Lời Hà Thúc nói nhóm người Trần lão, Trương lão kể cả Lưu Hoan cũng không phản bác được. Nếu như lúc đầu họ không biết được mọi việc thì nhìn những việc đã xảy ra Nhã Oanh chắc chắn sẽ không xoay chuyển được. Nhưng giờ mọi thứ đề được hóa giải hơn hết còn chủ động trong việc đánh chặn đón đầu đối phương khiến Lâm gia thật sự rơi vào chính cái bẫy mà mình đào ra.
- Tôi thấy trước mắt cứ để Lưu Chính làm những gì cần thiết nhưng lão Lưu nên chú ý một chút đừng làm quá không khéo đám người Lâm gia lại cùng đường rồi lại làm càn nữa.
Trương lão bây giờ mới cẩn thận nhắc nhở Lưu Hoan. Bởi ông thấy nếu như làm lớn chuyện quá cũng không tốt. Ảnh hưởng trong chuyện này sẽ không dễ dàng thu xếp.
- Ừ tôi sẽ chú ý việc này cứ để Lưu Chính nó làm những việc cần thiết. Tôi nghĩ nó biết đâu sẽ làm điểm dừng. Nó tuy nóng giận sự thật nhưng cũng không đến nổi không hiểu tình hình như thế nào. Quan trọng nhất vẫn là động thái bên kia như thế nào. Giờ chỉ có thể ngồi đây xem kịch do bên Lâm gia.
Lưu Hoan trả lời lại Trương lão rồi cười cười nói ra suy nghĩ của mình với mọi người. Với họ những thứ cần thiết đã xong giờ chỉ xem Lâm gia làm thế nào khi bị Nhã Oanh kéo xuống nước. Tâm lý đứng bên ngoài để nhìn xem đối thủ gặp bi kịch lúc nào cũng tồn tại nhóm người Hà Thúc cũng không khác mọi người là mấy.
Cùng thời điểm này trong một căn phòng của một nhà hàng được Lâm Dương chuẩn bị để đón tiếp Nhã Oanh thi lại không mấy tốt đẹp. Âm thanh đập vỡ chén đĩa vang vòng khắp trong căn phòng.
- Đô ăn hại. Cho mày lo việc đơn giản như thế còn không xong. Giờ thì hay rồi! Mọi thứ đổ lên đầu tao hết. Mấy người ngồi ở nhà kia không biết là đang cười vào mặt tao hay không dây này. Chỉ mỗi cái việc mời người đến cũng làm không xong mày làm ăn được gì mày nói tao nghe đi.
Đứng trước mặt Lâm Dương là con hắn Lâm Tài. Hắn được giao nhiệm vụ là tiếp đón Nhã Oanh một cách thân thiện nhất mời đến nhà hàng để Lâm Dương hắn có thể bàn bạc nói chuyện các phương án thương thảo trao đối. Giờ thì người không mới được ngược lại chuẩn bị được đối phương mời người ra hầu tòa.
Lâm Dương nhìn thấy Lâm Tài hắn càng bực mình không nhẹ. Vốn đích thân Lâm Tài phải đi gặp Nhã Oanh. Nhưng hắn lại cho rằng Nhã Oanh và Phùng Kiếm Nhất chỉ là mấy người chưa thấy việc đời. Hắn chỉ cần nói người bên dưới kéo đến là được. Ngọc châu này hắn không hơn ai nhưng vẫn có mặt mũi. Hắn đi đón đám người của Nhã Oanh thật sự để người khác thấy sẽ mất mặt nên mới để người bên dưới làm.
Hắn không ngờ những chuyện như thế này lại xảy ra cho đến khi đích thân Lâm Dương gọi điện nói hắn đến đây hắn mới biết được những người bên dưới làm ra việc lớn đến vậy.
- Cái thứ con ăn hại như mày giờ tao phải làm sao hả. Không phải tao nói mày đích thân đi đón rồi sao giờ lại thành một đống lộn xộn thế này. Mày xem mà tự giải quyết.
- Việc này! Việc này con thấy không có gì là lớn mới để cho người bên dưới làm. Mới miệng không đi thì đám người bên dưới mới làm ra việc như thế chuyện này là tại họ chứ đâu phải tại con.
Lâm Tài nói ra suy nghĩ của mình cũng không quên đổ lỗi cho người khác trong chuyện này. Hắn thấy dường như gây ra việc không phải là hắn nên không cần chịu trách nhiệm gì
- Mày còn nói nữa hả. Không tại mày chắc tại những người kia chắc. Còn ông nữa, kế hoạch tôi đưa vốn không có vấn đề gì. Ông làm sao lại để cho con bé đó phòng bị như thế cả đến bắt tay cũng không được.
Đứng bên cạnh Lâm Tai không ai khác là người đàn ông trên máy bay. Hắn thấy việc mình không thành công cũng không phải là chuyện lớn lắm dù sao cũng chỉ gặp mặt ở trên máy bay chỉ vài phút. Giờ đây bị giận cá chém thớt nhưng đã là người bên dưới của Lâm Dương hắn lúc này chỉ cố giải thích.
- Việc này có lẽ cô ta không thật sự muốn bắt tay hoặc có thể có được phong bị. Biết đâu trước khi cô ta đi đến Ngọc Châu thằng nhóc kia đã sắp xếp mọi thứ và dặn cô ta không tiếp xúc với người khác.
Đem suy nghĩ mình cho là thích hợp nhất hắn nói ra với Lâm Dương nhưng ngược lại. càng làm Lâm Dương nổi cáu.
- Ông hay nhỉ. Có ai ngốc như ông nếu kế hoạch tiếp cận cô ta không được ông cũng phải biết tiếp cận cái tên Phùng Kiếm Hoa kia chứ. Đằng này ông lại làm gì? Không làm gì cả. Vậy mà ông nói mình làm chuyện này không vấn đề gì. Không vấn đề của ông đấy hả. Hay là ông chỉ biết là bỏ tiền ra cho mấy cái con người mẫu hạng bét đó cung phụng cho ông thôi sao. Đúng là nuôi người chẳng được tích sự gì mà.
Lâm Tài với người đàn ông im lặng một lúc để cho Lâm Dương phát tiết hết những gì mình đang có. Những tiếng mắng chửi trong phòng vang lên đến cả nhân viên phục vụ đứng bên ngoài cũng không dám đến gần. Phải một lúc lâu sau khi thấy bố mình trạnh thái xả giận được đôi chút Lâm Tài mới nói.
- Con thấy lần này con nhỏ đó với người của nó cố làm khó chúng ta. Nếu không việc nhỏ như thế này không xé ra to như thế. Chắc chắn là nó muốn kiếm lợi từ nhà mình. Bố cũng đừng nhân nhượng không phải chỉ mấy tên an ninh với lại tài xế thôi sao. Mấy tên đó có cũng được không có cũng được.
“ Bốp”
Lâm Tài vừa nói dứt câu hắn đã bị Lâm Dương tán một cái bạt tai nổ đom đóm. Trên khuôn mặt hàng lên thấy rõ một cái bàn tay đỏ lừ.
- Mày còn nói. Nếu như người nào làm việc cho Lâm gia mày đều đối sử như thế thì còn ai làm việc cho mày hả. Mày có biết rằng chỉ cần mày làm sai một chuyện người khác luôn nhắm vào chuyện sai của mày mà công kích không. Mày có biết bây giờ là lúc nhạy cảm. Chỉ cần mày dám bỏ mấy người đó tao chắc chắn ngay ngày mai sẽ có tin đồn về việc này trong những thế lực phụ thuộc. Lúc đó ai còn tin tưởng mà làm việc cho Lâm gia.
Lâm Dương nóng giận muốn đạp con minh một phát với những lời nói kia của hắn. Dù nơi này không có người nào là người ngoài. Nhưng với những chuyện như thế này hắn không muốn cọn mình trở thành cái mục tiêu để nhóm người Hà Thúc tấn công vào các thế lực Lâm gia dần dần chia rẽ nội bộ.
- Việc này phải giải quyết càng sớm càng tốt người quan trọng nhất trong chuyện này vẫn là cái con bé kia. Chỉ cần nó không làm đơn thưa kiện hay nữa là được. Chúng ta giờ có thể biết được nơi ở của con bé đó. Để tránh việc phải rắc rối tôi thấy tốt nhất chúng ta nên đến gặp con bé đó mà thương lượng. Chắc chắn sẽ ôn hơn là đợi chờ cho nó kiện rồi mình mới tiến hành hòa giải.
Người đàn ông bên cạnh Lâm Tài bây giờ mới lên tiếng nói ra ý kiến của mình với Lâm Dương. Hắn cũng không ngốc để bị mắng tiếp mà thật sự nghĩ ra cách cần thiết để cứu vãn tình hình.
Lâm Dương lúc này sau một cơn giận dữ kéo ghế ngồi xuống nhặt lấy chai nước suối đang nằm trên mặt đất, hắn cầm lên xé giấy niêm phong nắp chai uống một hơi cạn sạch chai nước rồi ném cái vỏ rỗng đi.
- Nói thì dễ để làm được mới khó. Giờ làm sao gặp được con bé đó mới là vấn đề. Hiện tại chúng ta đi mà không có con đường nào để có thể gặp con bé đó thì cũng thành công cốc.
Ngồi thừ ra ghế day day trán mình Lâm Dương thấy việc gặp Nhã Oanh để đàm phán tương đối khó. Bởi vì hiện tại Lâm gia và Nhã Oanh đang ở thế đối đầu. Đối phương có tâm lý không thiện cảm với Lâm gia hắn. Cho dù hắn có đi thì cũng phải mặt dày đợi chờ bên ngoài. Chưa biết chừng còn không gặp được người còn bị đuổi về.
- Tôi nghĩ việc này có thể sắp xếp được. Chúng ta dùng một buổi tiệc họp mặt các nhà đầu tư sẽ tham gia đấu giá lại. Để họ trao đổi hợp tác với nhau xem như một buổi ngoại giao. Như thế dựa theo việc tới thăm hỏi một vài người mà tiếp xúc với cô bé kia. Tôi nghĩ nếu đứng ở một người điều hành công ty thì con bé đó nhất định sẽ tham gia.
- Đúng rồi bố nó muốn mở rộng kinh doanh thì bắt buộc phải mở rộng mối quan hệ. Như thế mình đến chào hỏi rồi sắp xếp một cuộc nói chuyện thương lượng hóa giải tình hình vẫn ôn hơn. Chúng ta vừa không mất mặt mà lại làm việc được trong âm thầm không ai biết. Chỉ cần đơn kiện không phát đi thì chúng ta cũng không cần lo lắng nữa.
Lâm Tài thấy ý kiến của nhân viên bên dưới bố mình thật sự rất tốt. Gia đình hắn cũng không phải mất mặt vì việc phải đi gặp Nhã Oanh một mình. Mà lại có thể tạo được tên tuổi trong các nhà đầu tư vì việc tiếp đón họ bằng một buổi tiệc xã giao tẩy trần
- Cách này không phải không được! Nhưng mà thời gian dường như có chút không thích hợp lắm giờ này phát ra lời mời thì chưa biết chừng sẽ không có ai đến dự. Như thế cũng không hiệu quả được.
Lâm Dương cau mày suy nghĩ nói ra vấn đề khó giải quyết trong chuyện này. Nhưng tại thời điểm hắn đang phân vân thì người đàn ông bên cạnh Lâm Tài lên tiếng nói.
- Không cần đâu ngài. Chúng ta tổ chức tiệc ngay tại nhà khách đã đặt trước cho các nhà đầu tư cũng được. Chỉ cần có món ăn, có bàn tiệc bia và rượu lại không phải đi đâu xa những người đó nhất định sẽ tham gia dù sao thì mọi nhà đầu tư đấu giá đều ở cố định tại nhà khách Ngọc Châu.
- Được Việc này ông xem sắp xếp mà làm. Càng nhanh càng tốt sau đó cho khách sạn đánh tiếng nói với từng người tham gia đầu tư sắp xếp cẩn thận mọi chuyện. Tôi không không muốn thấy có điều gì bất trắc diễn ra.