Siêu Việt Tài Chính

Chương 739: Trả Giá




Một đoàn người sau khi được Vô Ảnh kiểm tra cũng đi cùng với Trịnh Hòa có mặt trong khu vực phía trước sân. Thiếu Kiệt đứng giữa Công Toại với Bảo Huân nhìn xuống những người bên dưới nói.

- Xem ra cũng không ít người. Trịnh Hòa này còn có một đám anh em như vậy đi theo cũng không tệ à.

- Cái này không biết được phải xem những người này làm được gì mới tính được họ có thể làm việc được hay không mà.

Công toại nhìn gần hơn hai ba mươi người bên dưới đáp lại lời của Thiếu Kiệt. Bảo Huân ra hiệu nhóm người Vô Ảnh của mình tạo thành một vòng tròn bảo vệ nhất định đem nhóm người của Trịnh Hòa đặt tại bên trong từng người từng người mắt không rời khỏi họ. Trên tay lúc nào cũng đặt sẵn vào súng. Đây cũng là để phòng ngừa có chuyện gì đó diễn ra bất ngờ thì vẫn có thể ứng phó được.

Trịnh Hòa sau khi để mọi người sắp xếp vị trí xong hết mới lên tiếng nói với Thiếu Kiệt.

- Những người của tôi đã có mặt đầy đủ. Cậu có việc gì cứ nói với họ. Những gì cần thiết tôi đã làm. Chỉ cần họ tự quyết định công việc của mình như thế nào đó là do cậu thôi.

Nói xong Trịnh Hòa cũng đừng qua một bên để cho Thiếu Kiệt có thể thuyết phục được những người về việc sẽ làm những công việc nguy hiểm sắp tới.

Thiếu Kiệt bây giờ chỉ gật đầu. Nhìn những người bên dười mỉm cười. Công Toại với Bảo Huân lúc này bất giác rùng mình. Bởi nụ cười của Thiếu Kiệt họ thấy gần đây nhất cũng như thế này thì toàn là gài bẫy người khác.

- Này hai người đừng làm ra cái vẽ mặt thế không? Họ không biết còn tưởng tôi đang âm mưu cái gì đó sao được.

Bảo Huân ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại khác. Bảo Huân hắn hiện tại đang nói với chính một cách đơn thuần nhất

“ Cậu mà không gạc người thì còn ai gạc được đây. Nhìn cậu có ai nghĩ đến những thứ cậu đã làm không.”

Công Toại cũng không nói gì chỉ ở một bên im lặng nhưng hành động nhìn trời nhìn đất của hắn đã bán đứng những gì đang suy nghĩ của chính mình.

Thiếu Kiệt bây giờ một chân bước lên phía trước nhìn xuống nhóm người của Trịnh Hòa vừa mới sắp xếp chỉnh tề đảo mắt nhìn qua một lượt hắn thấy những người ở đây đã từng bị mình đánh có vài người hắn còn nhớ mặt.

- Có lẽ mọi nguời không xa lạ với tôi đi! Chí ít mọi người vẫn biết là mình đã từng chặn đánh ai đúng không. Và tôi biết trong đây không ít người đã từng bị tôi đánh. Nói chung là cũng không nhẹ đi

Câu nói của Thiếu Kiệt làm một ít người mặt đanh lại không khác gì ăn phải mướp đắng. Ai đời họ lại bị một thằng nhóc đánh giờ lại đứng trước mặt Thiếu Kiệt bị đối phương nói ra lời này thật sự không mấy vui vẻ gì.

- Nhưng mà mọi người đừng đây là có lý do của nó. Nếu trong mọi người ở đây có thể trả lời cho tôi mấy câu hỏi đơn giản thôi. Tất cả mọi chuyện lần đó diễn ra xem như xí xóa thêm vào đó mỗi người rời đi trên tay cầm thêm không ít tiền có thể làm vốn sau này. Tùy theo quyết định của mỗi người sau khi nghe hết mấy câu hỏi đó.

Nhóm người của Trịnh Hòa xoay tới xoay lui nhìn nhau như muốn xác minh những gì Thiếu Kiệt nói là đúng bởi vì xét thấy những gì trước mặt họ biết Thiếu Kiệt không thiếu tiền. Trong đầu mọi người ở đây bây giờ vẫn là câu hỏi. Thiếu Kiệt sẽ bắt họ trả lời những cái gì?

Một người lúc này mới đưa tay lên nhìn Thiếu Kiệt nói lớn.

- Cậu có câu hỏi gì thì hỏi đi. Mọi người ở đây nếu trả lời được sẽ trả lời. Chúng tôi đến đây chỉ với việc anh Hòa gọi đi. Thực chất những việc đã làm đều được thuê mướn. Nhận tiền của người thì phải làm việc cho người thôi. Đạo lý là thế biết cái gì nói cái đó.

Chủ động đối đáp với Thiếu Kiệt làm cho người này nổi bật giữa đám đông. Thiếu Kiệt cũng chỉ nhẹ gật đầu.

- Không cần phải khẩn trương như thế. Chỉ là những câu hỏi nhỏ thôi. Nếu mọi người đã đồng ý thì chúng ta bắt đầu.

Nhóm người Trịnh Hòa bây giờ mới đợi xem câu hỏi của Thiếu Kiệt là gì. Đơn giản họ thông qua Trịnh Hòa biết được rằng sẽ có một công việc với người đang đứng nói chuyện với mình. Nhưng công việc đó là gì thì họ hoàn toàn không biết cụ thể ra sao.

Suy nghĩ của họ là với những câu hỏi của Thiếu Kiệt chắc cũng chỉ giống như những buổi phỏng vấn nhân viên để tiến hành tuyển dụng.

- Thứ nhất câu đầu tiên tôi hỏi là trong số mọi người ở đây ai thấy rằng trước giờ cuộc sống bất công. Tại sao người khác đều có nhà có tiền có xe, Có người còn được sinh ra trong một gia đình giàu có. Điểm xuất phát của họ gấp mấy chục lần người thường. Có ai đã từng có suy nghĩ đó chưa.

Nhiều người trong nhóm Trịnh Hòa đều nhìn nhau. Thiếu Kiệt hỏi điều này dường như ai trong họ đều đã từng có suy nghĩ như thế. Ai mà không có một chút so sánh giữa người với người. Câu hỏi này dường như ai cũng trả lời với nhau hai từ “Đã Từng” Nhưng không một người nào nói lên ý kiến của mình.

Bởi vì đây là nội tâm của từng người họ. Những việc như thế này ít người nào nói ra nhưng họ vẫn không hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại hỏi câu này.

Nhìn những người của Trịnh Hòa xoay tới xoay lui tìm xem có ai đứng ra nói ra nội tâm của mình không Thiếu Kiệt đành thở dài lắc đầu. Nếu thật sự trong nhóm người này có người dám đứng lên nói ra những gì họ đã từng suy nghĩ thì chắc chắn sẽ không có người đứng đây.

- Mọi người chắc đang thắc mắc tại sao tôi lại hỏi vấn đề này đi. Đơn giản lắm mọi người ở đây đều cho rằng đây là chuyện hiển nhiên có người sinh ra đã hơn người. Có người nói đây là họ may mắn kiếm được công việc thích hợp lại được thời vận chiếu cố. Nhưng tất cả đều không phải. Mọi người có biết các đây một năm tôi cũng như mọi người. Một học sinh đến trước hết giờ lại ra tiệm game. Tôi sống ở nơi như thế nào Trịnh Hòa có thể hỏi được lai lịch từ nhỏ của tôi. Anh ta đang sống nơi mà trước đây tôi sống.

Trịnh Hòa nghe Thiếu Kiệt nhắc đến mình cũng trầm mặc không kém. Lúc hắn mới lên thành phố qua những lời của em mình kể và những gì hàng xóm cho hay dạo gần đây tìm hiểu. Hắn thấy bản thân xuất phát của Thiếu Kiệt cũng không hơn gì hắn sợ rằng còn thua xa rất nhiều.

- Điều này tôi dám xác thực với mọi người cách đây một năm cậu ta không khác chúng ta là mấy. Thậm chí xuất phát điểm còn thấp hơn cả tôi. Một học sinh không tiền không quyền mẹ thì làm việc dọn phòng khách sạn còn có phải tự kiếm tiền đi học. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao một người như thế giờ lại hơn chúng ta rất nhiều.

Nhóm người của Trịnh Hòa được chứng thực những lời nói của Thiếu Kiệt là sự thật thì cũng đưa mắt nhìn lấy người thiếu niên đang đứng trên bật thềm kia.

- Các anh đứng thắc mắc. Bởi vì ngày hôm nay của tôi nếu như mọi người nói nhớ may mắn cũng đúng nhớ vào việc sinh ra có mối quan hệ cũng không sai. Nhưng có ai nghĩ đến may mắn với quan hệ đều vào sự cố gắng của từng người bao giờ chưa. Nếu nói mọi người chỉ nhìn vào những gì tôi đang có hiện tại. Có ai nghĩ rằng quá khứ tôi từng là một người thua xa mọi người ở đây không. Mọi người chỉ nhìn vào những gì người khác đạt được mà chưa từng suy nghĩ đến họ đã trải qua những gì mới được ngày hôm nay.

Những lời của Thiếu Kiệt làm cho mọi người bên dưới im lặng. Nếu như không phải những gì vừa rồi Trịnh Hòa nói chắc họ cũng không tin Thiếu Kiệt nói những gì vừa rồi là sự thật.

Vì nếu là những chuyện không đúng với những gì đã nghe họ có thể kiểm chứng bằng việc hỏi những người xung quanh nhà hiện tại mà Trịnh Hòa đang ở. Cái gọi là hòa thượng có thể chạy nhưng miếu không thể di dời ứng cho câu nói này.

Hàng xóm của Thiếu Kiệt trước đây luôn là người có thể mang lại đầy đủ nhất tin tức về những gì Thiếu Kiệt đã sống và trải qua trước đây.

- Tôi nói mọi người luôn nhắm đến những gì mà người khác đạt được nhưng mà chưa bao giờ mọi người nghĩ đến những gì họ trải qua. Đứng trách rằng xã hội này công bằng luôn có những góc khuất của nó.

Bên dưới hoàn toàn im lặng. Họ đang chạy theo dòng suy nghĩ của tùng câu nói của Thiếu Kiệt. Bởi vì họ biết điều này không sai. Nhưng trước giờ họ chưa từng chấp nhận sự thật là như thế. Họ đổ lỗi những việc này vào sự may mắn, Sư thuận lợi mà người đó đạt được chỉ là gặp thời vận.

- Tôi cũng như những người khác. Có những khi tôi phải thức đến ba bốn giờ sáng để làm việc, Có những lúc tôi thật sự không ngũ khi đó ai sẽ là người biết được. Nhưng mọi vẫn thường không biết. Khi mà mọi người đang làm việc thì người khác cũng làm việc nhưng khi mọi người nghĩ ngơi thì những người khác kia họ vẫn làm việc họ đánh đối bằng sự nỗ lực của mình. Kiếm được tiền như thế nào là do mỗi người có người lấy sự hi sinh của bản thân để gia đình được có một cuộc sống sung túc. Nếu mọi người ở đây dàm hi sinh bản thân mình để cho gia đình có một cuộc sống tốt hơn thì ai ở đây sẽ chấp nhận hi sinh mình kể cả tính mạng lẫn cuộc sống.

Từng lời của Thiếu Kiệt trùng kích vào tâm trí mọi người ở đây. Ai trong họ dường như nhận ra được một điều gì đó mà trước giờ mình không hề thấy được.

Họ luôn nhìn vào những người giàu có những người có được những gì mà họ không có được. Nhưng trước giờ họ hoàn toàn không nghĩ đến những gì họ vốn ganh ghét và thầm ước ao đó phải trải qua nhưng sự cố gắng của chính những người mà họ đã từng cho rằng may mắn.

Trong nhóm người của Trịnh Hòa một vài người suy nghĩ điều gì đó nhìn Thiếu Kiệt lên tiếng nói.

- Nếu như hi sinh có thể thay đổi cuộc sống của chính mình và gia đình tôi làm. Tôi không muốn nhà mình lúc nào cũng sống như hiện tại nữa.

Lời nói của người này kích phát ra không ít những người đồng tình từng người đáp lại lời đồng ý chấp nhận với những gì mà họ cho rằng mình cần phải thay đổi.