Khi mặt trời con chưa ló dạng hắn đang còn say giấc. Hà Vi thân hình khẽ động một chút đôi mắt mở ra. Cô cảm nhận được từng hơi thở của Thiếu Kiệt bên tai mình. Hơi ấm của cơ thể hắn làm cho cô không có cảm giác nào cho thấy cái lạnh của sương sớm.
Vốn định thức dậy rời đi nhưng trải qua những gì đã diễn ra đêm qua thân thể cô vẫn có chút đau nhói bởi vì đây cũng là lần đầu của. Thiếu Kiệt hắn lúc này nằm bên cạnh Hà Vi mới lên tiếng nói.
- Còn sớm mà em dậy làm gì! Không nghỉ ngơi chút nữa đi. Mấy ngày sắp tới em nên ít hoạt động lại.
- Anh còn nói vậy nữa ông em dậy sớm lắm không khéo ông lại biết hai đứa mình hôm qua làm gì mất. Em còn phải làm đồ ăn cho ông với mọi người ăn sáng đấy.
Thiếu Kiệt nghe Hà Vi nói thế chỉ cười nhẹ một tiếng bật dậy đứng cạnh cô lấy tay ôm cô vào lòng.
- Em không cần phải lo anh đã thức dậy rồi đây! Mọi thứ sáng nay để anh làm cho. Mấy người đó chắc chắn không vấn đề gì đâu. Hoặc em trở về phòng ngủ thêm chút nữa cũng được những người kia để anh đối phó cho.
Hà Vi bây giờ lườm Thiếu Kiệt một cái mặc áo cho hắn vừa cài lại những hàng nút trên áo cô vừa hỏi.
- Mấy cái kia hôm qua ở đâu mà anh có vậy?
- À mấy cái bao cao su đó lần trước mẹ mua đưa cho anh. Nói là ở gần với em hay mấy người Ngọc Nhi, Nhã Oanh thì phải cẩn thận Vì anh còn nhỏ. Anh cũng không nghĩ rằng hôm qua em lại bạo gan đến như vậy đấy. Cũng may là mẹ thủ sẵn giúp anh không khéo thì hỏng hết.
Hà Vi bây giờ cũng ngại ngùng khuôn mặt đỏ ửng lên. Thiếu Kiệt ôm lấy Hà Vi cười cươi nó nhỏ vào bên tai cô. Em xem mới như thế mà đã đỏ mặt rồi. Giờ đâu còn là thiếu nữ nữa đâu chứ.
Vừa châm chọc Hà Vi nhưng hắn cũng đem cái áo thun của cô mặc vào cho Hà Vi còn không quên hôn lên môi cô một cái. Hà Vi bây giờ định đánh vào người Thiếu Kiệt vài cái cho hả giận nhưng hắn đã vội chạy mấy,
Thiếu Kiệt nhanh chóng vào trong bếp. Kiểm tra qua hết những vật liệu cần thiết với việc đã xảy ra giữa hắn và Hà Vi, Thiếu Kiệt không thể xem như là không có gì mặc dù hắn khá lo ngại về việc sau này sẽ ra sao nhưng ngay tại thời điểm này Thiếu Kiệt chấp nhận Hà Vi là điều sự thật.
Phải khá lâu sau Hà Vi mới ra đến nhà bếp. Ngồi xuống bàn nhìn Thiếu Kiệt lay hay làm bến Hà Vi dân lên một cảm giác ấm ám. Trước nay cô không hề biết Thiếu Kiệt lại còn đích thân nấu bếp như thế này. Vì mọi ngày bửa ăn của hắn đều tùy tiện có gì ăn đó chưa bao giờ hắn mò vào trong bếp nấu một món ăn nào nghiêm túc.
Có đôi khi cũng sẽ nấu mấy gói mì ăn đêm hoặc lục lại những thứ đồ ăn buổi tối mà dùng. Để làm những món ăn tự tay hắn làm dường như là rất ít.
- Em không ngờ anh còn biết nấu ăn đấy. Không biết đồ ăn ra sao đây.
- Vấn đề này em khỏi lo đi. Món ăn anh làm sẽ không chê vào đâu được đâu. ích nhất anh bảo đảm một điều không thua các đầu bếp nhà hàng chính hiệu.
Thiếu Kiệt vừa nói tay vừa cầm dao cắt nhỏ nhưng miếng ca chua một cách đều đặng như được đó trước. Hà Vi cũng khá bất ngờ. Nhìn vào tốc độ cầm dao và phương vị đi dao của một người có thể đoán được người đó nấu ăn như thế nào.
Ngay cả bản thân cô nếu để cắt những vật liệu chuẩn bị mà lại nói chuyện như thế này thì ích nhất ra sẽ chậm đôi chút.
Thiếu Kiệt vừa cười đùa vừa đem những nguyên liệu mà mình đã chuẩn bị bắt đầu làm việc trên bếp. Hà Vi cũng tò mò không biết hắn đang chuẩn bị những món ăn gì cho chính cô và mọi người nên cũng lên tiếng hỏi.
- Hôm nay anh định trổ tài làm mấy món gì thế.
- Chỉ là mấy món đặc biệt thôi. Nhất là món này lại phù hợp với em nữa. Mỳ ý nè, rồi làm thêm một chút bò bít tết với lại khoai tây thêm vào đó là một ít đồ ăn sáng dành cho mọi người cần thiết. Và còn có cả một món khá đặt biệt.
Hà Vi cũng giật mình. Dường như trong đầu Thiếu Kiệt đã tính toán hết các thứ cần thiết đem buổi ăn sáng một mình hắn chuẩn bị cho mọi người trong nhà.
- Mấy món mì ý bò bít tết khoai tây thì dành cho em còn mấy món nước dàng cho mấy cái lão bất tử kia. Cũng may trong nhà không thiếu nguyên liệu như nui hủ tiếu khô. có thể làm mấy món này khá nhanh. Chỉ cần nấu nước dùng một chút là được.
Thiếu Kiệt vừa nói vừa bỏ sườn vào nồi nước đang sôi bên cạnh mình. hắn cho vào đó một ít bột nêm rồi đậy nắp lại. Cầm tới cái gói pastar ( sợi mỳ ý chưa trụng) Nhìn qua những gì trên hộp in hắn liền lấy ra một nửa những sợi mì trong hộp. Đem nó bỏ vào trong nồi nước sôi còn lại. Đem điện thoại để trước mặt mình nhất thời gian hẹn giờ.
Hà Vì thấy cách làm của hắn lưu loát như thế cũng lắc đầu than thở nói.
- Xem ra nhà mình trước giờ có người làm bếp mà không chịu xuống bếp làm. Thật là bất công toàn để người khác làm cho mình ăn.
Thiếu Kiệt chỉ cười cười đáp lại Hà Vi một câu nói đơn thuần nhưng đầy yêu thương với cô.
- Anh nói thật em làm món nào anh ăn cũng được. Mình không làm ra thì không được chê bai này nọ. Nhưng như vậy cũng tốt không đem đồ ăn mà mình làm ra đánh giá quá khắt khe là được.
Dù biết hắn chỉ nói cho vui lòng mình nhưng Hà Vi cảm thấy rất vui cô cũng không biết đây là cảm giác của mình khi vừa mới trải qua những việc tối qua hay là chỉ cảm giác tình yêu của mình với Thiếu Kiệt ngày càng lớn hơn.
Thiếu Kiệt đem một chảo chiến đặt lên bếp với lửa lớn đặt vào đó một ít bơ để nó tan ra. Đem một ít tỏi băm nhuyễn bỏ vào phi vàng lên. Mùi bơ tỏi hòa quyện vào trong không khí đem cả nhà đang say giấc đều bị đánh thức.
Đem chén thịt bò đã băm nhỏ cầm trong tay mình Thiếu Kiệt bỏ vào trong chảo đảo đều. Âm thanh xèo xèo của từng miếng thịt chạm vào mặt chảo cùng với mùi hương thơm phức được lan tỏa nhiều hơn.
Nhóm người của Hà Thúc bị Thiếu Kiệt lôi tới bên phòng bếp nhìn hắn thao tác qua lại các bếp liền nhìn lấy Hà Vi. Hà Thúc bây giờ mới nhìn Thiếu Kiệt lên tiếng nói.
- Thằng nhóc mới sáng sớm định cho mọi người ôm nhà vệ sinh cả ngày hay sao mà làm đồ ăn sáng đấy.
- Ông đừng đùa. Cháu vào bếp ông phải cảm thấy may mắn lắm đấy ở đó mà chọc ghẹo đi. Nếu sợ không ăn được thì nhịn đi.
Lưu Hoan thấy vậy cười lớn nhìn Hà Thúc lên tiếng trách móc.
- Lão Hà! tôi nói này hiếm khi có dịp như thế mọi người có lộc ăn ông đừng làm mất hứng chứa. Cũng thưởng thức xem tài nghệ của Thiếu Kiệt như thế nào.
- Lão Lưu nói đúng đấy. Ông không ăn nho được đừng chê nho chua để bọn tôi thử dùm cho.
Trần lão cũng hùa theo châm chọc. Trương lão không nói gì chỉ tỏ thái độ bằng hành động kéo ghế ngồi xuống bàn ăn đợi món ăn của Thiếu Kiệt nấu.
Hoàng Lâm Nhu xuống bếp thấy Thiếu Kiệt trổ tài cũng hơi ngạc nhiên nhìn qua đám người Hà thúc đang lần lượt ngồi xuống bàn cũng ngồi xuống rồi lên tiếng nói với Thiếu Kiệt.
- Thiếu Kiệt con hôm nay định cho mọi người ăn gì đây.
- Một ít món Á Âu thôi. Nếu có nguyên liệu phù hợp thì có thể làm thêm một chút vốn định là cá chẻm sốt kem chanh nhưng nhà lại không có cá chẻm nên chỉ làm được bò bít tết khoai tây và một ít mỳ ý. Còn món Á thì có đơn giản hơn. Nui hoặc hủ tiếu kiểu gia đình nước dùng nấu với sườn heo thêm vào đó củ cải trắng ca rốt và một ít su hào. Kèm theo một món đặc biệt đợi con làm xong mẹ sẽ nhớ nó thôi.
Thiếu Kiệt vừa làm vừa trả lời lại cho mẹ mình biết những món ăn hắn đang chuẩn bị. Hoàng Lâm Nhu nhìn qua Hà Vi hỏi.
- Cháu giúp nó làm à?
- Không Thiếu Kiệt một tay làm hết đấy cô cháu nãy giờ chỉ có ngồi nhìn thôi. Không ngờ bấy lâu nay cậu ấy lại không chịu trổ tài.
Thiếu Kiệt nghe hai người nói như thế mới cười cười vì có mặt Hà thúc ở đây nên hắn cũng không chỉnh Hà Vi việc gọi Hoàng Lâm Nhu là cô được. Nếu như thế hắn sợ chưa làm xong đồ ăn sáng thì đã bị Hà Thúc đòi đánh đòi giết rồi.
Đem Mì ý đã trụng ra để cho một chút ráo rồi đặt vào dĩa, đem sốt thịt bò và cà chua đã làm để lên trên hắn chia món ăn này thành hai dĩa đưa về Hoàng Lâm Nhu và Hà Vi nói.
- Mấy ông không quen ăn đồ ăn này nên lát ăn món ăn quen thuộc là được rồi.
Cái nồi nước dùng trụng mì của Thiếu Kiệt lại đươc tận dụng bỏ vào trong đó một nửa bịt nui. Đợi cho chính Thiếu Kiệt lại bỏ những món thiết yêu vào trong nồi nước dùng có sườn gồm những thứ như cà rốt và mấy nguyên liệu hắn đã nói.
Đem mấy miếng khoai tây đã cắt ra bỏ vào một trong chảo chiên ngập dầu. Thiếu Kiệt mở cái bếp cuối cùng đặt lên đó cái chảo và một ít dầu. Đem những miến thịt bò đã ướp trong chốc lát từng miến từng miếng đặt lên trên chảo.
Trương lão ngồi nhìn Thiếu Kiệt thao tác mới nói với đám người Hà Thúc.
- Thằng nhóc này định chơi mấy ông già mình hay sao? Nó làm bò bít tết như thế kia răng đâu mà mấy người mình ăn đây?
- Trương lão cứ yên tâm! Cháu đã làm thì mọi người sẽ ăn được. Không phải giống như những nơi khác đâu mà lo. Bảo đảm đây sẽ là buổi ăn sáng đặc biệt nhất từ trước đến này của mọi người.
Khá tự tin đáp lại lời của Trương lão như chắc chắn rằng những món ăn này không làm khó mấy người già cả như nhóm người Hà thúc. Thiếu Kiệt tay đảo nhanh những miếng thịt bò trên chảo.
Rất nhanh hành động của Thiếu Kiệt khi lấy dĩa ra gắp những món thịt bò lên trên đó. Mọi người có thể thấy được hắn chưa mất tới năm phút cho một món bò bít tết. Cứ như hắn vừa bỏ lên chảo rồi lấy ra liền vậy.
Ngay thời điểm đó những miếng khoai tây trong chảo cũng sôi lên Thiếu Kiệt vớt ra trước khi bỏ lên những đĩa bò bít tết vừa làm hắn còn rắc một chút muối lên trên khoai tây.
Đem những dĩa bò bít tết này đặt trước mặt nhóm người Hà thúc và cả hai người mẹ hắn và Hà Vi. Thiếu Kiệt kết thúc món ăn bằng một câu nói.
- Mời mọi người dùng!