Trong khi Thiếu Kiệt đang suy nghĩ về những vấn đề của Thanh Trúc. Bên ngoài sân lúc này chạy vào ba chiếc xe ô tô cáu cạnh. Đám người Bảo Huân, Công Toại, Tú Trinh mỗi người ngồi trên một chiếc xe bước xuống. Thiếu Kiệt hắn phải đứng lên đi ra ngoài sân để nhìn. Cả ba chiếc xe lúc này đều được tài xế khéo léo đánh lái vào trong bãi đỗ.
Thật chất nó cũng không phải là bãi đỗ xe cần thiết. Bởi vì trong sân có một gara ngoài một chiếc xe có chổ để ra thì chỉ dư lại một chổ đổ xe dành cho khách. Cả ba chiếc xe lúc này đều phải đặt trên bãi đất trống gần đó.
Bảo Huân bây giờ mới bước đến bên cạnh Thiếu Kiệt nói.
- Xe đem đến rồi đấy Thiếu Kiệt. Trên xe đều đã trang bị đầy đủ đồ cả tài xế chuyên dụng cũng đã chuẩn bị xong. Sau này nếu có đi cũng không có gì phải lo.
- Được rồi chuyện này tính sau đi. Tú Trinh cô qua đây làm gì thế. Bộ bây giờ rảnh lắm sao?
Thấy Tú Trinh đi cùng với đám người Bảo Huân Công Toại hắn cũng cũng cười châm chọc. Dù sao thì việc của cô Thiếu Kiệt giao cho cũng không mất quá nhiều thời gian. Chủ yếu nhất vẫn là tự để cô đi tìm hiểm mấy thứ khác thôi.
- Thì có chuyện mới qua kiếm cậu. Bên kia chuẩn bị xong rồi. Nhưng mà nghe nói cậu sắp đi nên mới định hỏi ý kiến của cậu đây này. Nếu không đến lúc đó tôi làm sao được đây.
- Vấn đề này không cần lo đâu bà chị. Việc có hay không khai trương không quan trọng. Kinh doanh như thế nào ở mấy tháng đầu không cần quá chú trọng. Mọi thứ lúc đó cứ nói với Mẹ tôi là được rồi.
Thiếu Kiệt nghe Tú Trinh hỏi về bên nhà hàng tiệc cưới hắn chỉ lắc đầu. Vấn đề khai trương tiến hành như thế nào việc này hắn cũng không biết rõ đâu. Vì theo quan niệm khai trương cúng kiếng các thứ Thiếu Kiệt thật sự không biết gì. Còn nói về vấn đề kinh doanh hắn thấy việc để cho Tú Trinh có một số người bên dưới tự thân quan lý thay cho cô đã là chuyện nằm trong tầm kiểm soát.
- Cậu không sợ tôi làm bay cả vốn sao mà lại quăng cho tôi hết thế này.
- Cô mà ai ăn được cái gì. Thôi đừng đánh trống khua chiêng làm Việc không thiết thực nữa. Có gì thì nói thẳng đi.
Thấy Tú Trinh không đi vào việc chính nên Thiếu Kiệt cũng hằng giọng hắn thấy không đơn giản cô nàng này lại qua tận đây chỉ để nói vài câu đơn thuần như vậy.
- Vậy tôi nói thắng đấy nhé cậu cho Nhã Kỳ qua phụ tôi thời gian đầu đi. Cô ta có kiến thức sắp xếp mọi việc lúc đầu tốt hơn là tôi tay mơ đi vào. Dù sao thì có người hiểu vẫn tốt hơn là người không biết gì.
- Ý kiến này ai nói cho chị? Chị không thể nào tự nguyện xin trợ giúp như thế này đâu. Phải có người nói chị thấy đúng mới làm. Chị mà nghĩ ra được cách này thì lúc đâu không làm sổ sách kiểu kia rồi.
Đưa ra sự nghi vấn của mình trong việc này hắn nhìn Tú Trinh để biết xem ai là người cho cô cái ý kiến vào thời điểm như thế. Bản thân Thiếu Kiệt cũng muốn trước khi đi điều Nhã Kỳ qua hỗ trợ cho Tú Trinh một vài tháng đầu. Việc Nhã Kỳ đã có một lượng kiến thức cần có giờ áp dụng đúng chổ dể cho Tú Trinh làm theo vẫn là ổn thỏa hơn là cô ta tự đi mò mẩm.
- Thì chị nào có tiếp xúc ai nhiều đâu tới lui thì cũng chỉ có bao nhiêu đó người không nói thì cậu cũng tim ra thôi. Ông chủ Tống nói chỉ nhờ Nhã Kỳ là thích hợp nhất trong chuyện này. Còn nói cô ta học ngành nhà hàng khách sạn gì đó có thể giúp chị lúc đầu. Có dò hỏi mọi người thì thấy đúng vậy nên mới mặt dày đến đây mượn người này.
Tú Trinh bây giờ cũng không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng với Thiếu Kiệt người hiến kế cho cô là ai. Biết được người chỉ những việc này cho Tú Trinh là ai Thiếu Kiệt cũng không còn gì phải thắc mắc. Với đầu óc kinh doanh và thời gian tiếp xúc với Nhã Kỳ không ít thì Tống Hàng chắc chắn sẽ biết việc này.
- Được rồi chuyện này tôi sẽ cân nhắc thử, Như vậy được rồi đấy!
Thiếu Kiệt vừa nói đến đây hắn cũng muốn kết thúc cuộc nói chuyện bởi vì ngoài cổng vào lúc này hắn thấy được một đội hình hoành tráng của các xe công vụ mở đường. Hơn nữa hình ảnh quen thuộc của Tăng Anh Hùng ngồi ở chiếc xe đầu tiên đã nói lên tất cả.
Vốn định nói gì đó với Thiếu Kiệt nhưng Tú Trinh bây giờ cũng thấy trong sân có sự xuất hiện của ai, Cô bèn yên lặng. Hà Vi sau khi nói Khải Huy di chuyển cái rương của Thanh Trúc cất đi thi ngồi nói chuyện với hai người Ngọc Nhi, Nhã Oanh. Dường như ba cô nàng đều đang bàn tán về những gì ở trường của Thiếu Kiệt.
Tiếng động cơ vang lên trong sân cũng làm cho ba người chú ý bởi vì từ xa có thể nghe được tiếng còi hú mở đường nên cả ba đã đứng lên từ từ rời khỏi phòng khách. Ngọc Nhi bây giờ thay phiên Nhã Oanh đi thay bình trà mới.
Nhã Oanh thì vội vàng vào trong bếp lấy mấy món đồ ăn tiếp đãi khách như hạt dưa và một số bánh kẹo cần thiết bỏ ra đĩa.
Hà Vi thấy hai người thay phiên nhau chia ra công việc cũng không biết mình nên chuẩn bị gì bèn bước tới chỗ Thiếu Kiệt đang đứng.
- Không ngờ ông tới nhanh vậy chắc kiểu này không phải đi máy bay dân dụng rồi.
- Ừ có thể xem ra bộ dạng rất là gấp!
Thiếu Kiệt ra vẻ tán đồng với ý kiến của Hà Vi gật gù đáp. Bộ dáng của hắn nếu không phải có đám người Hà thúc tới đây chắc chắn cô sẽ nhéo hắn một cái. Chuyện này hắn bày ra mà xem như đây là chuyện đúng rồi không liên quan đến mình vậy. Bộ dáng của hắn như trước sau gì đám người Hà Thúc cũng cần phải qua đây có cần gấp như vậy không.
- Cái này anh còn nói được. Việc này do anh chứ ai. Lo mà chuẩn bị đối phó đi kìa.
Mấy chiếc xe ô tô với quốc huy ở đầu mỗi chiếc xe dừng lại trước mặt Thiếu Kiệt. Từng người lình phía đầu xe bước xuống mở cửa cho từng xe nhưng không đợi họ kịp đưa tay mở cửa xe Hà Thúc với đám người của mình đã mở cửa bước xuống xe.
Thiếu Kiệt nhìn bộ dạng gấp rút của Hà Thúc như sợ rằng cái đám tài liệu kia chạy đi mất thì trong có chút hả hê. Không đợi Thiếu Kiệt lên tiếng Hà Thúc đã đi đến trước mặt hắn nói.
- Nhưng Thứ Kia đâu Thiếu Kiệt?
- Ấy ông có gì thì cũng từ từ chứ làm gì mà gấp như thế. Cháu ở trong nhà chứ có cố tình chạy mất đâu.
Hà Thúc bây giờ cũng hơi ngại. Đúng thật nhưng thứ này đã nằm trong tay Thiếu Kiệt thì hắn sẽ đưa ra nhưng mỗi lần đàm phán với Thiếu Kiệt điều gì ông lại thấy mình toàn là nằm ở thế bị thằng nhóc trước mặt này dắt mũi đi.
- Còn không gấp sao. Cháu định là những thứ kia đổi lấy cái gì nữa. Nếu thật sự muốn lấy thứ gì thì ông cũng không biết phải đưa ra cái gì mới đủ đấy? Tiền thì cháu cũng có rồi còn thế lực. Đừng nói với ông là cháu không có thế lực và sức mạnh quân sự. Giờ cháu cần gì đấy. Ông không tin một thằng láo cá như cháu lại nguyện ý cống hiến đơn giản vậy đấy.
Nói thằng với Thiếu Kiệt để cảnh báo Hà Thúc cũng không còn gì để Thiếu Kiệt hắn đòi hỏi. Hà Thúc dám chắc rằng Thiếu Kiệt sẽ bắt hắn có điều kiện gì đó cho mình mới được.
- Ông có cần làm quá thế không cháu cũng đâu phải giai cấp tư sản đâu mà lại rào trước đón sau như thế có những thứ bình thường vẫn hiệu lực hơn là mấy cái phức tạp mà.
Lưu Hoan bây giờ đứng cạnh Hà Thúc nghe Thiếu Kiệt nói như thế bèn cười lớn nhìn hắn lên tiếng.
- Thằng nhóc thứ bình thường của cháu là đây đó hả. Nếu cái này mà bình thường thì còn cái nào quan trọng với cháu nữa không. Nói đi lần này lại muốn gì.
Cả đám người của Hà Thúc đều đã bàn bạc trước việc Thiếu Kiệt chắc chắn sẽ có điều kiện nhưng mà hiện tại không biết đó là gì nên việc đồng lòng làm ra quyết định hỏi điều kiện đó như thế nào có trong tầm kiểm soát hay không mới tính tiếp.
- Này này! Mấy ông thông đồng với nhau định lừa gạc thằng nhóc nhỏ như cháu sao, Đúng lý ra phải tỏ thái độ một chút tứ. Chưa nhìn thấy thứ cháu muốn đưa cho mọi người lại hỏi điều kiện của cháu là gì. Bộ nhìn cháu giống như thế sao?
Trần lão nghe Thiếu Kiệt đối đáp với mọi người như thế đều lắc đầu nhìn qua Lưu Hoan và Hà Thúc.
- Hai ông như thế thì có đến mai cũng chưa xong thằng nhóc này nó không phải gian thương bình thường mà là trùng trong cái đám gian thương rồi. Mặt thằng nhóc hiện thị rõ hai chữ gian thương như thế mà mấy ông còn đứng nói chuyện được. Nên nhớ khả năng thương thuyết càng nói chuyện lâu càng dễ lọt bẫy của thằng nhóc đó. Nhanh đi.
Thiếu Kiệt há hốc miệng. Hắn không ngờ trong mắt mấy người Hà Thúc ở đây hắn đúng là thương nhân xảo trá chưa hết còn gán cái mác gian thương lên người hắn. Nhưng mà hắn cũng phải tâm phục khẩu phục đôi chút bởi vì Trần lão nói không sao. Hắn muốn kéo dài đối thoại càng lâu càng tốt. Như thế thì việc đưa ra yêu cầu và ý kiến của hắn mới dễ chấp nhận hơn.
Hà Vi đừng một bên thấy Thiếu Kiệt bị vạch trần âm mưu cũng che miệng cười cười. Hậm hực vì bị Trần lão phát hiện hắn cũng không có vui vẽ gì bèn đáp lại.
- Có cần phải như vậy không chứ. Bộ mặt cháu nhìn giống gian thương lắm à. Người ta còn là học sinh ở đó mà gian với chả thương đúng là người lớn cứ cho cái gì mình nói cũng là đúng.
Hà Thúc Lắc đầu nói với Thiếu Kiệt một câu.
- Thằng nhóc cho mọi người xem thứ đó đi đừng kéo dài thời gian nữa. Xem xong rồi muốn gì thì muốn. Phải biết là những thứ đó cháu không gấp nhưng đám lão già này gấp dù mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ cũng phải làm cho bằng được.