Thiếu Kiệt khá bất ngờ khi từ những thông tin ít ỏi vừa mới tiếp nhận được mà Thanh Trúc lại có thể biết được hai người đang nói về mỏ nguyên thạch.
- Cô biết vấn đề này sao?
Thấy giọng điệu ngạc nhiên của hắn Thanh Trúc biết mình đã đoán đúng cũng chỉ cười một cái nhẹ giọng lại đáp.
- Nếu thế thì để xong chuyện ở đây tôi sẽ bàn chút chuyện với cậu. Khi đó cậu sẽ hiểu tại sao tôi lại biết những thuận ngữ mà Ngọc Nhi vừa nói.
Vốn định cho Thiếu Kiệt biết tình hình bên tam giác vàng Ngọc Nhi bây giờ cũng im lặng nhìn Thiếu Kiệt hai người dường như đã đạt thành một hiệp nghị chung là đợi cuộc nói chuyện của Thanh Trúc xem như thế nào rồi mới tính đến những chuyện khác.
Trong căn phòng lúc này mọi thứ hoàn toàn bình thường Thiếu Kiệt cũng không có phản ứng gì hắn nhìn xem ti vi đang chiếu đoạn phim hoạt hình mà đã lâu rồi hắn chưa được xem im lặng không nói một lời nào.
Bây giờ tại một nơi khác, Không khí của một ngày cuối tuần bình thường hoàn toàn không có gì nổi bật. Tại một căn phòng nhỏ được thuê bởi vài người. Nơi đây nhìn bên ngoài có thể thấy được nó mang hình hài một nhà cao tầng với một cái biển hiệu khá lớn bên ngoài ai cũng có thể nhận ra đây là một khách sạn tư nhân.
Tại một căn phòng ở lâu ba từ nơi này có thể nhìn ra khắp mọi nơi xung quanh. Hơn nữa với những cửa sổ thông gió phía sau nó có thể nhìn ra được một mặt của phía trước quang cảnh khu nhà Hà Vi.
Một người đàn ông ngồi trên giường của mình đang xem tivi. dường như hắn không để tâm tới màn hình đang phát nhũng chương trình gì Bởi âm thanh của ti vi có thể nói chỉ nhỏ bé trong bán kính của căn phòng. Thậm chí phải thật sự im lặng mới có thể nghe rõ từng câu nói của chiếc tivi phát ra.
Tiếng bước chân bên ngoài hành lang dừng lại trước cửa phòng của hắn. Âm thanh phát ra từ cách cửa phát tan bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng.
“ Cốc...Cốc... Cốc... ”
- Ai Đấy!
- Người mà chưa từng gặp!
Âm thanh đáp lại câu hỏi của người đàn ông trong phòng. Hắn lúc này mới rời khỏi giường mình bước đến bên cánh cửa mở ra.
Người kia bên ngoài nhanh chóng bước vào và tiến đến ngồi xuống cái bàn cạnh tivi. Người đàn ông trong phòng đóng lại cánh cửa một cách nhanh chóng. Bước đến đối diện lên tiếng nói.
- Nhiệm Vụ thất bại rồi! Bốn tên đó không trở về đâu! Gọi điện về tổng bộ xin chỉ thị đi.
- Hử. Xem ra không ngoài dự đoán cho lắm bốn tên phế vật đó cũng không làm nên cơm cháo gì. Vậy là tháng này đã ba mươi người gia nhập vào tổ chức không được thấy ngày mai rồi.
Người ngồi ngay cạnh tivi bây giờ mới lấy trong tay một cuốn sổ với cây viết vừa ghi vào đó vừa lắc đầu hỏi tên ngồi trước mặt mình.
- Tình hình đối phương như thế nào. Bốn người chết thay đó có cung cấp được gì cho chúng ta không?
Người đàn ông lúc này mở lấy tủ lạnh gần ngay lối ra vào cầm lấy lon bia ném cho người kia một tay còn lại cầm lấy lon bia từ trong tủ lạnh khui ra uống một hớp rồi nói.
- Đối phương là người cẩn thận hắn đề phòng rất cao. Khả năng nhạy bén bên cạnh có không ít người bảo vệ. Giờ giấc sinh hoạt luôn cố định. Dường như hắn biết sẽ có người ám sát mình hay sao đấy. Trước đây vài ngày bên cạnh hắn hầu như không có bảo vệ. Hôm nay khi tiến hành nhiệm vụ lại xuất hiện một đám người. Thân thủ không tồi chút nào đâu.
Cầm lon bia đặt lên bàn xoay xoay mấy vòng khi nghe người đàn ông nói về nhiệm vụ đã thất bải của mình. Người này cũng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
- Không thể nào hầu như việc hắn biết được sẽ có người ám sát mình là không đúng rồi đấy. Nhưng mà không ngoài trường hợp nào đó mà phát sinh ngoài ý muốn còn gì không? Theo nhận định thì đây có thể là ngẫu nhiên. Vì qua tiềm hiểu được đối phương đang quen với cháu gái lãnh đạo nên chắc lâu lâu sẽ có người đến bảo vệ hoặc kiểm tra là chuyện bình thường.
Vừa nói hắn vừa ghi vào trong cuốn sổ tay của mình. Những thông tin vừa nhận được. Hơn nữa từ việc có một số thông tin ngoài luồng hắn cho rằng việc Thiếu Kiệt có người bảo vệ không phải do biết được có người ám sát mình.
- Việc lên thời gian ám sát chỉ có người của tổ chức biết. Nếu nói trong tổ chức có người bán tin tức này cho đối phương thì không thể nào. Nếu có việc này thì đối phương đã phải cho người bảo vệ trước đó chứ không phải tới bây giờ.
Nhận định lời nói và phán đoán của mình không sai sao khi ghi hết những gì cần thiết vào trong cuốn số người này đặt tay vào lon bia trên bàn cầm lên và mở nó ra uống một hớp.
Thấy đối phương đưa ra nhận định người đàn ông trong phòng chỉ lắc đầu.
- Không biết tôi chỉ có cảm giác. Vì có thể nói giác quan của hắn rất mạnh. Khi cả bốn tên vừa dụ được hắn ra khỏi cái mái vòm tôi tiến hành căn chuẩn hướng gió và cự lý các thứ thời gian chưa tới một phút nhưng hắn dường như phát hiện ra rằng có người nào đó đang nhắm bắn hắn từ xa. Nên phát súng đó chỉ bắn sượt phía sau hắn thôi.
- Này này! Đừng có nói như trong phim né đạn thế chứ. Không lý nào lại như thế nếu có một người như vậy tên đó chắc không phải là người rồi.
Người đàn ông bây giờ lắc đầu hắn có cảm giác phát súng đó của mình ít nhất cũng sẽ chính xác chứ không phải giữa chừng có được phản ứng né tránh mà hắn đã thấy Thiếu Kiệt làm.
- Tôi đã nói không chắc vì tôi không biết được. Còn về vấn đề có hay không việc này thì tùy theo tổ chức nhận định.
- Được nếu như thế thì tôi sẽ báo lại tổ chức sau. Còn việc khác không cần quan tâm. Mà ông cũng chọn địa điểm rất khá lại không chuyển chỗ sau khi thực hiện nhiệm vụ thất bại ông hơi liều đấy.
Vừa nói vừa nhìn người đàn ông chủ nhân của căn phòng người này bây giờ mới đứng lên đặt lon bia vừa uống xuống bàn.
- Cũng không hẳn. Nơi an toàn nhất vẫn là nơi nguy hiểm nhất. Chúng tôi đã thuê ở đây mấy ngày nên việc này sẽ không bị nghi ngờ cho lắm.
Người đàn ông lúc này đứng lên đáp lại trong khi đó người kia đang cất cuốn sổ và cây viết của mình đi.
- Nhắc mới nhớ! Ông đi cùng với những người kia. Tốt nhất nói với bên khách sạn mở phòng lấy hết hành lý của bọn hắn thanh lý đi. Trả phòng rồi tiếp nhận nhiệm vụ mới. Trong chiều này sẽ có nhiệm vụ thay vào cái nhiệm vụ của ông. Tôi đi đây, Nhớ ăn nói khéo léo một chút còn không thì tự giải quyết làm sao thanh lý mấy cái thứ đó đừng để người khác thấy.
- Yên tâm tôi biết phải làm thế nào! Vì đến thuê phòng với tên tôi nên hộ chiếu các thứ tôi có thể lấy được một cách đơn giản. Đám người ở quốc gia này chỉ cần chút tiền thôi là được nên việc này không khó lắm.
Nghe được câu trả lời của hắn người này gật đầu nhìn người đàn ông không nói gì. Dường như hiểu được người kia muốn thứ gì. Bây giờ người đàn ông bước đến bên tủ quần áo của mình lấy ra một cái ba lô tennis nhìn rất bình thường không khác với những chiếc ba lô đựng vợt tennis thường thấy là mấy.
Cầm cái balo đó đưa cho người này người đàn ông lúc này mới nói.
- Súng đã được tháo ra từng bộ phận. Giao lại cho phân nhánh có cần kiểm tra không?.
- Không cần đâu! Hư hao cái gì trừ vào tiền của ông là được. Việc xong rồi rồi đi đây.
Khoác cái ba lô lên vai mình. Người này rời khỏi phòng của người kia rời khỏi khách sạn này. Có thể thấy được hắn bước chân ra khỏi khách sạn đứng trước nơi đó gọi một chiếc taxi đến trước mặt mình.
Người taxi bây giờ xuống xe nhận lấy túi tennis của đối phương bỏ vào cốp sau giống với những taxi khác thường làm. Hơn nữa còn mở cửa sau cho người này lên xe.
Trong căn phòng lúc này người đàn ông thu xếp mọi đồ đạc của mình. vào một ba lô đi xuống dưới sản khách sạn. Hắn cần phải lấy lại đồ đạc của những người đã chết để phi tang.
Trên chiếc xe taxi lúc này người vừa rời khỏi căn phòng bộ dang ung dung không có chuyện gì nhìn ra bên ngoài cửa kính ô tô lên tiếng nói với người tài xế.
- Cho người thủ tiêu hắn khi đã phi tang hết tất cả bằng chừng đi. Có một thằng nhóc cũng giết không xong còn lấy lý do này nọ. Những thứ phế vật như thế tổ chức không cần.
- Vân hội trưởng. Còn nhiệm vụ ám sát thằng nhóc kia hội trưởng tính sao?
Người tài xế đáp lại cũng đem thắc mắc của mình muốn biết đặt câu hỏi.
- Điều vài người nữa đến là được cấp bật cao hơn một chút. Dù sao cũng chỉ là một học sinh ra giá lại với bên kia lấy lý do đối phương có chỗ dựa lớn nâng lên giá tiến là năm trăm ngàn đô. Một đất nước như thế để giết một thằng nhóc có quan hệ cấp cao thì giá như thế là nhiều rồi. Hắn đâu phải là lãnh đạo. Nếu lấy cao quá đối phương không chấp nhận nữa thì chúng ta phí người sao.
Người tài xế dường như nghe được như thế cũng gật đầu và tập trung vào việc lái xe. Ngồi phía sau xe người này mới lấy cuốn sổ ra nhìn vào những dòng chữ mà mình đã ghi trong phòng mỉm cười một cái rồi đưa tay xé đi.
“Phế vật thì nói là phế vật! Ở đâu cái chuyện mà một thằng nhóc lại né được đạn chuyện nằm mơ giữa ban ngày sao. Thật thông tin chẳng ra sao. Bắn trượt thì nói bắn trượt còn bày đặt thêm thắt vào chuyện này. Nhưng mà dù sao thoát được bốn người ám sát quy luật thời gian cũng khó ra tay giá tiền kia cũng đáng để thực hiện.”
Vừa nghĩ vừa đưa tay kéo ô cửa kính xuống người này đem những tờ giấy của mình xé nhỏ ra rồi ném ra bên ngoài của kính trên con đường đông đúc từng mẩu giấy nhỏ bay tứ tung theo cơn gió trải dài phân tán trên mặt đất.