Cả Trịnh Chi với lại Trịnh Hòa cũng trừng mắt lên nhìn hắn. Lần đầu tiên Trịnh Hòa nghe thấy có người tuyển dụng người làm việc này. Vốn công việc mướn một người đánh nhau với người khác đã là phi lý hiện tại Thiếu Kiệt lại chơi cả nguyên một đám lúc chiều làm việc này thì có phần quá khoa trương.
- Thiếu Kiệt việc này em không đùa chứ. Việc này có phẩn không thích hợp lắm thì phải? làm gì có công việc nào như thế? Không phải em đùa chứ. Làm gì có chuyện như thế này.
Trịnh Chi cảm thấy việc mà Thiếu Kiệt vừa nói ra hoàn toàn không có thực. Nếu nói làm vệ sĩ thì cũng đợi đến khi có đối tượng tìn nghi nào đó ra tay mới đáp trả. Hoặc là trong trường hợp cần bảo vệ an toàn cho thân chủ của mình mới hành động.
Đằng này Thiếu Kiệt lại đưa ra một công việc gần như giống vệ sĩ nhưng có thể ra tay bất cứ lúc nào thì cũng là một vấn đề mà Trịnh Chị không thể hiểu nỗi.
- Không việc này không đùa. chị cũng biết Phan Nguyệt mới nhận một công việc từ chỗ này đi. Công việc sắp tới của Phan Nguyệt cần những người như thế. Bởi cô ta sẽ không phải hoạt động ở Lưu Minh này mà là Ngọc Châu. Nơi đó long xà hỗn tạp chưa biết ra sao. Nhưng em dám chắc với chị một điều là những người Phan Nguyệt tiếp xúc sắp tới không phải thường. Cái em cần là đám người ở đó thấy được hành động đánh người không ngại của đám bạn anh chị mà chung tay một chút.
Trịnh Hòa nghe nói như thế cũng suy nghĩ một hồi mới đưa ra kết luận của mình trong chuyện này. Hắn có thể không hiểu được cách thức kinh doanh ra sao nhưng việc Thiếu Kiệt nói những gì vừa rồi hắn tạm thời có thể hiểu được theo quan điểm của mình.
- Ý cậu là không cần lo lắng điều gì đánh những người có tâm lý bất ổn để dằn mặt những khác. Để họ lo lắng hoặc bất an không dám đối với công việc kinh doanh của cậu có vấn đề gì táy máy tay chân đúng không.
Thiếu Kiệt nghe Trịnh Hòa đáp lại lời mình cũng gật đấu. Hắn thấy dù không học đến đâu nhưng vấn đề xã hội thì Trịnh Hòa đúng là hiểu không ít.
- Đúng vậy! Chỉ cần các anh dám ra tay thì đám người của anh và Phan Nguyệt đều không có vấn đề gì. Trên danh nghĩa các anh là người của công ty. Và hơn thế nữa những người đó dựa theo pháp luật thì tôi có thể áp chế hết. Sao nào có dám nhận công việc này không?
Trịnh Chi bây giờ mới nhìn lấy anh mình. Cô cũng không biết hắn sẽ quyết định ra sao. Trịnh Hòa lúc này im lặng suy nghĩ về những gì mình biết về Thiếu Kiệt và về những gì khái quát về công việc mà hắn đã nói cho mình nghe.
Trịnh Hòa hắn đắn đo bởi vì hắn thấy việc này đúng là có rủi ro không nhỏ. Trước đây có thể việc này không là vấn đề lớn nhưng giờ đây hắn buộc phải suy nghĩ lại. Bởi ra quân lần đầu cho chuyện này lại đụng phải Thiếu Kiệt. Nhìn không khác gì người thường nhưng bối cảnh phía sau thì hắn hoàn toàn không dám suy nghĩ đến.
Nếu như nhận công việc này hắn không có gì hết ngoài sự hứa hẹn của Thiếu Kiệt sẽ bảo đảm cho hắn không bị vấn đề gì. Nhưng đây chỉ là lời hứa sống tới từng tuổi này hắn cũng biết đối khi một số lời hứa không đáng tiền. Trịnh Hòa hắn nếu đụng phải người mà Thiếu Kiệt có thể lo liệu được thì không sao. Nhưng nếu đụng phải người mà có cấp bậc cao hơn Thiếu Kiệt hắn. Chưa biết được lúc đó hắn lại trở thành người chịu tội thay cho Thiếu Kiệt cũng không chừng.
- Xem ra anh suy nghĩ lâu nhỉ. Tôi nói có cần phải đắn đo chuyện như thế này không? Nếu có điều gì khiến anh không an tâm thì có thể nói được thì tôi sẽ giải quyết cho anh thôi. Tôi nói được làm được.
Trịnh Chi thấy anh mình đắn đo cũng không biết hắn nghĩ gì. Cô thì không biết rằng anh mình đang lo lắng với một điều vô cớ. Nhưng cũng không thể nào trách được Trịnh Hòa hắn hôm nay chỉ mới gặp mặt Thiếu Kiệt. Và hắn cũng không biết phong cách làm việc của Thiếu Kiệt như thế nào. Chỉ biết qua những lời mơ hồ của em gái mình.
Người với người phải tự cảnh nhận lấy. Không thể nào nói người đó tốt với mình sẽ tốt với người khác. Có thể trong những lần nói chuyện với Trịnh Chi có thể Thiếu Kiệt lại là người tốt nhưng đối với người khác thì không như vậy thì sao.
- Anh suy nghĩ cái gì thì nói đại ra đi. Làm hay thất nghiệp thì anh lựa chọn đấy. Bây giờ cũng không phải ở dưới quê cho dù anh có đi Ngọc Châu thì mẹ ở đây vẫn có em lo lắng hàng ngày. Có phải là để mẹ ở nhà một mình như ở dưới quê đâu. Xung quanh phòng toàn là người nhà của Thiếu Kiệt có gì thì họ qua hủ hỉ nói chuyện với mẹ mà.
Trịnh Chi một bên nói với anh mình. Trong khi đó Thiếu Kiệt cũng đãng cần một câu trả lời thỏa đáng từ hắn. Bên ngoài mọi người lại đang đợi Thiếu Kiệt. Thời gian của Thiếu Kiệt là để làm được những việc cần thiết của hắn. Những người bên ngoài sẽ không bắt đầu tiệc cho đến khi Thiếu Kiệt chưa xuất hiện điều này dường như là trở thành điều bất thành văn trong nội bộ của mọi người.
Trịnh Hòa bây giờ mới thở dài một cái nhìn Thiếu Kiệt như đã quyết định được thứ cần thiết.
- Được việc này tôi sẽ làm. Hơn thế nữa tối muốn cậu thật sự có một cam kết với tôi. Nếu chúng tôi thực hiện những việc mà cậu đã giao thì nếu có vấn đề gì chúng tôi không chịu trách nhiệm mà người đứng ra phải là cậu.
Trịnh Chi bây giờ cũng giật mình khi thấy anh mình lại ra điều kiện với Thiếu Kiệt nhưng ngược lại Thiếu Kiệt chỉ đứng lên cười một tiếng rồi trả lời cho Trịnh Hòa biết.
- Anh yên tâm chỉ cần không chết người và đám người đó có động cơ thật sự thì tôi đứng ra chịu hết mọi trách nhiệm anh có thể tìm người của mình tụ tập họ lại được rồi đó. Nếu chuẩn bị xong thì làm cho tôi luôn cái bản cam kết theo ý muốn của cậu là được. Như vậy là được rồi. Nếu rảnh thì ra ăn uống cùng mọi người rồi về dù sao thì cậu cũng là anh của Trịnh Chi.
Thiếu Kiệt đứng lên đi ra ngoài. Hiện tại hắn đã có câu trả lời mà mình muốn còn đối với việc tại sao hắn lại đồng ý với Trịnh Hòa việc này vì khá đơn giản. Hắn thấy Trịnh Hòa cũng không phải ngốc. Suy nghĩ trước sau nếu một mai đụng trúng người không đụng được thì lại không thể nào dính dáng tới hắn. Bởi việc này hắn chỉ làm theo lệnh.
Trịnh Hòa cũng không ngờ rằng điều kiện của mình Thiếu Kiệt lại đồng ý hơn thế nữa còn cho chính hắn làm hồ sơ cam kết. Bây giờ hắn mới nhìn theo bóng lưng Thiếu Kiệt lắc đầu. Khí độ này hắn không thấy có một người chủ nào làm được.
Việc để một cam kết cho chính người được hưởng lợi làm chứng tỏ Thiếu Kiệt có đủ niềm tin để có thể giải quyết tất cả mọi chuyện mà không cần phải lo lắng.Trịnh Chi đợi cho Thiếu Kiệt đi khỏi bèn nhìn anh mình mắng.
- Anh có bị điên không hả? Lúc này lại còn ra điều kiện? đã thất nghiệp còn gây rắc rồi! Giờ người ta đưa việc cho làm lại ra điều kiện cam kết này nọ. Đầu óc anh có vấn đề trong chuyện này à. Gặp Thiếu Kiệt chứ nếu là em thì miễn bàn anh nghĩ cái gì trong đầu mình vậy hả.
Trịnh Hòa lúc này cũng nhăn nhó đáp lại lời của em gái mình. Hắn chỉ muốn cho mình có một thứ được gọi là bảo đảm. Học cao như Trịnh Chi chắc chắn phải hiểu được chứ làm sao lại mắng hắn nhưng người không biết gì.
- Cái này gọi là bảo đảm em hiểu không. Nếu mà việc thằng nhóc đó không giải quyết được thì sao. Lỡ như đụng phải người hắn không dàn xếp được. Vậy người đi tù là anh đấy. Nên làm cam kết. Mà em xem phải soạn cam kết dùm anh. Nếu không thì lỡ sau này xảy ra chuyện thì anh Thiệt thòi lớn.
Nghe được anh của mình nói như thế về Thiếu Kiệt Trịnh Chi càng nóng giận. Bởi trước cô còn không hiểu anh mình tại sao lại làm ra những vấn đề rắc rối phức tạp hơn trong vấn đề này. Vốn chỉ cần hắn gật đầu là được giờ lại lôi thêm việc cam kết vào. Mà việc này hầu như không đâu ra đâu. Có làm cũng không lợi ích gì chỉ có tốn thêm thời gian.
- Anh đúng là đầu óc có vấn đề mà! Nội cái tội hôm nay của anh không là đã đủ ở trong nhà giam một thời gian rồi. Chuyện của em còn lớn hơn anh. Cậu ta nói bỏ qua là bỏ qua em còn làm việc đến tận bây giờ. Anh đầu óc có vấn đề gì không hả. Nếu không có cậu ta giờ mẹ với anh ra sao em còn chưa biết chứ bản thân em chắc chắn sẽ ngồi trong nhà giam không ít năm đâu. Đã thế công việc hiện tại tiền lương nơi ở. Anh đúng là hết thuốc chữa. So với những chuyện cậu ta làm cho nhà mình. Cho dù anh có khiên lên tội danh cũng được có sao đâu. Tri ân không cần hồi bào người ta là như vậy còn anh thì sao. Chỉ biết được lợi cho mình. Anh tự đi mà làm lấy cái giấy cam kết của anh.
Mắng cho anh mình một tràng dài những lời nói. Trịnh Chi đứng lên rời khỏi phòng để lại Trịnh Hòa đứng ngơ ngác. Những điều vừa rồi Trịnh Chi nói hắn hoàn toàn không nghĩ đến. Việc làm của hắn là ấu trĩ đúng nghĩa. Những gì Thiếu Kiệt đã làm cho gia đình hắn từng cái từng cái đã không trả hết. Giờ hắn lại còn tình toán đến cả việc không bị liên quan khi có chuyện xảy ra đúng thật sự là hồ đồ mà.
Hắn bây giờ buộc phải suy nghĩ lại việc có nên làm tờ giấy cam kết kia hay không. Bởi những gì em hắn nói là hoàn toàn có thể. Không có Thiếu Kiệt bỏ qua cho Trịnh Chi với những gì cô làm có thể ở trong tù không ít năm và có thể còn bị giết người diệt khẩu. Hơn thế nữa hắn và mẹ mình cũng không đến thành phố này sống một cuộc sống khá hơn ngày xưa.
“Thật đúng là lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử mà. Mặt mũi như thế này mà ở lại ăn tiệc cái gì đi về nhà kiếm bọn kia nói chuyện này cho chắc.”