹn này thì cũng không đến mức mấy đứa trong nhà lại đấu tranh lẫn nhau. Ngay cả người thân cũng ám hại sau lưng. Việc đối với bên ngoài ra sao ta không cần quan tâm. Nhưng từ khi có một số người chỉa mũi dao về phía người trong gia đình ta đã loại bỏ tư cách của họ từ rất lâu rồi. Nhưng không có cách nào khác đành chờ đợi. Chờ đợi có một người đủ bản lĩnh để thay thể lão già này thôi.
Tống Thanh Quân lời nói rắn chắc. Khiến cho Tống Thanh Phong với Tống Đông như rơi vào hầm băng lạnh giá. Nhưng tất cả việc này bây giờ họ có hối hận cũng không được nữa. Đã làm họ phải làm đến cùng. Tống Thanh Phong tự mình đứng ra chịu trách nhiệm hắn biết thời thế bây giờ như thế nào cũng không muốn để kế hoạch mình nuôi dưỡng bấy lâu nay vì một lời của Tống Thanh Quân mà bay đi mất.
- Xin lỗi bố việc này do con trẻ người non da, Làm ra hành động không thích hợp con cũng không hiểu lúc đó tại sao con lại làm như thế mong bố cùng với Tống Vũ tha thứ cho lỗi lầm trong quá khứ của con.
Tống Thanh Quân không trả lời lại hắn nhưng lúc này ông chỉ nhìn lấy Thiếu Kiệt với thân phận Tống Vũ nói.
- Cậu nhóc giờ cậu nói đi điều kiện gì. Chỉ cần ông già này làm được. Ta nguyện vì quân ôm hồng thủy thao thiên. Chỉ cần cậu thừa nhận mình là cháu của ta chỉ như thế thôi. Còn những thứ khác ta mặc kệ.
Tống Thanh Phong đứng một bên trong lòng tức giận nhưng không nói một lời nào. Hắn hiểu mọi thứ của hắn kể từ lúc xét nghiệm ra thằng nhóc trước mặt này là con của Tống Vũ thì mọi thứ đã kết thúc.
Ngay cả Thiếu Kiệt cũng không ngờ Tống Thanh Quân lại làm ra quyết định như thế. Suy nghĩ trong đầu lúc này của hắn khá khó khăn. Hắn không nhận thì sẽ khó có thể có được một cây đại thụ chống đỡ cho mọi chuyện sau này. Còn nếu nhận thì sẽ lôi lên thân mình một phiền phức không hề nhỏ.
Thiếu Kiệt vốn chỉ muốn nhận một thân phận đủ để Mã Hóa Đằng lo ngại không làm ra những gì khó khăn cho hắn trong việc nắm quyền hành công ty. Nhưng thái độ một mực khăng khăng muốn Tống Vũ thừa nhận cháu của mình đã nói lên việc hắn không dấy lên thân mình rắc rối, Nhưng rắc rối sẽ tự tìm đến cho bản thân Thiếu Kiệt hắn. Bây giờ có thể như đang yên bình nhưng nhìn cái đám người bên trái hắn biết sớm muộn gì hắn cũng gặp phiền phức không nhỏ.
- Được rồi! Ông đã nói như thế tôi cũng thấy được sự thành tín cần thiết. Điều kiện của tôi khá đơn giản. Có thể tôi là cháu ông. Nhưng không có nghĩa, tôi sẽ gọi ông như mọi người cháu vẫn gọi. Sẽ phải mất một thời gian rất dài để tôi có thể tiếp nhận điều này hơn nữa tôi sẽ không đụng đến quyền hành của ông. Như thế cho đến khi tôi thật sự tiếp nhận quyền hành tôi có thể kiểm soát được, còn những thứ rắc rối khác thì ông tự đi giải quyết. Hơn nữa tôi sẽ điều đến một nhóm người bên cạnh mình để phòng ngừa bất trắc. Người của lão tôi không tin tưởng được.
Tống Thanh Quân lúc này cũng vui mừng. Tống Vũ trên mặt nở một nụ cười. Hắn biết lời nói của Thiếu Kiệt đã xác lập thân phận cho mình sau này chỗ đứng của hắn trong gia đình này sẽ tăng vọt.
- Tốt! Tốt. Chỉ cần thằng nhóc cháu thừa nhận là được. Gọi cách nào thì tùy cháu. Ông sẽ để cho đám người kia biết không phải Tống Thanh Quân này không có cháu trai, nó còn là một đứa cháu giỏi giang hơn người.
- Này ông đừng vui mừng quá sớm. Tôi còn chưa hết đâu. Nếu việc của tôi ông mà can thiệp vào đừng trách tôi không thừa nhận cái gia đình này của ông. Bên trong nó tranh đấu tôi còn không có thời gian đi giải quyết đâu. Thời gian của tôi không dành cho những thứ việc bao đồng đó, Nhưng nếu ai muốn đối phó với tôi thì phải nên suy nghĩ đến một số thứ. Cái đầu tiên tôi muốn nhắc khéo họ một chút. Thằng này không dễ chơi đâu. Muốn chơi phải bỏ ra một cái giá rất lớn đấy.
Thiếu Kiệt lên tiếng để lại một lời nhắm vào hai gia đình Tống Thanh Phong Và Tống Thanh Đông, Bởi hắn thừa sức hiểu rõ hai cái gia đình này chắc chắn sẽ không để cho hắn đơn giản muốn lấy đi lợi ích trước mắt họ.