Siêu Việt Tài Chính

Chương 573: Độc Bảo Sập Bẫy




Cũng ngay lúc này ở phía trước hơn một trăm cây số cách đoàn người Thúy Miêu di chuyển. Nơi này tồn tại một nhóm người không nhỏ. Một người đứng tận trên cành cây mang theo một cái ống nhòm. Bên dưới gốc cây ấy hiện tại như một doanh trại di động.

Vùng phụ cận biên giới thế này khá vắng vẽ cũng ít khi bộ đội biên phòng đi tuần ở nơi đây. Vì con đường này thường dẫn vào nơi nguy hiểm như Tam Giác vàng và các thế lực tự phát trong khu vực phụ cận biên giời.

Họ không lo những người khác vược biên bởi giáp ranh nơi này cũng không thoải mái gì. Nếu có thì cách nới nay chừng cả ba trăm cây sô về hường bắc nơi vùng biên giới đó là nơi điểm nóng của việc buôn lậu hàng hóa và việc vược biên đi lao động không phép.

- Mẹ nó bọn bây sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa chưa. Khi mà bọn nó tiếp xăng hoặc nghĩ ngơi ở địa điểm tập kết thứ hai này thì ra tay. Vì nếu để qua được điểm này thì bọn nó chỉ đi thêm vài cây số nữa là có thể sử dụng ô tô lúc đó khó khăn cho chúng ta nhiều hơn đấy.

Độc Bảo cầm một nhánh cây vẻ ra những đoạn đơn giản nhất mà Thúy Miêu sẽ thay đổi phương tiện hay lộ trình cần thiết. Những đoạn đường này rất dễ để đoán được. Phần vì địa hình thích hợp, một phần vì cần chuyển đổi và cũng cố lại đội hình phòng thủ nên ở nhưng nơi này là nơi thích hợp nhất trên tuyến đường hiện tại.

- Anh Bảo. Con Thúy Miêu người của nó rãi ra dọc tuyến đường nhiều lắm sợ mình có khi nào trúng mai phục của nó không? Em không sợ bắn nhau đánh nhau nhưng chỉ sợ về mấy cái boom mìn của nó thôi. Nhiều khi nó đặt đâu đó gần chỗ nghĩ chân hay là mấy nơi nó định ra để đổi phương tiện thì mệt cho anh em thôi.

- Ừ mày nói cũng đúng. Nó chuyên về boom mìn nhắc nhở anh em cẩn thận địa lôi với xung quanh đó thật tốt đừng xông lên bừa chỉ khi cảm thấy nắm chắc phần thắng rồi mà bên nó còn ít người thì mới từ từ xông lên. Hiện tại nếu tiến độ này khoảng tầm một giờ nữa nó tới địa điểm tập kích xe máy. Từ đó đến đây trung bình thêm hơn một giờ. Mọi người chuẩn bị thật tốt trong một giờ này. Súng ống đạn dược và mọi thứ tổng cộng chúng ta có hai giờ đến ba giờ ở đây. Giờ lấy đồ ăn ra dùng đi.

Độc Bảo hạ lênh một tiếng. Khoảng cách của họ với địa điểm nghĩ ngơi đã định của Thúy Miêu là tầm hơn hai cây số nếu cứ theo tiến độ tính toán đúng của Độc Bảo thì mọi người vẫn còn khá nhiều thời gian.

Những túi đồ ăn lính của mấy nước phụ cận mà Độc Bảo trang bị cho lính của mình khá phong phú hắn cũng như họ. Làm sa một số đồ ăn sẵn đem theo cùng với mấy thanh lương khô ăn kèm.

Vừa cầm thanh lương khô cắn một cái Độc Bảo suy nghĩ điều gì đó mới nhìn đám người của mình nói.

- Lát nữa bọn mày bọc hậu cẩn thận một chút hiện tại gần sát biên giới tuy bọn biên phòng nó ít khi đi tuần tra chỗ này nhưng mà khi nổ ra việc đấu súng bọn chúng chắc chắn nhanh nhất chạy qua đây. Dù sao vuốt mặt cũng phải nể mũi bọn nó không có nhiều vũ khí nhưng vẫn phải giữ một con đường này. Dù sao nơi này cũng là chỗ người ở bên khu vực mình muốn tuồng hàng ra ngoài dễ nhất.

Lời của hắn nói ra làm đám người đang ăn cũng ngưng lại đôi chút một người vừa cầm một cái khay đồ ăn của mình vừa đứng dậy nhìn Độc Bảo nói.

- Em nghĩ không cần thiết. Dù sao thì không có con đường này thì mình vẫn còn con đường khác. Trước đây không nói đến con đường này bọn nó cũng có mấy con đường khác qua thông qua mấy nước phụ cận tuồng hàng ra ngoài mất con đường này có con đường khác anh Bảo khỏi lo.

- Bọn mày chỉ được cái nói miệng đến lúc bị càn quét thi la làng không có đường chuyển hàng. Bọn mày nói có đường nhưng tao thấy chuyển hàng qua bằng các con đường nước khác an không bị lộ sao đường là do tụi bây tạo thành nhưng mà mấy thằng nào chiu mở con đường mới. Mẹ nói thì hay lắm thằng nào cũng đợi mở đường sẵn rồi ăn không mà cũng nói.

Độc Bảo thấy đám người của mình chỉ được cái nói miệng thật chất những con đường ở đây hầu như là bị ý kiến lên bọn họ nên những người ở đây mới cùng nhau tạo ra một con đường để cho việc chuyển hàng thông thoáng hơn. Nhằm đem lại doanh thu cao hơn.

- Em thấy chỗ này không đến nỗi tệ dù sao có bị mất đi con đường này chúng ta cũng không lo bởi trước đây đường này thuộc về Khung Chang giờ hắn đi gặp Khung Sa rồi nên chắc sẽ không có ai sử dụng nữa hơn thế Huyết Long đó giờ tiếp quản quân khu họ có cần phải buôn hàng đâu.

- Mày ngu chừa chỗ tao ngu với bọn nó không sử dụng không có nghĩa là người mình không sử dụng. Bọn mày cứ nghĩ lúc nào cũng đơn giản. Chuyện lần này mà không xong chưa tín tới ngoài bọn Thái Quốc Đào sau này lại thêm con nhỏ Thúy Miêu này. Mục đích chỉ là cướp người nên có chính diện giao phong như thế nào cũng phải chừa một đường. Không sau này hai đứa nó mà cùng nhau làm khó bên mình thì cũng không ngon lành gì.

Khi Độc Bảo vừa dứt câu một tiếng súng vang lên

“ Pằng”

Người đứng trước mặt hắn đang cầm khay thực phẩm đỗ gục xuống.

“ Có mai phục”

Độc Bảo nhanh chóng hét lên cúi người xuống tránh vào thân cây. Người cầm ông nhóm trên cây lúc này cũng ngã gục xuống đất.

- Bắn về phía bọn nó cho tao! Mẹ nó con Thúy Miêu này dám cho người ra tay trước. Hèn gì tao bảo sao lộ tuyến nó làm lộ ra dễ vậy. Mẹ nó dính bẫy rồi. Tui bây bắn trả lại đi có bao nhiêu đạn xả hết cho tao.

“ Tạch Tạch Tạch ”

Trong khu rừng huyền nào lên tiếng súng nổ. Tiến đạn rớt trên đất, tiếng la khi có người trúng đạn ngã xuống. Đội hình của Độc Bảo vốn buông lỏng phòng bị dù đã có người ở trên cây theo dõi diễn biến như vì bố cục được Thúy Miêu chuẩn bị trước nên hoàn toàn bất lợi.

- Móa nó Thúy Miêu chuyện này không xong với ông đâu.

Vừa nói vừa nhổ một bãi nước bọt gần đó. Độc Bảo xoay người hướng cây súng AK 47 của mình về phía lùm cây sau lưng nã ra một loạt đạn rồi lại núp vào.

Ngay khi hắn vừa núp vào có một vật từ trong lùm cây bay về phía chỗ gốc cây gần nơi của hắn. Một trái lựu đạn vừa được rút chốt xuất hiện. Độc Bảo nhanh chóng co giò chạy ra thật xa tầm xác thương của trái lựu đạn.

“Ầm”

Bùn đất bị cày xới lên không trung rồi đổ văng ra khắp nơi. Độc Bảo nằm trên đất. Dù không bị thương nhưng vị trí của hắn hiện tại nằm giữa vùng chiến sự. Lăn tới một xác người gần đó hắn núp vào xác chết dùng nó như một cái bia đỡ đạn cho mình.

Cầm súng đặt lên người cái xác chết đang dần trở lạnh hắn thật sự hiện tại không định vị được nơi nào đang có người của Thúy Miêu. Trời thì tối mà trong rừng mọi thứ xung quanh đều như nhau. Nếu lấy đèn bin ra soi thì chẵn khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Mà Độc Bảo không biết việc ném lựu đạn về phía hắn là do người kia đem lựu đạn ném về phía đạn phát ra hay mục đích nhắm vào mình.

- Việc Lần này không ổn rồi rút tụi bây!

Nói gì thì nói việc lần này nếu không phải vì đánh đổi chỗ dựa lớn Độc Bảo cũng không muốn phải đi mạo hiểm hắn đang ăn sung mặc sướng có tiền sài. Cũng không muốn vì việc lần này bị chết một cách không minh bạch hơn nữa. Việc đến đây vốn chỉ để cho bọn bên dưới hoạt động. Hắn đến cũng không có ý định ăn đạn. Nhưng hiện tại kế hoạch thất bại, bị Thúy Miêu gài bẫy chưa thấy được người tử thương đã hơn một nữa.

Sự quyết định của Độc Bảo bây giờ là hợp lý nhất. Dù cho không thỉ với số lượng người đem theo chỉ với một nhóm như thế này cũng không đủ sức uy hiếp được Thúy Miêu.

- Rút lui trước gọi viện trợ thêm đánh một trận.

Vừa trường người về phía sau lui lại. Độc Bảo cố gắng thoát ra khỏi tầm khống chế của súng ống phía trước. Tới ngay gần một gốc cây hắn núp vào và theo góc chết của cây chạy về phía đó. Trước khi chạy đi không quên rút chốt một trái lựu đạn ném về phía sau. Đám người Độc Bảo nhanh chóng rút lui từ vị trí âm thanh của hắn.

Nhưng những người mai phục của Thúy Miêu làm sao mà bỏ qua cơ hội nhanh như thế. Họ tiếp tục truy đuổi gắt gao ở phía sau. Những loạt đạn tiếp tục được xã ra.

Trong đêm tối như những loạt đạn này chỉ tập trung về nhóm người Độc Bảo làm hắn thật sự không hiểu tại sao trong bóng tối như thế mà những người của Thúy Miêu lại có thể nhắm chính xác một hướng như thế. Hắn nghi ngờ trong đội ngủ của mình thật sự có người làm nội gián. Nếu không tại sao những loạt đạn này chỉ nhắm về phía nhóm người của hắn đang rút lui khỏi đây.

“Má nó tao mà biết thằng nào bán rẻ anh em tao cho nó đi gặp ông bà liền. Việc này không thể nào mà cho qua một cách dể dàng được. Mẹ muốn chơi ông mày chơi cho tới luôn.”

Dù đang bị truy đuổi ở phía sau nhưng Độc Bảo vẫn suy nghĩ cách trả thù chuyện này. Nhìn đám người chạy đi. Một người đứng ở nơi nhóm người Độc Bảo mới ra hiệu dừng lại hành động truy đuổi.

- Thôi ra khỏi phạm vi cần thiết rồi. Chị Miêu nói giữ bọn nó ở khoản cách ba cây số với điểm tập kết thôi.

Nghe lời nói của người phụ nữ này mấy người con lại cũng thu dọn chiến trường. Hắn nhìn những thi thể đang có ở đây lên tiếng lắc đầu nói.

- Không ngờ bột dạ quan trong tối hiệu quả vậy nếu mà rắc nhiều một chút nữa chắc tụi nó cũng không phát hiện đâu.

- Không hẳn vì chỉ phủ một ít nên Độc Bảo mới không phát hiện. Nếu dày quá chắc chắn đã khác. Nhưng mà trong điều kiện thế này thì nó thật sự là cách thức khá tốt.

Cầm trên tay một cái bóng đèn sặt màu trằng đưa qua đưa lại một chút trên mặt đất. Một người cầm lấy túi bột vẫy ở những chỗ đã bị mất lớp bột này.