Phùng Kiếm Nhất nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng gật gật đầu nói ra ý kiến của chính mình cho hắn và Lý Bân nghe.
- Em không lo Lâm Vũ bị cái gì hết bọn chúng muốn tiền thì ích nhất Lâm Vũ bọn nó không đụng đến nhiều được. Chưa biết chừng còn phải sơ cứu cho hắn không thì bọn nó cũng không nhận tiền được đã thế còn dính vào tội mưu sát giết người nữa nên chắc an toàn của Lâm Vũ không sao đâu.
- Cái này là chắc chắn rồi đấy ai chứ thằng Lâm Vũ nó trâu bò lắm. Cũng không dễ chết như thế đâu nếu nó dễ chết như thế thì chắc không còn gọi là Lâm Vũ nữa rồi. Nó lỳ lắm.
Lý Bân lầy lội nên mới nói ra ý kiến của mình về nhận định Lâm Vũ. Nhìn qua hai thằng thấy được dường như không lo lắng cho Lâm Vũ mấy Thiếu Kiệt cũng lấy làm ngạc nhiên.
- Bọn mày sao không lo cho nó mà lại dám chắc nó không sao thế?
- Ấy. Quên mất Anh Kiệt không để ý chuyện này. Anh nhớ cái lần đầu tiên gặp nó không?
Thiếu Kiệt bây giờ nhíu mày một chút nhớ lại lúc mà hắn gặp lại Lâm Vũ nhưng cũng không mấy vài giây hắn đã nhớ ra được. Lần đó hắn còn tự tin là mình và trường Thiên Hoa dư tận vài điểm trong khi đó hắn chả học hành gì hết.
- Ừ nhớ hôm đó nó bị một đám vây đánh tao với mày đi ngang qua thấy rồi cứu luôn.
- Đấy cái lần đó đấy. Bọn kia là giang hồ đòi nợ. Ông già nó đánh bài thiếu nợ tum lum trước đó nó đã bị đánh rồi. Ổng thấy không trả nợ nổi treo cổ tự vẫn bọn giang hồ tìm tới mẹ Lâm Vũ với hắn lần nào cũng đánh một trận như xương. Hôm đó gặp nó là bị bọn kia chặn đường đánh để bắt mẹ nó trả nợ đấy. Sau hôm đó nó một mình đi đánh cả đám kia đấy. Không ngờ chỉ với một câu nếu mày đủ lỳ thì không ai ăn hiếp được mày của anh lại hiệu quả thật. Thằng cầm đầu bị đánh bể đầu nhập viện cả hai tháng trời đàn em bên dưới không ít thằng gãy tay gãy chân. Em biết được nhờ chút quan hệ của bố trả tiền cho nó. Nói là anh đưa nên nó mới được như bây giờ.
Phùng Kiếm Nhất với lại Thiếu Kiệt cũng há hốc mồm không ngờ mấy thằng bên cạnh hắn không thằng nào bình thường toàn là bom nổ chậm chỉ cần có dây dẫn và một mồi lửa là xong phim.
- Hèn gì lần đó ở cổng trường tao bị đánh nó chạy tới đầu tiên. Thì ra nguyên nhân là thế.
- Thì cũng chính nó nêu ra ý tưởng tập hợp anh em lại. Nó bảo là nếu sau này Anh Kiệt làm đại ca thì nó đi theo chưa biết chừng còn một đám cũng như vậy. Mà thiếu người đi đánh nhau bất lợi nên em với nó mới kéo một nhóm từ từ lớn như bây giờ.
Lý Bân khai hết từ đầu đến cuối chuyện đã diễn ra và cả tại sao hắn lại làm thành một đội ngũ tin báo và đàn em bên dưới rộng khắp. Nói đúng hơn là hai đứa này một tay dựng nên với danh nghĩa của Thiếu Kiệt. Những thành viên trong đó mới chỉ là những người được Thiếu Kiệt hắn giúp. Nhưng thói đời là thế những học sinh thấy nhóm Lý Bân đông người thì lại gia nhập sau khi gia nhập thấy được chổ tốt thế là từng người từng người được thêm vào một cách nhanh chóng phát triển tổ chức rộng khắp.
- Trước không biết vụ này sau gia nhập mới biết thật chất cậu cũng không làm gì một tay hai thằng này sau lưng làm hết. Đúng là hai đứa nó mượn danh của cậu nhưng mà lâu dài mới thấy được gia nhập như thế này cũng không tệ. Có người đi đâu là cậu lại để thành viên tự do muốn làm gì thì làm. Đối với thanh viên làm bậy thì cảnh cáo răng đe, còn người nào bị ức hiếp lại đi bên vực giống như hảo hán lương sơn bạc trong phim nên cũng khoái cái cảm giác này tốt hơn trước rất nhiều.
Thiếu Kiệt thấy xe gần đền trương bây giờ mới lên tiếng nói.
- Thôi mấy chuyện đó để sau đi giờ chú yếu lo việc phân công chia người như thế nào hợp lý mới được đây này.
Chiếc Cả ba chiếc xe dừng lại trước cổng trường. Thật chất là đậu lên trên lề trường học. Bởi vì ngày nghỉ trường cũng không mở cửa. Hành lang lối đi của vỉa hè được trưng dụng. Đợi cả ba chiếc xe dừng lại. Lý Bân với Phùng Kiếm Nhất xuống xe làm náo động cả một khu vực.
Có vài đứa đang ngồi đợi thấy bộ dáng của Lý Bân với Phùng Kiếm Nhất băng bó vài chỗ cũng tức giận đứng lên mắng.
- Mẹ nó bọn này uống thuốc liều mà!
Thiếu Kiệt nhìn thấy một đống nam sinh đứng trước cửa. Nếu không phải là trong những bộ quần áo thường ngày mà là đồ học sinh thì hắn tưởng chừng như hôm nay là ngày đi học. Tất cả đều nhốn nháo không trật tự. Cứ tưởng như đây là một nới nào đó đang tổ chức sự kiện gì cho nam giới.
- Anh Kiệt lần này phải đánh cho bọn nó không còn manh giáp nào mới được để bọn nó biết đụng đến anh em trường mình thì không xong. Bọn này nó dám bắt cả Lâm Vũ phải đánh cho bọn nó nhập viện mới chừa được.
Một người trong đám đông lúc này lớn tiếng nói với Thiếu Kiệt. Trong khi đó hắn chỉ cười nhìn Lý Bân nói.
- Cho anh em tập trung điểm danh đi được bao nhiều người thì chia thành năm đội. Đem bản đồ ra tao coi thử.
Lý Bân bây giờ mới nói nhỏ với một người. Người này cầm ra tấm bản đồ rồi đi truyền đạt câu nói của Thiếu Kiệt vừa rồi. Thiếu Kiệt trải tấm bản đồ ra mui xe. Hắn lúc này cũng phải nhíu mày bởi vì bản đồ không phải một quận không mà là cả thành phố Lưu Minh. Những con đường với tỉ lệ cực kỳ nhỏ được vẽ trên đó làm Thiếu Kiệt cũng không biết nói gì.
Hắn thầm thở dài một tiếng cố gắng tìm kiếm trong bản đồ địa điểm cần thiết. Phùng Kiếm Nhất bây giờ cũng phải căn mắt ra mà nhìn vào bản đồ. Ai cũng hiểu sử dụng bản đồ này chỉ có thể biết qua loa mấy địa điểm cần thiết còn những để bản chi tiết thì không thể nào. Nhưng dù sao có bản đồ vẫn hơn là phải mò mẫm theo trí nhớ.
Phải gần một lúc sau Thiếu Kiệt mới có thể tìm thấy phạm vi của nới trung tâm thể thao quận đúng nghĩa. Lúc này cả một cái trung tâm lớn và những con đường xung quanh chỉ tầm hai đầu ngón tay.
- Bản đồ nhỏ quá cũng không thấy được gì. Lý Bân chọn ra hai người có thể chỉ huy được mỗi người một nhóm bảo họ lại đây cần bàn chút việc.
Thiếu Kiệt bây giờ mới để cho đám người Lý Bân chọn ra hai người có thể lãnh đạo được một nhóm người cần thiệt. Thiếu Kiệt hắn nhìn qua đồng hồ một lúc mọi thứ dần trở nên cấp bách hơn. Càng về tối càng khó hành động.
Ngay lúc này đây khi mà Thiếu Kiệt và nhóm người của mình đang lên kế hoạch giải cứu Lâm Vũ thì tại gần địa điểm trung tâm thể thao quận. Một căn phòng nhà kho cất chứa những vật dụng của mấy lớp học kỹ năng. Nó khá nhiều những đồ vật bị hư hỏng được để vào đây. Và cái mùi ẩm mốc của những đồ vật này để trong phòng tối không có chút ánh sáng nào làm người ta phải gay mũi.
Lâm Vũ ngồi ở một góc phòng đang bị trói lại bởi những sợi dây đù thường hay được dùng trong mấy lớp kỹ năng sống về dựng lều trại được trưng dụng.
- Công nhận mày cũng lỳ vào tới đây cũng không la hét gì. Đúng là ngoan ngoãn đấy!
Âm Thanh này của một người mới bước vào trong phòng. Nhìn Lâm Vũ bộ dáng rất thỏa chí.
- Mẹ cần phải kêu sao. Xung quanh đây chỉ toàn là người của mày. Có kêu cũng như không để sức lát nữa thoát ra đập bọn mày một trận như thế có phải tốt hơn không.
“Haha “
- Mày nghĩ với mấy người bọn mày làm được gì tụi tao. Ở đây bọn tao mới là chủ nhà. bọn mày kiếm đâu ra được nhiều người như bọn tao đây. Nói cho mày biết ở đây tụi tao bao vây hết rồi. Chỉ cần cái thằng bạn mày đến lúc đó bọn tao vây lại đánh cho một trận bắt ói tiền ra. Như thế mới đỡ tức được. Mẹ nó vì bọn bây mà ông phải nghỉ việc.
Người thanh niên này không ai khác hắn là người chịu trách nhiệm chính cho vụ việc dàn xếp giải đấu. Hiện tại sau khi thất bại nhiệm vụ lại còn để cho người bên ngoài biết được chuyện này hắn bị cho thôi việc. Đã bản thân bực tức vì không biết tại sao thua ở trong tay nhóm người Lý Bân lại còn bị trút giận thêm vào đó là buộc cho thôi việc. Hắn cùng với những người chịu chung số phận với mình quy hết trách nhiệm này lên đầu của Lam Vũ và Lý Bân.
Họ gọi hết những đám người Tham gia giải lại.Tiến hành kế hoạch trả thù sau một hồi thương lượng. Ba bang hội khác cũng tham gia họ cũng không xa lạ vốn sau vụ việc này họ cũng được một ít tiền nếu là dàn xếp trận đấu thành công. Giờ bỏ công đi thi đấu mà không nhận được gì tâm trạng lại bực tức khó chịu. Giờ có được đề nghị của người khác về việc tập kích đám người Lâm Vũ với Lý Bân họ sẽ chia tiền cho mình thì ngay lập tức những người này hưởng ứng.
Họ thừa hiểu giá trị giải thưởng số tiền bao nhiêu và chia ra thì mỗi người cũng có cái gọi là dù không được nhiều nhưng cũng được ít. Như thế cũng đỡ hơn là không có gì.
Một phần họ ỷ vào mình đông chắc rằng đám người Lý Bân cũng không làm gì được họ. Hơn nữa nếu liên quan đến cảnh sát thì một số lượng lớn người như thế này thì cảnh sát cũng e ngại không bắt họ.
- Thì bọn mày cứ chờ coi. Nếu muốn chơi công bằng thì một vs một đừng ỷ đông người rồi muốn nói gì thì nói tao khinh. Toàn một lũ ỷ đông hiếp ích. Tao sẽ thoát ra sớm thôi.
- Mày cố gắng mà mong thằng bạn mày ói tiền ra đi. Chút nữa nó không tới thì mày hiểu rồi đấy. Mẹ tao nghĩ là bọn nó sẽ chẵn dám tới đâu. Mày ở đây mà đợi đi khi nào ra được thì muốn solo với tao chắc lúc đó cũng khó.
Nói một câu xong bỏ đi, Lâm Vũ vẫn ở lại trong phòng nhưng lúc này hắn chỉ mỉm cười một cái nhẹ trên khóe môi. Hắn dám chắc chắn một điều L:ý Bân sẽ chạy đi nói Thiếu Kiệt chuyện này. Mà một khi biết chuyện làm sao mà Thiếu Kiệt không đem Lâm Vũ hắn cứu ra.