Ngỡ ngàng trước một đám người xuất hiện bên cạnh Lâm Vũ lại còn số lượng không ích. Dường như cả hai nhóm người này đều chuẩn bị cho việc giám công họ từ hai hướng.
- Chuyện này!
- Đánh bọn nó! đừng để bọn nó thoát nếu không anh em mình sẽ không có tiền! Bọn nó không có vũ khí đâu!
Những âm thanh ngạc nhiên vừa vang lên tên cầm đầu đã hô hoán lên Đám người xung quanh bắt đầu vây công lại. Đám người Lý Bân lúc này mới lây ra từ sau lưng nhưng đoạn côn dài chừng ba bốn mươi centime.
Từng người từng người trên tay dường như trang bị đầy đủ vũ khí cho mình. Đây vốn là những thanh gỗ được cắt ra. Thiếu Kiệt đứng ở một chỗ xa nhìn thấy một đám đem theo đồ chơi cũng lắc đầu. Vừa rồi hắn tự hỏi một đám học sinh sao đứa nào cũng đứng mà không ngồi hiện tại thì hắn biết rồi.
Vì sợ Thiếu Kiệt mắng nên Lý Bân mới nói đám học sinh đi tới trường mang theo đồ chơi thủ sẵn sau lưng. Chỉ đứng không dám ngồi là bởi vì ngồi xuống Thiếu Kiệt phát hiện sẽ không cho đem theo những thứ này hơn nữa còn bắt để toàn bộ ở nhà.
- Mấy đứa ai cũng có cái này sao?
Đem người sau lưng mình hỏi rõ nguyên do tại sao đứa nào cũng có những đoạn gỗ như thế này. Thiếu Kiệt thấy cần phải trang bị một đống gậy gỗ như thế này chắc chắn là Lâm Vũ hay Lý Bân đã làm từ trước đó khá nhiều chỉ là chưa có dịp sử dụng.
- Lần trước cái vụ mà Hoàng Ngân bị bắt cóc xong. Anh Bân mua sỉ ở cửa hàng đồ gỗ mấy cái này. Nói là đặt hàng cho trường mẩu giáo làm dụng cụ thể dục. Nên giá khá rẻ một cây hai mét chỉ có tầm mười mấy ngàn rồi nhớ người ta cắt ra luôn. Bọn em không dám để anh biết sợ anh la.
Nghe số tiền không lớn. Và việc lý do để mua một đống gậy gỗ như thế này ra sao Thiếu Kiệt cũng gật đầu. hắn dù phản đối việc cầm vũ khí nhưng nếu đối phường cầm đồ chơi thì hắn cũng không ngại.
Trước đây hắn không sử dụng như thứ này bởi vì với hắn cái nào cũng có thể làm thành binh khí được. Những thứ càn thông dụng càng dễ thấy được ở xung quan khi đụng việc chỉ cần chụp lấy, hoặc cầm đại ven đường là có binh khí dùng từ bàn ghế cục gạch thậm chí là cả dép hay giầy đều có thể.
Thiếu Kiệt nhìn vòng chiến nói với người bên cạnh mình.
- Cho Phùng Kiếm Nhất để một số anh em đi lại chiếc xe kia bắt lấy mấy người ngồi trên đó. Còn anh em ra hỗ trợ đám người Lý Bân đi. Chặn lại hết các con đường thoát hốt một đám đừng để đứa nào thoát. Đập đừng chết là được.
Nhìn đám người Lý Bân với Lâm Vũ bên trong đánh nhau. Thêm vào đó những người xung quanh gậy gộc rơi trên đất máu đỗ không ích. Hiện tại thêm vào số người của Thiếu Kiệt với Phùng Kiếm Nhất thì còn một nhóm người nhỏ chia ra trong các con hẻm bố trí người bắt hết từng thành viên.
Giữa Vòng chiến Lâm Vũ vừa mới đập một cây gậy vào vai một người rồi quay qua nói với Lý Bân.
- Lý Bân Anh Kiệt biết không?
Vừa đá một người cạnh mình ra xa Lý Bân hơi hợt đáp.
- Mày nghĩ xem tao gọi được nhiều người thế. Chuyện này có công ty VG nhúng tay vào Anh Kiệt không tiện ra mặt.
- Hèn gì tao nói hôm nay mày hiệu triệu anh em ghê thế thì ra Anh Kiệt đằng sau. Còn thằng Nhất đâu. Không lẽ nó nhập viện rồi.
Vừa tránh đòn một người lại cầm cây gậy trong tay hơ một cái vào sau lưng ngươì này. Lâm Vũ hỏi Lý Bân bởi vì hắn với Phùng Kiếm Nhất là người bị đánh nhiều nhất. Giờ không thấy người cũng tưởng tên kia có gì.
- Mày yên tâm. Kìa bên nó gia nhập vòng chiến rồi kia. Nó mà vào trể chút nữa chắc tao với mày đuối thiệt đấy.
Xung quanh lúc này một nhóm người từ ngoài xông vào nhập vào vòng chiến. Trên tay mỗi người đều có một cái mộc côn. Dường như thấy được đối phương mà mình muốn chơi không đơn giản. Người đến mỗi lúc càng đông đám người nhân viên của VG cũng lo lắng.
Họ tuy giọng nói đàn anh đàn chị như thế Nhưng biết được đám người Lý Bân với Lâm Vũ lại không thường. Hơn nữa đám người đi theo hai người này dường như không thường chút nào. Tên nào cũng thật sự lỳ đòn. Cứ như cô ắn thua đủ với bọn họ.
- Mẹ lần này đụng trúng thứ dữ rồi. Anh Em chạy!
Thấy được tình hình bất ổn đám người cầm đầu liền có một ý nghĩ lóe qua đầu mình. Chỉ có thể tìm cách thoát thân cho chính mình. Những tên bên dưới họ cũng chỉ là người quen trên mạng. So với việc hao hùng nghĩa khí gì đó trong game thì bên ngoài giữ mạng được vẫn là điều trên hết.
- Bọn nó định chạy kìa! Lâm Vũ!
Lý Bân vội vàng hô lớn lên hắn cố nhìn toàn bộ xung quanh cuộc hỗn chiến này tìm lấy Phùng Kiếm Nhất mà cũng không thấy bèn nói lớn hỏi một câu hướng về đám người mới gia nhập vòng chiến.
- Thằng Nhất đâu!
- Anh Kiệt sai nó đi làm gì rồi đấy!
Một người trả lời lại Lý Bân. Lâm Vũ nghe thấy cũng hơi gạc nhiên trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại sai Phùng Kiếm Nhất làm chuyện gì đó thì không hiểu đây là việc quan trọng gì.
- Sợ rằng bọn nó chạy thoát hết!
Lầm Vũ chưa trả được thù nên cũng nôn nóng. Việc đám người cầm đầu đang chia ra cố tìm đường thoát thân khỏi vòng chiến trong đống người lộn xộn này thì thật sự không giải tỏa được cho hắn chút nào.
- Quân của Anh Kiệt cũng gia nhập rồi. Vậy là chỉ còn đám quân mai phục chặn hẻm thôi. Đánh đi đừng đó lo bọn
Nghe được Lý Bân nói như vậy Lâm Vũ cũng có chút yên tâm bây giờ hắn mới để ý ngoài hắn và Lý Bân ra thì những thành viên khác đang cột dây trên tay phải mình phân ra nhiều màu sắc khác nhau.
- Ê sao không sài màu chung mà sài màu khác nhau mày.
- Mẹ mày nghĩ mua được một màu liền sao. Người mình đông người ta làm gì có đủ một màu, tao để anh em mua mấy màu miễn sao có cột là được. Anh Kiệt thấy vậy nói chia ra mỗi nhóm một màu để phát hiện ra đến thời điểm nào thì dừng. Nhanh đi kết thúc chuyện này, chừng năm phút nữa rút bên quận cho cảnh sát xuống tới giờ đấy.
Gần đó Phùng Kiếm Nhất cùng với một nhóm người của mình tiếp cận một chiếc ô tô đậu bên đường. Bước đến gõ cửa xe.
Mấy người đang ngồi trong xe quan sát tình hình cuộc ẩu đả từ xa bây giờ cũng gật mình. Họ nhìn qua nơi phát ra âm thanh của vị trí gõ cửa thấy xung quanh họ vây lấy không ít người.
Một khúc cây dán thẳng vào mặt kính phía trước và phía sau vang lên âm thanh vỡ nát của kính văn vào bên trong.
- Những người đàn ông bên trong xe lúc này cũng không giữ được bình tỉnh ôm mặt cúi đầu. Ngay cả người tài xế cũng không tựu chủ được núp xuống xe.
- Lôi mấy người này ra. Lục soát người họ!
Âm thanh ra lệnh của Phùng Kiếm Nhất vang lên mấy người trong nhóm hắn kéo từng người ra. Mỗi người dán một gậy vào lưng bắt đầu lục tung từng túi áo túi quần của những người trong xe.
Lúc này mỗi người trong xe đều bị đem ra một tờ giấy khá giống nhau trong người. Gom lại những tờ giấy này một thành viên đưa đến trước mặt Phùng Kiếm Nhất nói.
- Anh Nhất xem này.
- Thẻ nhân viên VG sao? Đem bọn chúng về trường đưa cho Công Toại với Bảo Huân. Mẹ tiếc thật không được đánh nhau với bọn kia trả thù. Mày báo lại với anh Kiệt chuyện bên mình xong rồi. Tao đích thân giải bọn này về trường.
Nói rồi Phùng Kiếm Nhất với nhóm người của mình rút lui âm thầm rời khỏi nơi này đem theo toàn bộ người trên xe.
Vừa rời đi một người trong nhóm mới hỏi Phùng Kiếm Nhất.
- Anh Nhất sao anh Kiệt biết xe này đậu là mấy người công tý VG này thế?
- Mày ngu à. Đám người kia làm theo lệnh của mấy thằng này. Mày có xem phim hồng kông không. Mày thấy mấy thằng cho người đi giết người khác hay ngồi ở mấy xe gần đó xem không. Chuyện này giống thế đấy. Bọn này là vì ngu nên mới bị phát hiện. Ở nước ngoài xe nó giá rẻ hơn trong nước nên nó đậu gần đó có bị gì thì bảo hiểm lo. Ở nước mình thấy chuyện không chạy muốn đứng gần xem không sợ xe hư chỉ trừ khi nào là đám người này cần xác minh là việc làm thành công về báo cáo lại nên mới thế.
Phùng Kiếm Nhất giải thích đám người của công ty VG giờ mới hiểu ra tại sao họ lại bị đám người này vây bắt lại hơn nữa lại còn đập xe một cách trắng trợn không sợ phá nhầm xe người khác. Đơn giản vì cái bọn này hắn xem phim hồng kông tìm ra đạo lý dễ sợ này.
Còn trong vòng chiến gần đó lúc này những thành phần bị đánh không gượng dậy nổi đây ra đất. Đối phương nhiều hơn số lượng người của bên đám người Lý Bân với Lâm Vũ rất nhiều. Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy mấy thằng cầm đầu đâu. Lâm Vũ với Lý Bân có chút bực bội.
Nhưng thấy thời gian cũng không còn nhiều Lý Bân bèn hô lớn cho mọi người cùng nghe thấy.
- Anh Em! rút quân việc này xong rồi về nhà lão đại. Đem hết anh em bị thương đi rời khỏi đây hết những vũ khí của mình thu lại đừng để lại cái gì ở trên chiến trường.
Thiếu Kiệt đứng một bên quan sát. Vốn hắn muốn tham gia việc này nhưng suy nghĩ một lúc mới thấy không ổn lắm. Giờ nghe được người về báo rằng bắt được đám người kia hầu hết là người của công ty VG thì hắn thầm thấy may mắn. Nếu như hắn liều mạng lao vào vòng chiếc hỗ trợ Lâm Vũ với Lý Bân chắc chắn đám người kia đứng từ xa sẽ thấy Như thế đúng là chả khác nào hắn tự khai ra chính mình.
- Anh Kiệt bọn cầm đầu bị anh em chặn đường bị bắt cả đám rồi! Bọn nó đang được áp giải về trường cho Công Toại với Bảo Huân xử Lý.
- Được rồi rời đi thôi chiến trường này tự để cho đám người nằm trên đất với cảnh sát của quận đến thanh lý đi. Có khai ra thì nhân chứng có nhưng vật chứng gây án không có thì không làm gì được đám người mình đâu Rút thôi.