Trong khi nhóm người Thiếu Kiệt ngồi ở đó ăn uống thì một nhóm người đứng cách khu chợ vài trăm mét. Một người từ ngay lối vào chợ chạy về nơi của nhóm người hắn lắc đầu nói.
- Bọn nó vào đó ăn uống rồi! Bây giờ tính sao đại ca Bọn nó giờ ở trong chợ biết chừng nào mới ra.
- Không biết cũng phải đợi hôm nay để anh em tập trung rồi ít nhất phải làm được. Bọn nó nữ nhi nhiều tính ra có ba người còn thằng mập kia mày thấy nó làm được gì. Nhất định đợi phải làm cho bọn nó sợ mới được.
Người Thanh niên này nói ra chắc chắn như vậy làm đám người kia cũng im lặng. Người vừa báo cáo tình hình của nhóm Thiếu Kiệt suy nghĩ điều gì đó mới hỏi hắn.
- Anh Hòa. Chuyện này làm như thế ổn không có được bao nhiêu đâu. Mình nhận vụ này em thấy không ổn đâu. Đám này con nhà giàu lại có thế lực sợ đắc tội bọn nó xong bọn nó nhờ quan hệ cảnh sát bắt bọn mình thì chết hết.
- Bọn nhà giàu mới không dám đấy thằng ngu. Thằng nào nhà giàu mà không có làm chuyện phi pháp bọn cảnh sát bọn nó còn e ngại không dám nói đấy. Cảnh sát hỏi tại sao nó bị đánh nó còn không biết thì làm gì mà dám nói mấy việc khác. Chuyện lần này phải làm nhận tiền của người ta rồi thì phải làm hiểu không.
Một người bây giờ ở phía sau nói với người đã trở về báo cáo với mọi người.
- Anh Hòa nói đúng đấy! giờ cũng còn tiền đâu mà trả lại cho họ. Hơn nữa nếu trả lại như thế này sau này ra làm ăn còn mặt mũi nữa sao. Dù gì việc này cũng phải làm. Bất quá làm xong anh em mình trốn một thời gian như thế là được.
Người này nói xong cả đám cũng gật đầu đây là công việc lần đầu tiên mà họ nhận được. Đám người này đúng nghĩa là một đám người Lông Bông không có công việc đàng hoàn mà làm. Một người ngồi chồm hổm xuống bên vệ đường thở dài nói.
- Không biết đám người kia chừng nào mới về đây ngồi ở đây mà ngóng thì biết chứng nào hay là mình vào trong đó làm luôn cho rồi.
- Mày ăn cái gì mà ngu dữ vậy! Mày không thấy trong chợ đó có biết bao nhiêu người. Đám mình vào không bị người ta trong đó đánh chết là may ở đó còn đói đánh bọn nó. Mày chừa đường sống anh em đứng có mà đem anh em vô bị đánh không có tiền thuốc đâu.
Vừa nói người tên Anh Hòa đá tên người ngồi dưới đất một cái hắn mém nữa té nhào ra đất.
- Anh Hòa nói đúng đấy. Mày ngu chừa đường người khác sống với. Đợi bọn nó thôi không tốn nhiều thời gian đâu. Ăn uống không lẽ bọn nó ở đó tới khuya sao. Cứ đợi một chút đợi bọn nó ra làm việc xong là được.
- Mà em không hiểu nha. Cái thằng đó nó thuê anh em mình nhiều tiền như thế chỉ cảnh cáo đám con nhà giàu này không tham gia giải đấu game online thôi cũng thật là khó hiểu.
Người vừa bị đá một cái cũng phủi phủi tay đứng lên nói với mọi người. hắn thấy việc nhận tiền làm chuyện hăm dọa để người khác không đấu game cũng thật phi lý.
- Bọn nó nhà giàu chúng ta không hiểu nỗi. Nhưng mà nghe đâu cái giải kia thắng được giải nhất khá nhiều tiền nên thằng đó nó mới thuê anh em mình là chuyện này. Chưa biết bọn nó có thành công đoạt giải nhất hay không nhưng bọn nó đã trả tiền cho mình đi dằn mặt mấy đứa này là chuyện chắc chắn.
Đàm người này hiện tại nghe lời người tên Hòa nói cũng gật đầu. Bọn họ không thể nào bỏ số tiền lớn chơi trò chơi điện tử và đầu tư cho nó thật nhiều tiền như những người này.
- Thôi làm xong chuyện này đi rồi nhận số tiền còn lại. Sau này còn phải làm nhiều việc lớn hơn mới có tiền nhiều hơn. Chứ với một việc như thế này mà lo trước sợ sau thì làm được chuyện lớn. Việc lần này cứ làm chuyện gì xảy ra tao gánh hết cho.
Người tên Hòa bây giờ nói ra một cách chắc chắn với những thành viên còn lại. Họ hiện tại được người này bảo đảm một lời nói như thế nhưng cũng cho họ thêm một chút cảm giác gan dạ. Không còn sự rụt rè lo sợ của lúc đầu nữa.
- Theo em thấy chuyện này chúng ta có thể ăn hai đầu được mà. Mình đem việc này nói lại cho mấy thằng nhóc này để cho nó bỏ tiền cao hơn mình không đánh nó là ổn cần gì phải động tay mình ăn được hai đầu mà.
Một người trong đám người này nói ra suy nghĩ của mình với tên cầm đầu tên Hòa này. Hắn thấy như thế cũng kiếm được thêm một món tiền và không phải đụng độ gì với đám người Thiếu Kiệt rắc rối về sau.
- Mẹ mày làm sao nghĩ ra cái ý tưởng đó. Làm ăn như thế không uy tín. Sau này ai mướn anh em mình nữa. Phải uy tín ngay từ đầu sau này mới có nhiều người nhờ mình làm những việc này chứ ngu vậy.
Bị mắng như thế người nên ý kiến giờ cũng chỉ biết im lặng. Đám người phân tán ra đợi chờ nhóm người Thiếu Kiệt ăn uống bên trong chợ một cách chán nản.
Thiếu Kiệt và nhóm người Ngọc Nhi, Nhã Oanh, Hoàng Ngân sau khi ăn được vài món cũng đã có cảm giác no. Dù sao ở đây nhưng món ăn nhiều nhưng toàn thứ có thể ăn no mà không phải đồ ăn vặt bình thường. Cầm ly sữa đậu nành của mình uống một hớp Thiếu Kiệt vươn vai một cái.
Bàn tay Thiếu Kiệt nắm lại với ngón cái nằm ở bên trong hắn dùng sức bóp nhẹ nó cũng vang lên một tiếng rốp. Mọi người thấy thế mới cười cười. Xem như họ cũng biết Thiếu Kiệt đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi. Vốn từ khi hắn quản lý nhiều việc đến nay. Thì chưa có dịp thật sự ra tay đánh nhau bao giờ.
- Được rồi chuẩn bị giãn gân giãn cốt chút nào. Ăn uống no nê rồi thì phải hoạt động một chút mới đúng nghĩa. Giờ đi về trường lấy xe. Trên đường tiện thể tập thể dục một chút. Bọn người kia đợi bên ngoài lâu quá rồi không khéo họ lại bỏ về hết mất hay à.
Hoàng Ngân che miệng cười. Thiếu Kiệt nói bóng nói gió như vậy nhưng cô cũng đã biết anh mình đánh nhau ra sao. Những người kia dù có đông nhưng thực lực của họ lại không bằng hai người Công Toại với Bảo Huân thì việc Thiếu Kiệt đem nhóm người đó ra làm bao cát đã được chú định sẵn.
- Anh cũng từ từ chứ. Phải đợi một chút cho thức ăn tạm thời tiêu hóa. Nếu giờ đi ra ngoài đó không thì hoạt động như thế chỉ có hại không có lợi đám người đó đợi được nãy giờ thì cho đợi thêm một chút nữa. Họ dễ gì bỏ cuộc nào. Đã kéo đông người như thế không ra tay sao được.
Nhã Oanh bây giờ mới châm chọc Thiếu Kiệt. Cô biết chắc những người kia đã đem nhiều người đến như thế đợi đám người bọn họ thì không thể nào mà bỏ qua một cơ hội dễ dàng như thế.
Hôm nay có thể Thiếu Kiệt vì đi ăn nên họ mới có cơ hội tập kích nếu không thì họ có tập trung vài ngày cũng không thể nào làm gì Thiếu Kiệt. Nên chắc chắn họ sẽ phải đợi để mà ra tay.
- Em hay nhỉ làm như đi guốc trong bụng bọn hắn vậy. Anh chỉ sợ bọn nó đợi nóng ruột rồi làm bỏ cuộc đi về hết thôi. Với lại em xem nói vậy thôi chứ còn cái thằng này ăn hoài không biết ngừng này ai cũng no hết chỉ có nó giờ còn ăn được thêm ly chè thái nữa này.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa chỉ về Lý Bân. Dù cho đang tập trung chuyên môn của mình Lý Bân cũng bị dính đạn nên không biết phải buồn hay vui. Hắn cái miệng vẫn còn nhai nhóp nhép cố tỏ vẻ ra không đồng ý nói.
- Tại mọi người không ăn chứ. Em có ăn nhiều đâu người ta bán phải ủng hộ chứ, Nếu mình không ăn người ta ế làm sao. Phải ăn, ăn để ủng hộ những người bán ở đây như thế mới tạo ra thu nhập cho họ.
- Bớt nhiều chuyện đi, Chú mày đừng kéo lý lẽ. Không có chú mày thì người khác vẫn sống ủng hộ thì vẫn ủng hộ nhưng theo cách của chú mày thì đáng ăn đòn. Bởi vì cái này là tham ăn thì có chứ ở đó ủng hộ. Thanh Hàn nhớ nhé sau này hắn đi ủng hộ ai cô phải quản thật chặt không được cho ăn bên ngoài về nhà mới được ăn. Lấy đồ múc ra mỗi món chỉ cho ăn một miếng thôi còn lại thì để người khác ăn.
Thiếu Kiệt nghe Lý Bân nói lý lẽ hắn liền nhìn Thanh Hàn hướng dẫn cách tra tấn Lý Bân. Bởi vì mỗi một món mua về chỉ cho ăn một miếng thôi thì không khác nào cám treo heo nhịn đói. Và cũng là các tương đối hiệu quả để cho Lý Bân giảm cân. Lý Bân nhìn Thiếu Kiệt bất bình thấy rõ.
- Lão đại có cần chơi ác với em dữ vậy không bất quá giảm cân thôi mà. Giảm cân thì giảm cân chứ cần gì làm như thế định giết em sao lại đưa ra cái cách thức tàn nhẫn vậy.
- Tàn nhẫn sao. Anh chỉ muốn tốt cho chú mày thôi. Lỡ sau này không có Thanh Hàn không có mọi người ở đây bên cạnh chú. Chú làm sao chạy thoát trong khi đó có người đang muốn giết chú hả. Hiện tại thì an toàn nhưng một mai chú làm việc cho anh phát triển những người thù ghét không ít thì chú làm sao với cái thân hình mập mạp như thế này thì làm sao chạy.
Thiếu Kiệt hắn thật sự muốn Lý Bân giảm cân dù cho không biết được chuyện như trước kia có thể xảy ra đối với Lý Bân hay không. nhưng đây vẫn là cách để hắn có thể an tâm một chút về Lý Bân.
Lý Bân nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng ngẩn người ra. Hắn biết Thiếu Kiệt đang nói thật. Bất giác Lý Bân nhìn lại cơ thể mình. Hắn mỗi lần chạy cũng khó khăn không ít. Nếu thật sự lâm vào hoàn cảnh như thế chắc chắn hắn chỉ có con đường chịu chết.
- Anh Kiệt nói đúng đấy. Ngay cả anh kiệt còn bị bắt cóc một lần nếu mà Lý Bân cậu mà không giảm cân lâm vào tình trạng đó thì chắc chắn rất khó thoát được với bọn người truy bắc.
Hoàng Ngân nhìn Lý Bân khuyên nhủ hắn. Lý Bân hiểu hiện tại mọi người chỉ muốn tốt cho hắn. Suy nghĩ một hồi Lý Bân lùa nhanh ly chè của mình nói.
- Được rồi từ bây giờ trở đi giảm cân. Chừng nào mọi người thấy được thì thôi. Giờ đi về.
Mọi người bất ngờ không ít với câu nói của Lý Bân còn Thiếu Kiệt thì gật đầu. Hắn biết Lý Bân yêu mạng của mình mà dẫn chứng của Hoàng Ngân lấy từ chính Thiếu Kiệt. Lý Bân biết nếu mình nằm ở Hoàn Cảnh như thế chắc chắn sẽ không chịu được nên dường như đã khơi dậy được quyết tâm của mình.