Tất cả mọi người khi đã an vị trên máy bay. Hà Vì thấy Lý Bân im lặng không nói điều gì như lúc đi cũng mỉm cười. Thông qua tai nghe của mình Hà Vi bây giờ mới nói vào micro cho Thiếu Kiệt nghe.
- Thiếu Kiệt em thấy cái việc cải tổ lần này ở quân khu anh đã có dự định từ trước đúng không. Dù sao em thấy trong một lúc anh đưa ra yếu tố thuyết phụ như thể là không cả năng. Anh phải nghĩ đến nó rồi nên sẵn dịp này anh mới thực hiện luôn theo những gì đã suy nghĩ đi.
Thiếu Kiệt chỉ cười gật đầu. Hắn khi tiếp quản vấn đề về quân doanh cũng có một phần suy nghĩ đến những vấn đề phát sinh. Trước đây quân doanh ngoài việc buôn bán chất cấm ra thì không có thể kiếm thêm được nguồn thu nào khác. Nếu bây giờ chuyển đổi thành khai thác khoán sản thì nó cũng là tài nguyên tự nhiên. Đến khi cạn kiệt cũng không còn gì có thể bảo đảm được sự lâu dài nên Thiếu Kiệt có nghĩ sơ lượt qua.
- Ừ! Không cái gì có thể kiếm tiền từ những thứ đang có cả.Với hơn thế nữa nếu tam giác vàng được bình đình một cách tốt nhất tuy nó là khu tự trị cấc quốc gia khác không can thiệp được. Nhưng chúng ta có thể từ đó kiếm tiền vì sự tò mò và hiếu kỳ của mọi người.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói ra quan điểm của mình cô cũng có một chút suy nghĩ. Nếu như người khác Thiếu Kiệt khai thác khi nào cạn kiệt tài nguyên có thể bỏ đi nơi này nhưng hắn lại đưa ra đường lối phát triển lâu dài chưa kể đến nếu thật sự không có tìm được mỏ khoáng sản thì chỉ cần thao tác tốt nơi này trở thành nơi du lịch cũng không đến mức độ nào.
- Em thấy cũng được. Làm du lịch dựa trên sự hiếu kì vốn có của người dân về nơi này đúng là một cách hay nhưng nó phải được cải tạo lại là đi đúng theo một đường lối nhất định mới có thể đem lại được tài nguyên. Nếu như không tìm được khoáng sản anh nghĩ sẽ làm gì với nó?
Hà Vi cũng đem vấn đề đặc ra nếu thật sự không kiếm được nguồn tài nguyên từ mạch ngọc thì Thiếu Kiệt sẽ làm gì để hướng quân khu này trở thành nơi kiếm ra tiền.
- Nếu không có mạch ngọc cũng có thể. Đơn giản như em hiểu rồi đấy ở đây là vùng giáp ranh biên giới giữa mấy quốc gia nó có lợi thế làm kinh tế rất lớn. Nó không phải tốn phí thuế giá trị gia tăng. Chỉ cần sử dụng nó như một trung tâm lưu thông hàng hóa giữa các nước mà không cần tính thuế là được. Điển hình những món hàng ở vùng tam giác vàng này đưa ra ngoài các địa phận quốc gia trao đổi với nhau đem lại rất nhiều lợi nhuận.
Ngọc Nhi nghe thế cũng thắc mắc một số vấn đề bởi cô cũng hiểu không phải đơn giản những hàng hóa ở tất cả các nước khác đem qua biên giới số lượng nhiều đều cần phải có những giấy tờ nguồn gốc chứng mình. Thêm vào đó việc đem hàng hóa này vào trong những quốc gia cần thiết có được hay không mới là điều đáng nói.
- Em thấy ở đây có vấn đề nếu như thế tất cả những sản phẩm thông qua con đường của khu tự trị này đem ra ngoài cũng không thể hợp thức hóa nó một cách rõ ràng. Như thế chẵn khác nào hàng lậu. Mà những người vận chuyển đi đều cần có một giấy phép chính quy thì như thế nào?
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ cười. Những vấn đề này nếu nói có thể làm thành hợp thức hóa một cách nhanh chóng nếu đối với những hàng hóa cần thiết thì vô cùng đơn giản chỉ là nó cần một số thao tác nhất định mà thôi.
- Không khó nếu biết cách thao tác. Anh đã chọn năm con đường chính để làm điểm chốt chặn an ninh ở khu tự trị không phải vì muốn nó an toàn mà muốn nó được hợp thức hóa một cách công khai.
Ngọc Nhi lúc này cũng giật mình. Đã là khu tự trị Thiếu Kiệt lại nói muốn hợp thức hóa công khai thì quả thật hơi phi lý. Bởi nơi này đâu được pháp luật của các quốc gia thưa nhận. Nếu việc hợp thức hóa một khu tự trị như thế dẫn đến việc một quốc gia nữa nổi lên trong vùng lãnh thổ lân cận thì chắc chắn sẽ không được.
- Thiếu Kiệt! Anh định hợp thức hóa khu tự trị. Làm sao được, nó được quốc gia nào thừa nhận đâu mà hợp thức hóa.
- Anh hợp thức hóa khu tự trị này thành một công ty là được chứ cần gì.Ở những quốc gia cần thiết chúng ta sẽ đặt một công ty với tên gọi chung. Như thế hàng hóa đi vào khu tự trị cũng phải khai báo thay vào đó chúng ta sẽ không tính thuế của họ mà tình vào việc buôn bán hóa đơn và tiền vận chuyển về những quốc gia mà khách hàng họ đã mua. Thì không phải khu tự trị anh trở thành một công ty liên doanh có trụ sở ở các nước sao.
Thiếu Kiệt đem hình thức hợp thức hóa khu tự trị của mình biến thành một công ty liên doanh đa quốc gia với một tên gọi và hàng hóa thông qua cái tên công ty này chuyển dời đến những quốc gia khác nhau như thế mọi thứ đều được minh bạch từ khu đầu vào cho đến việc quản lý khối lượng đầu ra.
Mọi Người nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng ngạc nhiên. Biến Hình thức đơn giản nhất của việc kinh doanh đưa một không được thừa nhận được hợp thức hóa dưới một cái tên và khu tự trị trở thành trung tâm của một công ty. Một nhà máy nơi đó có nguyên liệu đầu vào là hàng hóa ở những quốc gia. Và nguyên liệu đầu ra cũng lại là hàng hóa được thương nhân mua về từ trong nhà mày vô hình này.
Hà Vi cũng nhìn Thiếu Kiệt một chú ý tưởng này không phải khó thực thi mà hoàn toàn đơn giản. Đăng ký những công ty ở cách nước vung lân cận ở biên giới sử dụng nó như một địa điểm đăng ký để có thể đi vào khu vực tam giác vàng. Theo danh sách có sẵn là điều Hà Vi chưa từng nghĩ đến.
- Thiếu Kiệt anh định biến chỗ này thành một công ty có thể tham quan mua vé đi vào và mua hàng đi ra giống như một vài siêu thị miễn thuế ở các vùng biên giới sao.
- Ừ Chỉ cần một công ty có sự liên doanh ở tất cả quốc gia mặt hàng của họ được quyền nhập kho theo dạng mua vào cũng thương lái đem bán ra theo dạng của một công ty chính thống thì mọi thứ đều được hợp thức hóa một cách rõ ràng minh bạch. Giấy tờ đều có thì người buôn bán ở khu tự trị lại an tâm hơn, hàng hóa không bị bắt vì họ có đầy đủ giấy tờ cần thiết.
Nhã Oanh bây giờ mới đem suy nghĩ của mình về những gì Thiếu Kiệt phân tích và đem tương lai quân khu nói ra. Cô thấy việc kinh doanh này có thể làm được nhưng ở phương diện là người kinh doanh số lượng lớn thì còn có lợi nhưng nếu là khách tham quan du lịch hiếu kỳ thì có một vài điểm không ổn. Thêm vào đó nếu để vận chuyển qua lại giữa các biên giới với nhau ở cửa khẩu xác nhận đều phải có giá trị thuế cho từng sản phẩm.
- Thiếu Kiệt em thấy có một chút sơ hở. Việc này với dân kinh doanh buôn bán lấy giá sỉ thì đúng là tốt thật nhưng đối với khách du lịch thì lại khác họ mua sản phẩm với giá gốc và xác tay đem về thì việc này cũng không ổn.
- Có gì đâu không ổn. Anh đâu định biến mình thành người bán. Cái anh cần là những người đem hàng hóa tới thuê nơi buôn bán được anh dựng lên và họ được quyền xuất nhập hàng hóa cho khách hàng sỉ thông qua việc đăng ký còn với khách hàng du lịch mua bán lẽ thì họ có quyền bán với giá lẽ chỉ thấp hơn giá trị sau thuế thôi.
Mọi người nghe thế cũng trầm ngâm. Hà Vi suy nghĩ một lúc lâu mới nhìn Thiếu Kiệt hỏi vấn đề mình còn chưa có giải đáp.
- Thiếu Kiệt nhưng mà thường công ty như thế sẽ phải chịu thuế xuất nhập rất nhiều anh định lấy tiền đó ở đâu ra. Đâu phải có thể làm là làm được số tiền hàng hóa lớn tiền thuế phải chịu cũng sẽ lớn hơn.
- Cũng không nhất thiết lo lắng mới đầu thì cũng chỉ có những người nhỏ lẽ thôi lâu rồi sau này khi mà khu vực phát triển họ sẽ truyền tay nhau. Các khu mình xây dựng lên để làm nơi trao đổi sẽ được hút hàng. Như thế giá cả sẽ tăng lên. Việc giao dịch thuê mướn này họ chỉ có thể đăng ký tiến hành trực tiếp với người của mình mà không được sang nhượng hoặc cho người khác thuê lại tránh việc đầu cơ tăng giá trị thuê của những gian hàng.
Thiếu Kiệt tính toán một cách tổng thể nhất đã gọi là khu vực tự trị nên hắn không muốn sẽ phát sinh vấn đè sang tay cho thuê mướn lại tất cả những thứ có thể đem lại lợi nhuận về phía người khác mà chỉ tập trung vào một việc duy nhất là đem lại nguồn thu của tất cả các gian hàng dựa theo từng mốc thời gian cụ thể.
Vì Thiếu Kiệt hiểu nơi nào phát sinh ra tiền nơi đó sẽ có những người đầu cơ trục lợi. Đơn giản một việc liên quan đến những khu chơ thương mại chính thức theo kiểu truyền thống cũng đã tồn tại một vấn đề này. Khi một ngôi chợ mới được xây dựng lên không ích nhưng người đầu cơ xuất hiện thu gom cho mình thật nhiều gian hàng. Để rồi không sử dụng mà dành cho việc sang tay lại kiếm lời từ những giá trị cực cao.
Điều đó nói lên tất cả những thứ làm ra tiền đều có thể nhìn thấy được quan trọng vấn đề mấu chốt là có thể hay không thực hiện điều đó. Cũng như một ngôi chợ tự phát. Mang tiếng là một ngôi chợ tự phát nhưng để có được một chỗ ngồi để bán hàng, để kinh doanh khi gặp những người đô thị đi tuần họ luôn phải dè chừng dọn dẹp hàng hóa sợ bị tịch thu thì những chỗ ngồi đó đều được trả giá bằng tiền dù nó chưa đến năm mét vuông.
Việc tính toán thu lại lợi nhuận của Thiếu Kiệt dựa theo những gì hắn nói làm cho Ngọc Nhi lắc đầu châm chọc Thiếu Kiệt.
- Em nói anh đấy! có cái nào anh thấy không thật sự kiếm được tiền hay không nội có một chút xíu đó anh lại nghĩ ra được cách kiếm tiền về anh có định cho người khác kiếm tiền được hay không chứ. Bớt lại dùm cái đi anh làm như thế còn ai sống được với anh đây.