Hơn ai hết Thiếu Kiệt hiểu với một vũ khí mới vừa cho ra mắt không lâu giờ bản vẽ thiết kế ra nó lại nằm trong tay mình cố giải thích cách mấy thì cũng không tránh khỏi những nghi ngờ nhất định.
Hắn muốn đối phó với việc này không phải là không có cách nhưng để cho ra một lời giải thích thuyết phục thì việc làm của Thiếu Kiệt hiện tại xem như khó có thể làm cho mọi người tin tưởng.
- Không phải là cháu đã nói lấy từ nước ngoài sao. Những tài liệu này lấy được lúc điều tra một số thông tin tài khoản ngân hàng ở nước ngoài của Ngô gia. Nhưng vì thời điểm không dùng tới cháu cũng chỉ có thể để đó đến bây giờ mới có thể sử dụng.
Lưu Hoan bây giờ lúc này cũng nhìn Thiếu Kiệt rồi im lặng suy nghĩ. Việc Thiếu Kiệt giải thích như thế này thì cũng rất có khả năng bởi vì theo bao cáo của ông và đám người Hà Thúc thì con vi rut của Thiếu Kiệt làm ra gây thiệt hại rất lớn một số thiệt hại ảnh hưởng không nhỏ. Một phần của nó còn tân công được vào hệ thống an ninh mạng của bộ quốc phòng mỹ. Nếu như thế thì có thể giải thích tại sao Thiếu Kiệt lại có được những tài liệu này.
- Thế tại sao lúc trước cháu không đem ra mà bây giờ mới đưa ra cho mọi người biết, Đừng nói là cháu không biết những thứ này quan trọng thế nào. Tại sao lúc đó cháu lại không đem ra cho mọi người.
Hà Thúc vẫn chưa tin tưởng lắm hỏi thẳng trực tiếp Thiếu Kiệt. Bởi ông vẫn còn nghi ngờ việc Thiếu Kiệt có được những tài liệu này mà vẫn giữ được đến bây giờ là không có khả năng.
- Vậy cháu hỏi ông nhé. Theo ông nếu mà mình có quá nhiều thông tin mình đang cần. Mà chỉ muốn lấy thứ mình cần thiết lúc đó ông lựa ra trong một đống tài liệu nội dung liên quan hay là ông phải sắp xếp mọi thứ xem từng cái. Cháu lúc đó chỉ muốn đối phó với Ngô gia thời gian đâu mà đọc hết tài liệu cần thiết cơ chứ. Lựa ra được những thứ trọng điểm đang cần là hay lắm rồi.
Thiếu Kiệt thấy lý do này khá thích hợp trong hoàn cảnh này. Với những thứ hắn thu thập được không ai biết đó là đâu. Chỉ khi nào Thiếu Kiệt đụng đến thì mọi người mới biết, Cũng không ai có thể biết được hắn có những gì. Dựa vào việc này có thể nói cho qua chuyện Vì ai cũng thế chỉ kiếm những tài liệu khi cần thiết mà không chú ý đến những thứ khác. Chỉ khi nào thật sự cần thì nó mới được tìm kiếm lần nữa.
- Nói vậy ra thằng nhóc cháu còn giấu nhiều bí mật lắm nhỉ. Nhưng mà bây giờ đã đến lúc cần thiết nói chuyện rồi đấy. Giờ cháu muốn sao đây.
Hà Thúc khi nghe Thiếu Kiệt nói như vậy cũng nhìn hắn nói ra suy nghĩ của mình rồi đi thẳng vào vấn đề chính cần thiết. Nhìn qua mọi người người đang đợi chờ câu trả lời từ mình Thiếu Kiệt đành gật đầu đáp.
- Như thế cũng được mấy Hà Thúc và mọi người ra ban đi để dễ nói chuyện. Không thể đứng đây mà nói chuyện cả buổi được.
Thiếu Kiệt bước theo lối đi ra tới phòng khách nhóm người Hà Thúc cũng bước đến lựa chọn cho minh một chỗ ngồi. Hà Vi với Ngọc Nhi và Nhã Oanh lúc này cũng lui xuống. Họ không ở trong phòng khách để nghe những gì Thiếu Kiệt nói với ông mình và mọi người.
Những nhân viên theo nhóm Hà Thúc cũng ra ngoài trong phòng chỉ còn lại mấy người họ.
- Sao nào cháu có ý kiến gì nói đi ở đây cũng không có người ngoài nữa. Việc cháu bỏ ra cái giá lớn như thế chắc chắn phải được gì đó.
Lưu Hoan thấy Thiếu Kiệt rót trà cho từng người một và cũng thuận tay rót cho hắn một tách tra khi mà hắn vừa đặt ấm trà xuống.
- Việc lần này đúng là có chút hơi khó hắn. Mấy ông cũng hiểu rồi đấy cháu bỏ ra cái giá đó nhưng chỉ là đổi lấy một chút an toàn nhỏ thôi. Với những cái bản thiết kế rada kia thì cháu sẽ không nói gì nhưng cái bản thiết kế tàu khu trục cháu đưa cho mọi người và cũng đưa cho đám người bên kia khi làm nhiệm vụ.
Hà Thúc cũng trợn trừng mắt lên bộ dáng của ông khi nghe việc này khá gay gắt nhưng mà Trần lão ở một bên thấy thế bèn kềm ôn lại hỏi Thiếu Kiệt.
- Cháu có dụng ý gì trong chuyện này. Tại sao dùng tài liệu đó đưa cho đám người bên kia làm gì? Cháu nên biết việc này không phải đùa.
- Cháu không đùa đây là sự thật! Mọi người thấy cái bảng vẽ tàu khu trục đó đáng giá sao?
Thiếu Kiệt nhìn thẳng mọi người nói ra lời này làm cho Lưu Hoan cũng nhíu mày. Hà Thúc nhịn không được nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Cháu thì biết cái gi. Bất cứ một bí mật quân sự nào hay một bản thiết kế chiến lượt tích hợp nào khác đều là cần thiết. Việc này cháu nói như thế trong mắt cháu những thứ này không đáng tiền sao.
Chỉ cười cười chấp nhận ý kiến của Hà thúc. Thiếu Kiệt lại bình thản cầm tách trà lên uống một hớp giống như hắn đang trêu đùa mọi người.
- Ông nói nó quan trọng nhưng cháu lại không thấy thế ông nghĩ bên kia sẽ chú ý đến vấn đề tàu khu trục của mình sao? Không có họ hiện tại đã phát triển rất cao chưa biết chừng đang làm một tàu sân bay mang nhãn hiệu của chính nước họ rồi.
Lưu Hoan nhìn không ra Thiếu Kiệt đang nghĩ gì. Đánh giá đối phương cho dù cao đến cũng thì cũng không thể nào trong một sớm một chiều nói được điều gì. Thiếu Kiệt lại còn nhận định rằng cái bảng vẽ tàu khu trục tuần tra lại không đáng tiền trong mắt họ. Thì Lưu Hoan tuy muốn kiếm đường nói đỡ cho Thiếu Kiệt cũng không nói ra lời nào.
Nhưng họ không biết Thiếu Kiệt thật sự chỉ dựa vào những gì đang tiếp diễn mà nói ra trước điều này để nhóm người Hà Thúc thấy rằng nhưng thứ này trong mắt họ có phần quý giá nhưng với những đối thủ bên kia lại không như họ nghĩ.
- Đây chỉ là nếu. Nếu như họ muốn ngang bằng với nước Mỹ việc chế tạo tàu sân bay là sớm hay muộn thôi. Bản thân họ sở hữu nhân lực và kinh cao hơn chúng ta rất nhiều. Với những tàu khu trục tuần tra này họ thật sự sẽ không để ý đâu.
Hà Thúc nghe rỏ từng lời của Thiếu Kiệt chợt ngẫn ra. Điều này không phải là không đúng nếu như đám người bên kia theo cách sử sự từ trước tới giờ thì việc này hoàn toàn có khả năng. Việc họ đang nghiên cứu đóng tàu sân bay thì với cái bảng vẽ tàu khu trục nhìn là hiệu quả thực tiễn trong vùng lãnh hải của quốc gia thật nhưng nó đúng là không hiệu quả cao so với bên ngoài.
- Cũng có vẽ hợp lý đấy lão Hà nếu như tôi là đám người kia có đưa những thứ này thì cũng chẵng quan tâm lắm có thể sẽ mở ra xem vài cái rồi thôi.
Trương lão nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng. Ông đứng ở giữa nhìn theo nhiều chiều nên đưa ra được cái nhìn tổng quát nhất. Hơn thế nữa ông còn đứng ở tư thái nếu mình là họ mình sẽ ra sao. Việc này làm cho Thiếu Kiệt thấy có được lộ tuyến cần thiết.
- Thiếu Kiệt ông hỏi cháu! Tại sau biết họ không cần nhưng cháu lại đưa cho họ những thứ này làm gì? Như thế không phải là chở củi về rừng sao?
- Không cháu cố tình làm vậy. Bởi vì đây mới thực sự là thứ để cho cháu có thể sống được ở bên kia. Nếu không mọi việc rất phức tạp. Cháu cần một chỗ dựa để thực hiện một số việc ở các công ty bên kia trong đó có cả nơi chiết xuất vàng.
Hà Thúc giờ im lặng suy nghĩ điều gì đó ánh mắt ông nheo lại nhìn đăm chiêu vào một chỗ nhưng Thiếu Kiệt hiểu ông đang xem xét lời nói của mình như thế nào.
Lưu Hoan thì lại khác với đầu óc nhanh nhạy của việc nắm tài chính một phương nhanh chóng ông đã tìm ra đáp án trong lời Thiếu Kiệt. Luận về trận mạc xa trường có thể Hà Thúc sẽ hơn ông nhưng luận về âm mưu quỹ kế của các nhà làm tài chính thì Lưu Hoan lại hơn một bật.
- Xem ra thằng nhóc này chơi trò bắt cóc con tin rồi. Định đưa họ cái bảng vẽ kia để bảo toàn thực lực làm nhiệm vụ ngầm à.
Thiếu Kiệt bây giờ gật đầu. Trò bắt con tin này thật chất nói trên thương trường chỉ là để đối phương nắm một vật gì đó mà bản thân hắn thấy còn lợi dụng được. Như thế thì niềm tin của đối phương với mình sẽ nhiều hơn. Cũng như giữa một người đầu tư và một người được đầu tư luôn có một điều khoản hay thực thi là nếu không làm được thì người được đầu tư về làm cho bên kia. Đây là một hợp đồng ràng buộc bắt cóc làm tin.
Lưu Hoan bây giờ mới nói ra lý lẽ này với đám người Hà Thúc.
- Thằng nhóc nó lấy bảng vẽ tàu khu trục đưa cho bên kia. Để họ thấy bản thân Thiếu Kiệt có thể khai thác được nhiều hơn thông tin cần thiết. Còn thằng nhóc nhà mình lại lợi dụng chỗ dựa đó để cầm nắm điều phối những công ty bên kia một cách hiệu quả không người đụng tới. Nói trắng ra là nó đang trao đổi và lợi dụng đối phương. Ông nghĩ xem những cái tàu kia dư sức mua được. Với công nghệ làm nhái của họ thì không sao chép ra được mấy cái khác sao.
Trường lão với Trần lão lúc này cũng đưa một ngón tay cái lên với Thiếu Kiệt. Ai cũng hiểu ngầm trong chuyện này một người kinh doanh thì lúc nào cũng phải có chỗ dựa nhưng mà nếu không có người dựa lưng. Công ty đó hoặc những vấn đề liên quan luôn phát sinh một cách khó hiểu.
- Nói thì nói vậy! Nhưng việc này không dễ dàng gì chỉ sợ là họ lại không tin tưởng thôi. Nếu mà được thì quả thật nơi chiết xuất vàng bên kia cũng bớt lo đôi chút.
Hà Thúc cũng biết bên nặng bên nhẹ là như thế nào. Một nơi chiết xuất vàng mang lại đầy độc hại mà muốn tồn tại không bị thanh tra các thứ thì phải có một chỗ dựa vững chắc từ trong bộ máy. Nếu không thì chắc chắn sẽ dẹp tiệm sớm.
- Chuyện này có thể lập kế giống trống khua chiên được mà. Chỉ cần phao tin ở trong nước là được. Vấn đề nước ngoài không cần quan tâm họ cũng đâu xem tin tức nước nhà. Chỉ cần xem cái mà những người kia cần xem thôi.