Siêu Việt Tài Chính

Chương 662: Chết Không Nhắm Mắt




Chưa hết bất ngờ với những gì diễn ra bản thân lão Ngô vẫn chưa hiểu tại sao lại có chuyện này xảy ra bởi nhưng thứ này diễn ra quá nhanh hắn không thể tính được việc đang nói chuyện với Diệp lão già bên kia chưa xong thì Lý Tế Minh đã ra tay đối với hắn.

- Bất ngờ sao. Nhìn như thế cũng không có ít gì đâu. Đơn gian thôi ông không có khả năng gì cần thiết để tồn tại nữa hết. Bản thân ông chết sớm cũng không ảnh hưởng gì. Còn hắn còn chút giá trị Mà ông không cần phải lo nếu thật sự ông trụ được cho đến khi hắn chết chung thì biết đâu. Ở dưới hoàng tuyền có người còn chung đường với mình.

Trợn trừng mắt nhìn Lý Tế Minh. Ngô lão đổ ập xuống nhưng mấy người bên cạnh hắn đã đưa tay chụp lấy không để hắn nằm xuống đất. Thấy thế Lý Tế Minh khóe miệng chỉ nổi lên một nụ cười nhè rồi nói với mấy người xung quanh.

- Để cho mọi người làm đi. Thật nhẹ nhàng đừng để hắn chết dễ như thế. Cứ từ từ với những vết thương này cho đến khi hắn chảy hết máu thì thôi. Nhớ động tác và xuất lực phải giống như nhau. Làm như trong quá trình vật lộn hắn bị đâm liên tục bởi một người xong rồi kéo cái xác hắn vào đây tạo thành vệt máu tạo hiện trường giả hắn từ bên ngoài lết vào tới trong này.

Không quá khó để nhóm người của hắn hiểu việc này là như thế nào. Vốn nhiều người nhưng mà tạo hiện trường giả theo cách này lại có lợi thế. Chuyển nơi gây án thanh bên ngoài và trong này là nơi chết như thế đảo lộn việc điều tra.

- Sao nào. Ông muốn chết một lúc hay từ từ như thế. Không sao hết nếu từ từ bọn tôi có cách từ từ. Còn nếu một cái chết nhẹ nhàng thì ông biết gì nên nói ra tốt hơn đấy.

- Bọn mày muốn gì? Tao không có gì để khai hết muốn giết cứ giết tới giờ phút này có van xin bọn mày cũng không được gì thì làm sao tao phải khai.

Nghe Lý Tế Minh nói thế hắn chỉ đáp lại một cách đơn thuần cho qua chuyện. Hắn cũng không tin những lời của Lý Tế Minh nói sẽ là sự thật đơn giản vì hắn ở hoàn cảnh này chỉ có một con đường chết là con đường đơn giản nhất không hơn nữa. Có nói hay không thì cũng chết với tâm lý đem theo mọi việc xuống mồ hắn không chấp nhận để cho Lý Tế Minh biết điều gì.

- Xem ra ông cũng cứng cựa lắm nhì. Theo thông tin cùa bọn tôi thì ông có một ít việc bại lộ ra ngoài. Nhưng mà tất cả những việc đó không đáng giá lắm. Nhưng làm thiệt hại không ít cho quốc gia.

- Ha Ha Ha buồn cười một người không đứng về các thế lực quốc gia nào lại là đối đầu với họ lại chọn con đường giúp đỡ quốc gia này sao. Đừng làm tôi tưởng chừng mình đang xem tấu hài chứ. Huyết Long hôm nay đụng tới cả việc làm của quốc gia sao.

Diệp lão già nhìn Lý Tế Minh phát ra tiếng cười có thể nghe rõ trong đêm nhưng vì cả con phố giờ đây đều im lặng mọi người đều chìm trong giấc ngủ hết không thể nào có thể bị đánh thức bởi tiếng cười đơn thuần trong chốc lát như thế này.

- Làm sao phải như thế đây! Dù không sống ở đất nước này nhưng tôi sinh ra trên đất nước này chọn lựa con đường để đi không sai lầm lắm nhưng nó đem lại những gì cần thiết của mỗi con người. Chỉ có ông được quốc gia đãi ngộ lại như thế thì thật đúng là không đáng mà.

- Tao không làm gì sai cả. Chính trường là như thế phải có kẻ gian người trung chỉ trách là tao không thích làm người trung thôi. Đúng vậy tao bán những thứ đáng giá cần thiết bán được vì lợi nhuận thì đã sao. Không có tao thì vẫn có người khác làm. Đơn giản vì giữ thanh bạch trắng tay thì thà đen một chút đem về tiền bạc hay hơn không?

Lý Tế Minh lúc này cũng lắc đầu hắn thật sự thấy khuyên tên này không được nữa rồi. Vốn hắn muốn biết bên này bị bán ra những thứ gì biết đâu hắn có thể thu hồi về đưa cho Thiếu Kiệt nhưng với điệu bộ như thế này của lão già này thì hoàn toàn không ổn.

- Nếu ông đã nói như thế tôi cũng không ngại nói cho ông biết một chút chuyện. Ba năm trước có một gia đình nông dân. Vì mày mò thao tác làm việc mà họ đem bản thiết kế lại vũ khí nộp lên cho một người thuộc phe cánh của ông đi. Ông không đưa người đó cho quốc gia bởi vì ông sợ Hà Thúc phát triển hơn nữa. Thay vào đó ông lại để chảy máu chất xám. Đem người đó giới thiệu với nước bạn kế bên. Báo cho ông biết một điều gia đình đó hiện tại có quân hàm thượng tướng. Và nắm giữ khí tài quân đội một trong những nơi của Huyết Long. Ông nghĩ có những chuyện ông làm không ai biết thì có vẽ lầm rồi.

Lý Tế Minh nói ra xong điều này hắn nhìn một chút thấy được sự rung động của lão già Diệp khóe miệng di động một chút nhưng trong bóng tối ngay cả người đối diện trước mặt hắn cũng không hay biết.

- Không thể nào hắn chỉ là nông dân làm sao lên được cấp bật đó. Không lẽ gia đình đó lại có thể làm được phe cánh cao đến mức chỉ vài năm ngắn ngủi có được quân hàm sao.

Lý Tế Minh lắc đầu bởi vì trong mắt của hắn Thượng Tướng cũng chỉ hơn kém hà thúc đôi chút nhưng vấn đề ở chỗ Huyết Long có quá nhiều Thượng Tướng và Đại Tướng còn bên trên nữa là một cấp bật mà hắn chưa muốn đặt tên vì cái ghế đó của hắn đang ngồi.

- Không việc thiết kế và năng cấp lại khí tới đối với bên kia thì quan trọng nhưng mà cũng không mấy là chức vụ cao lắm Thượng Tướng cũng chỉ bằng một chỉ huy của một quân đoàn trong Huyết Long thôi chúng tôi không thiếu những người như thế nhưng mà vẫn cần phải có người cải tiến chế tạo vũ khí cho chính Huyết Long sử dụng. Thậm chí hiện nay quốc gia này vẫn là mua vũ khí từ chúng tôi đấy thôi. Sao nào ông đã bán những gì ra nước ngoài. Nói ra thì còn có chút thời gian đấy.

Không giữ được bình tỉnh nữa với những gì hắn đã bán ra thông qua các con đường từ Diệp Nhi hắn hiện tại không thể nhớ nổi đã bán ra bao nhiêu bí mật.

- Không thể nhớ hết! Quá nhiều. Giờ có thúc ép tôi cũng không có được nếu như còn Diệp Nhi thì nó có thể có lưu lại hồ sơ ở đâu đó. Việc xuất nhập này dựa vào những lần trao đổi song phương hội đàm trong những buổi tiệc thân mật với các nước.

- Như thế thì ông cũng là người đem thông tin mật bán cho những người ở Ngoại quốc rồi. Nếu đã như vậy thì cũng không giúp ích được gì. Ông chắc hẳn biết được Diệp Nhi con ông có lưu hồ sơ nơi nào hay không?

Lý Tế Minh muốn biết để các thứ đã bị bán ra như thế nào và đó là thông tin gì để có thể đối phó với các nước đang sở hữu những thông tin đó nhằm đưa ra đối sách cần thiết với những thương thảo mua bán của mình.

- Không biết được! Sợ rằng nó cũng không có lưu lại. Vì điều gì không nói chắc ông cũng hiểu đi. Nhưng tôi có một điều thắc mắc. Tại sao các ông lại có thể biết tôi và ông ta ở đây.

- Nếu thế thì ông cũng không còn tác dụng rồi. Nói cho ông cũng được. Có một số thứ ông thật sự không hiểu. Đối với lãnh đạo bọn tôi có thể sát hại bất cứ lúc nào nhưng nếu là khi họ còn tại nhiệm thì điều đó sẽ không nên vì nó làm cho thế lực khác lo lắng tấn công chúng tôi. Còn nếu nó là một quá trình thanh tẩy nội bộ hủ bại thì không là vấn đề. Như thế thì ông với lão già kia lên đường vui vẻ nhé.

Nói dứt lời Lý Tế Minh Đâm thẳng một con dao trực diện vào tim của lão già diệp trước lời nói của hắn. Bây giờ diệp lão già mới biết hắn còn chức tước thì có lẽ đám người Huyết Long này sẽ không đụng đến hắn. Nhưng nếu đã không còn thì kết cuộc như thế này. Một bước sai từng bước sai hiện tại hắn có hối hận đi nữa cũng không được gì.

Dòng máu nóng thay qua con dao chảy xuống như rửa trôi những gì của một kiếp người hắn đổ gục xuống. Không như Ngô lão bị kéo ra ngoài hành hạ từng dao, hắn nắm xuống cái nền đất lạnh giá thoi thói những hơi thở cuối cùng.

Lý Tế Minh rời khỏi chỗ này khi Diệp lão đã không còn hơi thở. Nhưng dòng màu chảy ra từ về dao đâm thì không ngừng thấm ướt áo hắn. Lý Tế Minh thấy cách chết như thế này quá nhẹ nhàng nhưng đôi lúc có những chuyện không làm khác được. Nếu như hai người cũng bị nhiều vết dao đâm đến chết thì ngược lại có một chút vấn đề khi tạo hiện trường giả,

Ngoài góc cửa lúc này khi mà đám người của Lý Tế Minh bồi cho lão già Ngô mỗi người một dao xong cũng đứng nhìn hắn một chút giây phút chống cự cuối đời của mình.

- Còn sống sao. Đúng là dai quá đấy. Đi chết là được rồi cần gì phải chịu hành chịu hạ như thế không.

Lý Tế Minh biết không phải lão già này không muốn chết mà đám người của mình không cho hắn chết. Vì tốc độ xuất thủ nhanh lại cho máu chảy ra có mức độ không nhắm vào nơi động mạch chủ nên mới có hiện tượng như thế này.

- Thôi cho hắn lên được đi rồi tạo hiện trường giả thu quân. À mà quên nữa lão già báo cho ông một tin có vẽ sẽ vui. Bên dưới hoàng tuyền gia đình ông sẽ xum họp đầy đủ Ngô Long chết đợi ông vài ngày rồi đấy, còn thằng con của ông đang bị nhốt ở Lưu Minh chắc bây giờ đã được đưa đến cửa hoàng tuyền rồi. Xem như gia đình xum họp đi. Còn vấn đề khác muốn nói với ông là. Toàn bộ gia đình ông cũng không đấu lại một thằng cháu Thiếu Kiệt của tôi thì ông sống uổng rồi.

Lý Tế Minh vừa nói dứt câu. lão già Ngô vốn còn thoi thóp một chút cũng không chịu nổi đã kích trợn trắng mắt lên máu từ cách vết thương phun ra nhiều hơn và chết ngày tại chỗ hắn chết hoàn toàn không nhắm mắt được. Bởi vì dù xa cơ đến mức nào nếu Ngô Long chết thì không nói nhưng việc Ngô Nam ở trong tù vốn tưởng thoát khỏi mọi thứ có thể chống đở được dòng họ còn một người thì nay cũng bị tuyên án tử.