Thiếu Kiệt nói ra điều này bởi vì Hà Vi lúc nào cũng bên cạnh hắn. Dù trước đây không biết cô sống với ông mình như thế nào nhưng trong thời gian qua cô hầu như chỉ ở bên cạnh hắn. Việc này làm cho Thiếu Kiệt cảm thấy có một chút gì đó không phải với cô.
Trương lão nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng cười cười nhìn Hà Thúc nói.
- Thằng nhóc đã có lòng như thế thì cứ ở lại cho rồi. Dù sao việc sắp xếp cần thiết ở Lưu Minh cũng không phải có thể làm trong ngày một ngày hai.
- Được rồi nếu thế thì Thiếu Kiệt cháu sắp xếp việc gặp người kia đi. Ông sẽ ở lại vài ngày. Còn nữa cháu cũng mau chóng sắp xếp mọi thứ cần thiết đi.
Hà Thúc thấy cháu mình gật gật đầu cũng cười nhẹ một tiếng nói với Thiếu Kiệt. Vì muốn sắp xếp lại một số thứ cần thiết bắt buộc mọi người phải lưu lại tại đây vài ngày. Mà ở trong nhà này thì lại không hề thiếu phòng. Nhóm người Hà Thúc có ở lại cũng không vấn đề gì.
- Vân mọi chuyện để cháu sắp xếp trong tối nay sẽ xong.
Bây giờ bên ngoài Khải Huy mới chạy vào trong nhà bị nhóm cảnh vệ chặn lại. Ngọc Nhi và Nhã Oanh cũng vội vàng đi cùng Khải Huy. Thiếu Kiệt thấy thế hơi nhíu mày một tý đứng lên đi lại nơi cảnh vệ.
- Thiếu Kiệt bên ngoài Phùng Kiếm Nhất vội vàng chạy tới trên người bị thương tích rất nhiều.
- Có chuyện này? Không phải nó đi về chung với mọi người lúc tiệc tàn sao. Đi xem chuyện gì
Khải Huy nói như thế làm Thiếu Kiệt cũng hơi giật mình. Dù hắn không nói gì nhiều đến Phùng Kiếm Nhất nhưng vẫn thấy được anh chàng này có mặt trong đám người đã đánh giải còn ăn tiệc xong mới ra về. Giờ chạy đến đây với thương tích đầy mình thì hơi lạ. Vốn Thiếu Kiệt muốn để hắn gọi bố mình tới nhưng vì việc ám sát diễn ra nên mới để hắn đi về.
- Hồi nãy cậu ta đi cùng với Lâm Vũ, Lý Bân hình như có hẹn nhau đi đâu đó trước rồi.
Vừa đi ra khỏi phòng Khải Huy nói với Thiếu Kiệt như thế bởi hắn thấy được Phừng Kiếm Nhất đợi cho Lâm Vũ và Lý Bân rời đi mới đi cùng hai người.
- Ba tên này khá thân với nhau. Việc Phùng Kiếm Nhất đi với hai người kia không mấy làm lạ nhưng mà Thanh Hàn không đi cùng sao?
Ngọc Nhi bây giờ cũng lên tiếng hỏi Khải Huy. Vì nếu có Thanh Hàn đi cùng với ba người chắc không dẫn đến tình trạng như thế này. Thiếu Kiệt bây giờ lo nhất là Lý Bân bởi vì nếu ba người gặp chuyện Lý Bân khó chạy thoát nhất. Về phần Phùng Kiếm Nhất đã bị như thế thì Lâm Vũ chắc cũng không khá hơn.
Đến ngay phòng bảo vệ. Bây giờ một số bác sĩ của Nhóm người Hà thúc đang sơ cứu cho Phùng Kiếm Nhất. Trên trán hắn xuất hiện cả máu tay chân xây xát khá nặng bộ đồ dình máu ướt đẫm cũng được thay ra.
Thiếu Kiệt bây giờ thật sự nhăn mặt. Phùng Kiếm Nhất vận động thể thao không ít với việc đánh nhau phải ra sao hắn mới bị như thế này. Còn chạy về đến nhà Hà Vi thì không hiểu nổi.
Chưa kịp cất tiếng hỏi Phùng Kiếm Nhất thì ở cửa bây giờ xuất hiện thân ảnh của một người bộ dáng chật vật thở hồng hộc. Khó chịu có bước vào trong nhà.
- Lý Bân!
Nhã Oanh nhìn thấy người này thốt lên khi thấy Thiếu Kiệt chạy đến đỡ lấy người này.
- Chuyện gì! Sao lại như thế này.
Không khác bộ dạng của Phùng Kiếm Nhất cho lắm. Với cái thân hình của Lý Bân lúc này quần áo xốc xếch thêm vào đó là trạng thái mệt mõi tay trái ôm lấy cánh tay phải buông thả xuống đang cố vịnh lấy một vết thương đang chảy máu xuống.
- Cứu! Cứu Lâm Vũ! Bọn em bị tập kích! Không đoán được đối phương là ai. Nhưng chắc chắn là cái đám bọn đánh giải. Chỉ có bọn nó thôi.Vì khi em chạy thoát thân bọn nó nói rằng em là người cầm đầu một bang ích nhất trên người em có tiền.
- Để em gọi Cao Thịnh giải quyết việc này!
Thiếu Kiệt nghe đến đấy. Máu nóng thật sự bốc lên cao. Ngọc Nhi định lấy điện thoại ra để cho Xuân Nghĩa Bang thay Thiếu Kiệt giải quyết chuyện này.
- Không để anh ta lo công việc của mình. Chuyện lần này để anh giải quyết. Tại sao ba chú đi chung mà Phùng Kiếm Nhất chạy được về đây trước thế. Điện thoại mấy chú đâu sao không gọi cho anh.
Lý Bân giờ ngồi đó cho bác sĩ sơ cứu những vết thương của mình cầm chai nước uống một hơi cạn sạch rồi quăng bình nước qua một bên nói.
- Ba đứa bọn em vốn là đi uống trà sữa. Với mấy con bé lúc lãnh giải tụi nó làm quen hẹn chiều đi uống trà sữa nói chuyện. Em với Lâm Vũ với Phùng Kiếm Nhất đều thấy việc này cũng không có gì dù sao cũng là con gái hẹn. Ai ngờ đâu đến chả thấy đứa nào mà gặp đâu hơn năm mươi đứa vây đánh. Bị tập kích bất ngờ Lâm Vũ với Phùng Kiếm Nhất đánh để em chạy. Mà anh thấy đấy em chạy thì không nhanh nó lại đông Lâm Vũ với Phùng Kiếm Nhất ở lại mà trong lúc chạy lấy điện thoại ra định gọi anh thì bị rơi mất. Giờ Lâm Vũ chưa về chắc lành ích dữ nhiều rồi.
Lý Bân thật tình khai ra toàn bộ sự việc. Thiếu Kiệt với mọi người biết tại sao Thanh Hàn lại không đi chung với cả ba người. Đơn giản là thằng này chắc chắn viện cớ lý do nào đó để Thanh Hàn về trước. Ba thằng mới có dịp đi cua gái bên ngoài.
- Lâm Vũ bị bọn nó bắt lại rồi. Tôi cứu không được. Bọn nó gồm năm bang gộp lại vì đánh thua bọn mình với người thuê không đánh giải được mà chuyển đối tượng qua Lý Bân với Lâm Vũ. Bọn nó tưởng Lý Bân là người cầm tiền chính. Bọn nó nói là đem tiền đến trả phí cho bọn nó rồi mới thả người.
Phùng Kiếm Nhất chạy về tới nhà Hà Vi thấy được Khải Huy không kịp nói câu nào thì đã ngất đi giờ sau một lúc sơ cứu mới lờ mờ tỉnh dậy.
- Mẹ nó bọn này gan thật.
- Như vậy là số người đó là những người đồng ý tham gia chuyện này là ích rồi. Cho mấy người chừa cái tội ham hố con gái nhà người ta.
Nhã Oanh nghe Lý Bân nói rõ tại sao ba người bị tập kích đến nỗi đánh bị thương như thế này cũng bực tức không thèm quan tâm nữa. Thiếu Kiệt thì cau mày bởi vì hắn thấy trong truyện này có vấn đề.
- Mấy đứa con gái đến nói muốn hẹn mấy chú là người chơi game hay là mấu con bé người mẫu công ty game thế. Nhìn mấy chú anh nghĩ không phải người chơi game rồi. Ánh mắt của mấy chú rất cao. Nhất là Phùng Kiếm Nhất ít nhất phải là những người mẫu trong giải đấu mấy chú mới hắn hái như thế này.
Lý Bân bây giờ chỉ nở một nụ cười đáp lại câu hỏi của Thiếu Kiệt. Điều này cũng cho hắn hiểu rõ được phần nào mọi việc cần thiết.
- Mẹ nó! Đoán không sai! mấy đứa làm ơn có óc dùm tao một cái thật ăn đòn là đáng mà. Vừa mới hốt tiền của người ta về. Mình lại chơi trò ẩn thân chú mày lại đi chấp nhận cuộc hẹn của mấy đứa người mẫu đó. Mấy chú có biết chỉ cần quản lý họ ra lệnh cho họ xin số điện thoại hay là nhắn tin vài cái cho mấy chú là tiền cát xê lên mấy lần cũng được không. Chưa thấy ai tự đưa thân mình vào hố như mấy đứa.
Thấy Thiếu Kiệt mắng cho một trang cả Lý Bân cũng không nói gì Phùng Kiếm Nhất giả vờ ngất đi xem như không nghe thấy điều gì. Cả hai người thầm chửi chính mình lần này cái tội mê gái hại thảm. Vừa bị ăn đòn vừa bị mắng.
- Anh còn Lâm Vũ thì sao?
- Lâm Vũ thì chắc chắn phải cứu nhưng trong chuyện này họ muốn anh mày ra mặt. Đây gọi mọi người đi nhớ kém theo một câu lần này tất cả hiệu lệnh theo lời chú mày cho dù có anh ở đó cũng không lấy anh làm lệnh tiễn.
Ngọc Nhi nghe như vậy xong nhìn Thiếu Kiệt hỏi.
- Như vậy ổn không đấy! Anh hay để cho đám người Cao Thịnh giải quyết là được.
- Việc này không thể! Nếu như lúc nào cũng nhờ Cao Thịnh thì bọn nó làm sao biết tự thân vận động. Để cho đám người bên kia biết không đám người Lý Bân tuy là bên ngoài nhưng nếu đụng đến vấn đề đánh nhau thi không ngán ai. Như vậy sẽ làm cho mọi chuyện đơn giản hơn. Hơn nữa mình bị ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.
Lý Bân cầm điện thoại của Thiếu Kiệt nghe hết lời hắn máu nóng cũng vươn lên một ít. Thiếu Kiệt lại nghĩ khác qua việc này sẽ có người phải e ngại hắn vài tháng mà không động thủ như thế dễ dàng hơn cho việc Thiếu Kiệt rời khỏi Lưu Minh mà không người nào hay biết hay chú ý đến hắn.
- Đúng vậy phải cứu thằng Vũ ra mới được. Mẹ dám chơi mình để kéo anh em qua san bằng chỗ của nó phục thù.
- Tính phần của tao nữa! Mẹ nó hồi nãy bị đánh ức thật.
Phùng Kiếm Nhất bây giờ bật dậy nhìn Lý Bân nói một giọng hùng hồn. Ít nhất hắn bị đánh không ít giờ muốn tìm về một chút lợi ích từ việc này là hiển nhiên.
- Nhắm đánh được không? Không khéo lại nhập viện đấy. Không phải vừa mới ngất đi sao giờ lại hùng hồn như vậy?
- Cái này! Cái này Cậu cứ yên tâm tôi đánh được. Ích nhất cũng phải phục thù xong mới được.
Thiếu Kiết Nhìn hắn cười cười một cái gật đầu nói.
- Đươc nếu đánh được thì đánh không đánh được thì thôi. Cậu xong việc này thì về báo với bố cậu tối nay về qua gặp tôi có chút việc. Lý Bân tính thêm phần của anh nữa. Nhưng chú mày là người ra hiệu lệnh. Dạo này ngứa tay lắm rồi.
Đang đem bàn phím nhắn tin gửi đi trong ứng dụng chát Lý Bân nhìn Thiếu Kiệt mỉm mỉm cười gật đầu.
- Lần này có trò vui xem. Lần này có trò vui xem!
- Thiếu Kiệt anh đùa đang lúc này anh còn có tâm tình đi đánh nhau Hà Thúc trong nhà biết được thì sao.
Ngọc Nhi bây giờ lên tiếng khuyên ngăn nhưng Thiếu Kiệt chỉ lắc đầu. Một cái bóp hai bàn tay lại với nhau.
- Anh em bị đánh không lẽ đứng nhìn dù sao anh cũng là lão đại như thế không nghĩa khí. Còn về mấy lão bất tử trong nhà kệ. Anh chưa tính sổ với mấy lão là may rồi.
- Thằng nhóc đi tính sổ với ai thế. Lâu ngày không bị đánh ngứa đòn đúng không. Dạy cháu võ công để đi đánh nhau à.