Thiếu Kiệt bây giờ mới thấy được việc lợi ích nắm được nguồn thế lực có thể thao túng được một phần thông tin cần thiết đem lại hàng ngày là như thế nào. Việc này có thể đánh lạc hướng rất nhiều thứ trong nước mà nước ngoài cần tiếp nhận.
Hà Thúc nhìn Thiếu Kiệt hỏi lại một lần nữa.
- Ý cháu là công khai chuyện tàu khu trục này ra cho bên ngoài biết? Như thế thì ổn không? Chỉ sợ mình để thông tin không đúng thì đám người đang sở hữu những thứ này có thể kiện cáo các thứ.
- Cháu thấy không vấn đề gì. Đơn giản vì tin tức thì chỉ trong nước đọc. Nếu các lãnh sự quán có nhìn thấy nhưng họ không biết trong đó chứ những thứ gì thì cần thiết họ quan tâm sao. Chỉ cần thao tác một chút là ổn. Đối với những người đi thăm dò về thực hư chuyện này thì với tin tức công chúng họ có thể không tin nhưng họ làm gì được.
Lưu Hoan thấy việc này khá hay bởi vì tin tức đưa ra người xem chỉ có thể tiếp nhận rằng ở quốc gia vừa mới hợp tác đóng tàu khu trục bảo vệ vùng biển gì đó chứ họ không thể nào chứng thực được nó bao nhiêu tiền và mua từ quốc gia nào. Đây chỉ là việc mà có đề cập họ cũng không chú ý lắm.
- Ừ Thiếu Kiệt đưa ra ý kiến này khá tốt không cần tốn quá nhiều công sức những thứ khác vẫn có hiệu quả nhất định. Tính khá thi cho bảng vẽ tàu khu trục vẫn là có chứng thực. Còn khi nào chúng ta đóng xong tàu rồi mới tính. Việc kiện bản quyền gì đó nếu như đây là những thiết bị được chế tạo trong nước được thay đổi và gia giảm thêm tính năng cần thiết thì lại hiệu quả cao hơn.
Trần lão nói ra ý kiến của mình Thiếu Kiệt cũng không nói gì vì vấn đề kiện bản quyền vũ khí phát mình ở nước ngoài có thể làm gắt gao nhưng nếu tàu quân sự chỉ chế tạo trong nước sử dụng thì hoàn toàn không dính phải những vấn đề này. Hơn nữa người nào đụng vào được những thiết bị đó ngoài bên quân đội.
- Vâng về mặt đối ngoại cháu thấy hiện tại công bố ra bên ngoài là hợp tác với một quốc gia nào đó đóng tàu này trong một năm nào đó sẽ bàn giao. Chúng ta làm như thế khi công bố ra ngoài số liệu được đưa ra bên ngoài còn những chiếc được chế tạo riêng thì vẫn giữ bí mật. Còn về những cái rada đó khi nào có triển lãm vũ khí thì chúng ta thêm vào việc thương lượng mua lại của công ty trong bảng vẽ là được. Nhưng đến lúc đó chúng ta phải sở hữu lượng rada đã trang bị cần thiết.
Thiếu Kiết bây giờ chỉ đưa ra ý kiến của mình về những việc này còn vấn đề khác thì không cần hắn nói đến chắc chắn mọi người phải biết hoạt động như thế nào. Vì nếu như mà Thiếu Kiệt hắn đã nói đến đây mà đám người Hà Thúc vẫn không hiểu được nữa thì chả khác gì họ là người bình thường cả.
- xét về góc độ nào đó thì việc này có thể thực hiện được. Tính khả thi khá cao. Thiếu Kiệt có cơ hội nhiều hơn trong mấy việc khác cũng không bị động chuyện này làm được đấy lão Hà.
Lưu Hoan sau khi suy nghĩ lời nói của Thiếu Kiệt một lúc mới nhìn Hà Thúc nói những điều này. Bởi vì khá thích hợp hơn nữa như thế mới tận dụng được thời gian cần thiết cho Thiếu Kiệt sắp xếp cho nhiệm vụ của hắn.
- Mọi người thấy sao?
Hà Thúc không phải chỉ nghe một lời của Lưu Hoan là xong ông nhìn qua Trương lão và Trần lão.Để xem có ý kiến khác hay không. Nhưng lúc này ông lại nhận được cái gật đầu không đáp lại. Hành động này một phần chứng minh cho Hà Thúc thấy họ đều đồng ý với lời của Lưu Hoan.
- Được rồi! Việc lần này cháu còn có ý kiến gì nữa không. Hình như trong chuyện này cháu chưa được lợi gì mà đúng không. Với tính cách của cháu thì chuyện này hình như hơi khó diễn ra nhỉ.
Thấy dường như Thiếu Kiệt vẫn chưa nói điều kiện gì cho mình. Hà Thúc có chút thắc mắc. Ông cũng không phải cứ thấy lấy được là lấy mà không cần biết phải trả ra cái giá cần thiết gì. Giờ muốn chứng thực xem Thiếu Kiệt sẽ đưa ra trao đổi gì trong lần này ông mới quyết định được.
- Ông đứng nói vậy chứ cháu có lòng tốt lần này không đưa ra giao kèo gì rồi vậy mà ông còn muốn cháu đem điều kiện ra để bàn sao. Cháu lần này là có lòng tốt thật.
Thiếu Kiệt bình thản trả lời lại Hà Thúc. Với hắn việc đưa cái này cho nhóm người Hà Thúc nhìn thì có lợi đấy nhưng hắn hiểu với mình những thứ này hoàn toàn không có giá trị thực tiễn còn Thiếu Kiệt muốn đám người Hà Thúc tự làm những thứ này để có thể tránh được một số chuyện phát sinh sau này.
Mọi người lúc này đều nhìn Thiếu Kiệt không tin tưởng hắn chỉ có Lưu Hoan là bật cười lắc đầu nói ra ý nghĩ của mình.
- Các ông còn muốn nó đưa ra điều kiện. Ở đây ai có thể cấp được điều kiện cho nó hay không mói là điều quan trọng. Chẳn qua là nó lo công ty của nó ở nước ngoài không ổn định với việc chỗ chiết xuất vàng kia sẽ có một ngày bị đụng đến nên mới chuẩn bị hậu trường cho mình thôi. Các ông mà để nó ra điều kiện nữa thì lần này lỗ chắc.
Thiếu Kiệt lần này chỉ cười cười. Chợt hắn nhớ ra điều gì đó mới nói với Lưu Hoan.
- À lần này Nhã Oanh sẽ thay cháu đi đến buổi đấu giá các công ty cần thiết. Việc của cô ấy chỉ là đánh lạc hướng sự chú ý đối với Lâm Gia nên Ông Lưu sắp xếp cho họ ở Ngọc Châu thật tốt giùm cháu. Việc này khá quan trọng vì nếu để như đám người của Lâm gia có thể tiếp xúc với Nhã Oanh thì với mấy lão già đó chắc sẽ nhận ra được sơ hở cần thiết.
Lưu Hoan bây giờ cũng gật gật đầu suy nghĩ một chút rồi mới cau mày hỏi Thiếu Kiệt.
- Việc này không hẳn là không thể làm được nhưng mà hiệu quả hay không? vấn đề có thêm con bé đó nữa liệu ổn không lỡ như thao tác sai thì mọi chuyện đổ bể hết.
- Cháu nghĩ việc này là cần thiết. Việc Nhã Oanh đi lúc này tới Ngọc Châu là hợp lý vì nếu cháu đi sẽ càng để đám người Lâm gia bên kia chú ý nhiều hơn. Ở Ngọc Châu đã không ít người suy xét chính cháu làm sụp đổ Ngô Diệp hai nhà. Việc cháu đến đấu giá như bình thường họ sẽ chú ý. Nếu thế thì khả năng thành công cao là Lâm gia sẽ từ bỏ việc cạnh tranh để làm tiền đề nhượng bộ. Nhưng Nhã Oanh đi lại khác.
Thiếu Kiệt thấy nếu tiếp xúc nhiều với những vấn đề này hắn rút ra được một kinh nghiệm mà chỉ dân đọc đô thị quan trường như hắn mới có thể hiểu. Cái gì trong thế giới này có thể trả nhưng nợ ân tình rất khó trả. Nếu hắn xuất hiện để vờ như đấu giá cần thiết. Thì Lâm gia sẽ bỏ nhỏ việc này không cạnh tranh xem như Thiếu Kiệt không có đối thủ. Như thế bản thân hắn đã thiếu Lâm gia một món nợ ân tình. Sợ rằng sau này từ những thứ đó mà Thiếu Kiệt khó đường ra tay.
- Ý cháu là nếu cháu trực tiếp đi đám người bên Lâm gia sẽ bỏ cuộc thiệt hại bên đó không lớn đúng không?
Trương lão suy ngẫm từng cầu từng lời của Thiếu Kiệt. Mọi cũng không phải mới lăng lộn chốn quan trường đều hiểu rõ vấn đề Thiếu Kiệt muốn ám chỉ điều gì. Trần lão lúc này cũng lên tiếng nói.
- Nợ ân tình khó trả. Xem ra cô bé kia đi là thích hợp nhất. Vì muốn bán mặt mũi thì phải đúng đối tượng cần thiết mà bán. Dựa theo Nhã Oanh nếu họ không cạnh tranh sau này cháu có trở mặt họ cũng không làm gì được. Như thế thì bản thân họ sẽ thấy các công ty của Nhã Oanh đấu giá là việc cháu nhắm đến. Nhưng cháu làm sao để họ chú ý vào con bé đó đấu giá những công ty nào mà cạnh tranh.
Mọi người cũng gật đầu nhưng ở đây Hà Thúc lại lên tiếng để cho mọi người hiểu ra vấn đề cốt yếu dường như họ đã quên mất điều này.
- Các ông còn phải hỏi. Con bé Ngọc Nhi không phải người của Lâm gia sao. Bên này thao tác bên kia đưa tin. Trong thời chiến chúng ta không phải làm như thế mãi với các cơ sở của mình hay sao. Việc này vậy mà các ông cũng thắc mắc.
- Vâng! Việc Ngọc Nhi sẽ báo cáo về lại vấn đề cháu để Nhã Oanh đi đấu giá thay mình không ra mặt sẽ được truyền về bên kia. Còn việc họ xem trọng cháu như thế nào thì phải đợi nhìn thử xem họ xuất huyết bao nhiêu.
Lưu Hoan bây giờ mới suy nghĩ điều gì đó hơi lo lắng nói với Thiếu Kiệt.
- Cháu biết tiền đấu giá Lâm gia lấy từ quân khu không. Việc này để họ ra tiền nhiều quá không khéo nảy sinh biến cố đấy?
- Cháu biết chứ! Nhưng cháu còn kế hoạch cần thiết. Giờ thì không tiện công bố. Miễn làm sao cháu bảo đảm với mọi người là vấn đề của các quân khu không thay đổi. Bản thân Lâm gia chỉ bước vào một cái nút thắt mới mà cháu đã dàn ra thôi.
Thiếu Kiệt khá tự tin trong việc này. Hắn cần thiết nhất vẫn là để cho Lâm gia tự đạp vào cái bẫy do hắn giăng ra nếu không sau này muốn đụng vào Lâm gia với một mặt quân sự và tài chính cần thiết hắn rất khó lòng có thể dẹp yên được.
- Ông thấy cháu có kinh phí không nhỏ tại sao không nhảy vào thị trường bất động sản của Lâm gia đang nắm giữ. Nhưng thế không phải là cháu có một quân cờ cần thiết cho mình nữa hay sao.
- Không cháu không nhảy vào cái lĩnh vực đó bởi vì nó khó kiểm soát hơn nữa nó quá phụ thuộc vào vấn đề chính sách. Mà các ông nói như thế khác nào muốn cháu công khai tài chính của mình qua các tài sản của bất động sản này đâu. Cháu biết thừa nhé hiện tại cháu chưa mười tám tuổi vẫn chưa phải đóng thuế các thứ đâu. Nếu chuyển hết mấy thứ khác vào lĩnh vực này sau này tiền thuế cháu chịu không nỗi à. Cháu đâu có ngu.
Thiếu Kiệt Hà Thúc nói ra ý kiến này của mình nhưng trong đó có một thứ mà hắn tối kỵ. Tài sản hắn nếu đụng vào lĩnh vực tốn tiền này một cách quy mô thì tiền kiếm được từ nước ngoài của hắn cũng bị đánh thuế khi Thiếu Kiệt thật sự tiếp quản tất cả. Mà hắn lại không muốn công khai tài chính của mình vì hắn còn phải chống đỡ một loại tiền mà sau này làm mưa làm gió một thời gian cạnh tranh rất lâu.