Thiếu Kiệt hắn tin chắc cho dù có tìm hiểu kỹ với muốn đưa hắn lên bản forbes thì cái tên nằm trên đó sẽ không phải tên Tống Long mà là Hoàng Thiếu Kiệt. Bởi vì Tống Long giờ đây chỉ được xem như một nhân vật không có thực do hắn tạo ra.
Phan Thế Như bây giờ nhận lấy tách cà phê mới từ người phục vụ bà nhìn Thiếu Kiệt hắn rồi mới cất tiếng hỏi.
- Cậu đầu tư vào công ty nào lại bỏ ra số tiền nhiều như thế. Tôi nghĩ phải là một công ty khá tốt mới để cậu có thể bỏ ra nhiều tiền như thế tôi hi vọng mình nói không sai đi.
- Cũng có một phần đúng nhưng với công ty nào thì bây giờ tôi sẽ chưa nói. Đến khi thật sự cần thiết giờ thì cứ đợi vậy.
Thiếu Kiệt vừa nói dứt lời thì bên ngoài căn teen một đoàn xe ô tô chạy vào trong bệnh viện độ bắt mắt của đoàn xe này làm Thiếu Kiệt phải chú ý. Phan Thế Như cũng thấy được đoàn xe vừa mới xuất hiện trong phạm vi của bệnh viện liền nói với hắn.
- Xem ra mấy người liên quan đều chạy hết về đây rồi. Cậu cẩn thận đám con cái của hai người kia cũng không phải thường đâu. Một người trong đó hiện đang nằm trong quân đội đặc chủng của quốc gia hắn từng chiếm được rất nhiều chiến tích.
- Hắn có như thế nào thì tôi mặc kệ. Chỉ cần không đụng đến tôi xem như được rồi. Nếu không tôi cũng không khách sáo. Hắn
Phan Thế Như không nói gì với việc Thiếu Kiệt hắn vừa mới nói. Bởi qua việc chứng kiến hắn và hai người Blake với Jackson đối phó với Tống Thanh Đông bà biết chắc rằng hắn thật sự có thực lực.
Chỉ qua việc hắn có thể làm Tông Thanh Đông bị thương còn hắn vẫn không bị xây xác một chút gì đó là minh chứng cho tất cả. Hắn có thể nói ra những lời như thế cũng đã cho thấy sự tự tin vào chính mình.
- Tôi chỉ nhắc cậu như thế thôi. Cậu muốn làm gì cũng được. Nhưng có một điều tôi muốn cậu giúp. Nếu cậu làm được cho dù cậu không phải huyết mạch của Tống gia tôi sẽ vận dụng một số thứ đáp lể lại cậu.
Thiếu Kiệt nghiên người nhìn qua Phan Thế Như hắn không biết bà cần gì ở hắn. Nếu như nói cả hai người có mối quan hệ chỉ dựa vào việc của Tống gia thì Thiếu Kiệt cũng không hiểu hắn có thể giúp gì cho Phan Thế Như. Cái hắn có ở quốc gia này chỉ đơn giản một chữ tiền. Nhưng muốn sử dụng tiền ở nước ngoài về hắn cũng phải thao tác rất nhiều vì thế hắn càng khó hiểu việc gì có thể nằm trong khả năng của mình mà Phan Thế Như lại yêu cầu giúp.
- Việc đó là việc gì. Tôi xem ra tôi không thể giúp nhiều đâu. Không thế lực ở quốc gia này bà hiểu sẽ bị như thế nào mà. Mọi việc rất gò bó làm sao mà giúp bà được.
- Việc này nằm trong khả năng của cậu. Bởi vì nó chỉ cần tiền tôi không có tống gia không có nhưng cậu lại có. Chỉ cần cậu hứa giúp tôi sẽ một bên thao tác giúp cậu.
Phan Thế Như rất thẳng thắng đi vào vấn đề cần thiết. Thiếu Kiệt nghe nói chỉ về vấn đề tiền bạc hắn trầm mặt một lúc nhìn Phan Thế Như đáp lại.
- Được nếu chỉ vấn đề tiền tôi sẽ hứa với bà. Nhưng phải xem đó là việc gì nằm trong khả năng của tôi mới được. Còn nếu vượt sức thao tác của mình. Mà cái vốn bỏ ra lớn thì tôi sẽ không đồng ý.
- Cậu cứ yên tâm nó hoàn toàn nằm trong khả năng của cậu. Như thế đi hiện tại tôi sẽ đem việc đặt cược của cậu làm cam kết nếu kết quả hôm nay không như ý cậu vẫn có thể rời khỏi đây không một vấn đề gì. Khi đó chúng ta sẽ nói đến việc hợp tác kia.
Phan Thế Như đưa ra điều kiện tự trói buộc mình như thế Thiếu Kiệt cũng không thể từ chối dù sao hắn cũng cần phải thủ cho mình một con đường thoát. Mà Phan Thế Như đã nói có thể mở được đường này thì hắn cũng không ngại xem thử bà ta có thể làm đến đâu.
- Được nếu bà đã nói như thế thì xem như giao ước này được thành lập.
Cả Hai đều có được lợi ích trong việc này nên Thiếu Kiệt cũng không nói nhiều nữa hắn ngồi thưởng thức cái không khí nhìn ra bên ngoài của bệnh viện đợi chờ kết quả có được.
Tại Ngọc Châu ngay lúc này có một cuộc tranh đấu có thể nói là sức đầu mẻ trán. Phùng Kiếm Hoa bây giờ cũng trong giai đoạn tranh chấp với những người của Lâm Gia. Hắn hiện tại đang đưa ra cái giá cho một công ty để cạnh tranh với một người khác.
- Tối ra giá 3 tỷ bốn trăm triệu!
Sự đấu giá của Phùng Kiếm Hoa làm cho Lâm Dương với Lâm Đồng như ngồi trên đống lửa thấp thỏm. Lâm Dương bây giờ nhịn không được bực tức nói một câu.
- Thằng này nó làm gì thế muốn phá chuyện sao. Ông cho người qua cảnh cáo nó xem nãy giờ chí ít đã có ba công ty bị hắn đội giá lên rồi.
- Tôi cũng có biết việc gì với hắn. Tôi còn không ngờ hắn lại nhảy ra vào lúc này. Những công ty khác có cạnh tranh tôi không nói nhưng hắn làm gì ở mấy cái việc như thế này tôi còn muốn biết hơn ông. Những công ty này không phải đưa về cho bên Thiếu Kiệt hắn sao vậy mà lại nhảy ra tranh với mình.
Lâm Dương cũng bực bội dù tài chính hắn có thể nói vẫn trụ vững được nhưng với tình hình mỗi công ty tăng giá một chút không sai biệt lắm nhưng nhiều công ty công dồn lại sẽ là một khối lượng tài chính không hề nhỏ.
- Chí Viễn ông đến nói với hắn đừng bỏ giá nữa đi. Như thế này không ổn chút nào. Làm việc cẩn thận một chút đừng để cho người khác thắc mắc mình đang làm gì. Không hiểu ông sắp xếp ra sao nữa. Tôi thật sự nghi ngờ năng lực của ông rồi đấy Chí Viễn.
Chung Chí Viễn ngồi gần với Lâm Dương bây giờ trong bụng có chút không đồng tình. Miệng của người khác Phùng Kiếm Hoa có muốn bỏ giá hắn cũng không thể nào nói được.
Vì ai cũng hiểu Phùng Kiếm Hoa đến đây để đấu giá những công ty mà Thiếu Kiệt đã đưa danh sách cho hắn. Nhã Oanh thì phía sau nhìn chằm chằm hắn không ra giá mà để cho người ta lấy mất công ty rồi đưa về ai mà đồng ý.
Chung Chí Viễn thấy lần này mình thật sự bị oan mà không biết nói ra sao. Làm việc cho Lâm Dương không lẽ hắn lại đi nói với Phùng Kiếm Hoa mấy công ty ông được dàn xếp không cần đấu giá. Vậy Nhã Oanh đứng phía sau nhìn Phùng Kiếm Hoa chẵn phải lúc này khiến cho hắn trở thành vô dụng.
Không làm được việc còn có thể ngồi trong hàng ngũ làm gì có chuyện đó nhất là Thiếu Kiệt nếu cần người đầu nhập ở Lưu Minh chắc chắn sẽ không phải chỉ riêng Phùng Kiếm Hoa.
Hiểu được điều này Chung Chi Viễn cũng không trách được Phùng Kiếm Hoa đang ra sức nâng giá các công ty mà chỉ có thể trách cái đám Lâm Dương nếu hôm nọ gặp nói thẳng với đối phương thì được rồi không cần lập lờ thì đâu đến nỗi như thế này.
Nhưng suy nghĩ đó của hắn cũng không thể lộ ra ngoài hắn di chuyển cái ghế ngồi của mình đổi chỗ với vài người để đến bên cạnh của Phùng Kiếm Hoa.
Hành động của hắn khá nổi bật có thể làm nhiều người chú ý những việc đổi chỗ ngồi của mấy người trong nhóm đều không phải việc lạ gì chỉ có Công Toại đứng bên ngoài nhìn thấy thế nở một nụ cười nói với Nhã Oanh.
- Xem ra bỏ giá vài cái công ty nâng giá thành làm cho đám người Lâm gia có chút không yên lòng rồi đấy. Chung Chí Viễn hắn đến bên cạnh Phùng Kiếm Hoa xem ra để nhắc khéo.
- Việc này sẽ xảy ra khi cô để cho Phùng Kiếm Hoa nâng giá em đã có thể nghĩ đến. Chỉ có Chung Chí Viễn tương đối thân với Phùng Kiếm Hoa không điều hắn đi thì ai đi nói việc này bây giờ. Nhưng mà kệ xem ra Phùng Kiếm Hoa xem ra đôi khi vẫn làm được việc.
Chung Chí Viễn đến bên cạnh Phùng Kiếm Hoa lập tức lên tiếng hỏi ngay.
- Kiếm Hoa ông làm cái gì vậy? sao lại bỏ giá mấy công ty này làm gì?
Ra vẻ ngạc nhiên khi bị người kế bên mình nói chuyện này Phùng Kiếm Hoa quay sang nhìn thấy Chung Chí Viễn ra vẻ bộ dạng tức giận.
- Ông còn nói. Đã biết những công ty này tôi phải đấu giá mua về cho ông chủ của mình. Vậy mà bọn người của ông không nể mặt mũi chút nào. Ông xem nãy giờ tôi không mua được ba bốn công ty rồi. Về làm sao ăn nói với người ta đây.
Lời nói của Phùng Kiếm Hoa pha lẫn một chút bực bội nhưng vừa nói hắn cũng không quên bỏ giá thêm một trăm triệu cho cái công ty đang thao tác đấu giá.
Việc đơn giản bỏ thêm giá chỉ cần đưa bảng số hiệu đã được cấp nên vừa nói chuyện với Chung Chí Viễn hắn thừa sức làm được việc này.
- Tôi biết ông được giao phó công việc. Nhưng mà ông xem bên chúng tôi Lâm Dương vì muốn hòa giải với bạn gái người kia cũng đang bỏ giá lấy tiền để kết giao. Ông làm như thế chả khác nào chuốc thêm thù với họ sao.
- Tôi chửi mười tám đời tổ tông hắn thì có. Đấu giá thì phải cạnh tranh. Ông nên nhớ sau lưng tôi là ai. Họ làm khó được tôi chắc chỉ cần tôi đấu giá hoàn thành nhiệm vụ dù rớt vài công ty nhưng vẫn được cậu ta bảo hộ ở Lưu Minh mấy người đó làm gì được tôi. lửa gần hoàng đế xa, cháy nhà thì tôi chỉ sợ cháy ở Lưu Minh chứ Ngọc Châu này thì không liên quan tôi lo cái gì. Ông làm phiền quá để tôi đấu giá.
Phùng Kiếm Hoa một mực kiến quyết đấu giá cho bằng được. Dù trong lòng hắn lúc này rất vui vẻ mấy ngày vừa qua mấy ông chủ công ty ở Ngọc Châu này khi nghe tới tên hắn đều khinh thường. Chủ yếu họ có chỗ dựa là Lâm Gia, Giờ hắn phóng tay làm việc không hề nể mặt Lâm Dương làm cho mấy người kia cũng có khổ cũng nuốt vào.
- Tôi xin ông đấy đừng có bỏ giá nữa được không. Ông làm việc bọn tôi cũng làm việc. Ông nghĩ dùm một chút đi mấy cái công ty này xong việc cũng thuộc về Thiếu Kiệt ông cần gì cố gắng thế. Cậu ta đại nhân cũng không chấp người của mình. Ông như vậy là thật tình làm khó bọn tôi rồi.
- Ông tránh ra chỗ khác. Bề tôi nào thờ chúa nấy. Tôi làm việc cho cậu ta thì tranh chấp ở chỗ này với mấy người các ông là điều phải làm. Nghĩ dùm ông ai nghĩ dùm tôi. Bọn ông có quyền có thế, có tiền tài, Tôi chỉ có một người có thể dựa vào so ra mấy người còn tốt hơn tôi nhiều. Tránh ra coi.