Siêu Việt Tài Chính

Chương 561: Trở Lại Trường




Lúc Thiếu Kiệt trở về nhà mọi thứ trong nhà đã xong. Căn nhà được thay một màu sắc mới những vết đạn bắn cũng được trám lại và làm mịn bề mặt tường. Số lượng người vì đầu năm nên ai cũng muốn có một xuất phát tốt. Họ đi làm ngày đầu năm tương đối nhiều hơn nên công việc nhanh chóng chỉ trong một ngày trời khi Thiếu Kiệt đi tránh bụi một cách đúng nghĩa.

Trong mùi nước sơn mới của căn nhà được sơn. Mỗi ngóc ngách nhà được đặt một cái đèn trái thơi để cho mùi của nước sơn giảm bớt. Đêm đó Thiếu Kiệt ngủ thật ngon trong nhà không lo lắng gì. Hiện tại mọi thứ hắn đã sắp xếp theo từng phần từng kế hoạch nên hắn không lo lắng vì sẽ có chuyển biến thay đổi gì nhiều.

Một ngày cứ thế trôi qua. Hôm nay Thiếu Kiệt trở lại trường học hắn không còn được đạp trên chiếc xe đạp như trước đây nữa. Trước cổng trưởng hiện tại không ít học sinh và phụ huynh. Bảo Huân, Công Toại bắt buộc phải mặt cho mình bộ vest với yêu cầu của Hà Vi. Dù Thiếu Kiệt thấy như thế khá ồn ào nào nhiệt nhưng mẹ hắn khuyên hắn phải làm.

Dù không tán đồng lắm với ý kiến của Hà Vi cùng với Mẹ mình đưa ra nhưng Thiếu Kiệt cũng thấy lời khuyên của hai người cũng có phần có lý lẽ riêng. Hắn hiện tại trên danh nghĩa là người đứng sau vài công ty. Nếu không thể có được một xe đưa rước đi học mà phải đạp xe đạp đến trường nếu những đối tác thấy được sẽ nghĩ như thế nào. Đối với ánh mắt người ngoài về những việc này tuy hắn không quan tâm nhưng chưa chắc người khác cũng như hắn.

- Bảo Huân! Công Toại! Hai người mặc đồ này tạm đi hoạt động nếu có chuyện đúng thật cũng không thích hợp gì. Đợi đó xem Blake có mấy người mới đến đấy bảo họ làm việc này thấy thích hợp hơn hai người đấy. Người nước mình mặc đồ này để làm việc có chút không phù hợp lắm.

Thiếu Kiệt nhìn Bảo Huân Công Toại quần áo chỉnh tề thấy không phù hợp lắm nên mới nói với hai người. Hắn thấy để hai người mặc com lê vẫn không dễ nhìn cho lắm. Nhưng với nhưng người của Blake đưa về bổ sung cho Vô Ảnh thì tương đôi phú hợp.

- ừ Chỉ vài ngày thôi bên kia ổn định Blake về để hắn phân phó người. Đúng là thấy trên phim ai cũng mặc com lê như thế này đúng là chỉ diễn thôi. Bộ này hoạt động không thoải mái. Làm sao mà làm bảo vệ được cơ chứ. Đánh nhau sợ mấy cú đá rách cha nó quần thì cũng chẵn biết nên đánh tiếp hay kiếm đường mà trốn cho đỡ mất mặt nữa.

Bảo Huân với Công Toại nhìn vào bộ âu phục mình đang mặc cũng nói lên suy nghĩ thật sự của mình. Thiếu Kiệt thấy nếu để hai người mặc đồ này ngồi đợi trong xe như thế này cũng không ổn nên mới lên tiếng nói.

- Thôi ráng đi! Hai người đậu xe bên ngoài đợi như thế ổn không hay là về nhà đợi tới giờ đi đón cũng được

- Đâu được! Cậu đừng đùa những người kia còn dàm tới tận nhà Hà Vi. Thì bảo vệ bên ngoài trường là việc của bọn anh. Trong trường nhìn như an toàn nhưng đâu biết được nó sẽ xảy ra việc gì. Thôi để hai bọn anh ngồi ở ngoài đợi. Gần đây cũng không thiếu quán cà phê hay mấy tiệm bán đồ ăn mang theo em cứ yên tâm. Nếu không đợi được vậy chẳng khác nào Vô Ảnh huấn luyện bọn anh cũng không hiệu quả.

Công Toại nhất quyết không đồng ý. Hắn thấy việc này bắt buộc phải làm ai biết được những người của Hội Tam Điểm có làm thêm một lần ám sát nữa hay không. Thiếu Kiệt nghe Công Toại nói thế cũng chỉ biết mỉm cười gật đầu.

- Thôi vậy cũng được. Em vào trường đây!

Mọi người bên ngoài vẫn đang nhìn vào xe của Thiếu Kiệt bởi hắn đậu lại nãy giờ vẫn còn đang chiếm chỗ nên có một số người gai mắt không nhỏ. Nhưng khi Thiếu Kiệt mở cửa bước xuống xe mọi ánh mắt đổ dồn về hắn không ít.

Một số học sinh nam thấy Thiếu Kiệt xuất hiện sau tết nên cũng vội la lên.

“Anh Kiệt Đi Học Lại mở đường”

Thiếu Kiệt nghe như thế nhíu mày một chút hắn đang không hiểu việc hắn đi học lại có liên quan gì mà sao giờ cái đám này lại nhốn nhào kinh người như thế. Nhưng chưa kịp suy nghĩ xong trước mặt hắn hơn mười đừa học sinh tự mình tạo thành một hành lang hai bên.

“ Chào Lão Đại!”

Bảo Huân với Công Toại nhìn qua cửa xe mỉm cười đúng là Thiếu Kiệt đi đến trường học thôi mà vẫn tạo ra cái tràng cảnh như thế này. Một số phụ huynh ở gần đó đưa con đi học cũng tò mò không ít. Thiếu Kiệt thấy việc này ngây quá nhiều sự chú ý nên mới quát lớn.

- Dẹp! giờ này mọi người cần lối ra vào cổng trường mấy đứa làm thế làm gì. Anh đâu phải hắc bang dẹp ngay. Về lớp!

Thiếu Kiệt quát lớn làm cả đám lúng túng nhưng hiểu được Thiếu Kiệt dường như không thích việc bọn họ làm cho lắm nên cũng tản ra những lại chuyển ra sau lưng Thiếu Kiệt việc này làm hắn cũng không biết nói sao.

Không cần đợi hắn kịp đi vào tới giữa sân Lý Bân với cái dáng vẻ của hắn đã xuất hiện.

- Lão Đại! Chuyện lão đại cần bọn em làm gần xong rồi. Công nhận có công thức cộng đồ với lại kiếm nguyên liệu đúng nhanh luôn. tài khoản mua cho anh xong rồi giờ đập đồ đợi ngày lên thi thôi.

Thiếu Kiệt nghe Lý Bân nói về việc chuẩn bị cho giải thi đấu cũng gật đầu. Suy nghĩ một chút Thiếu Kiệt nói.

- Lát chiều này xem coi họp anh em lại bàn chiến thuật. Cho đưa nào lên trang chủ chụp lại mấy cái bản đồ chiến trường của trò chơi đi. Nhớ kiếm thêm vài nhân vật Nga Mi Đàn nữa đi đánh không có nó không được đâu.

Bên ngoài đi tới một người làm đám học sinh sau lưng Thiếu Kiệt giải tán ngay lập tức thấy tự nhiên sau lưng mình phát ra sát khí không nhẹ Thiếu Kiệt vội quay lại. Hắn chỉ biết mỉm cười khi gặp phải tình trạng này. Lý Bân vội ông cặp sách của Thiếu Kiệt chạy mất.

- Thiếu Kiệt! Ngày đầu tiên em bước vào trường là lôi kéo bạn học chơi trò chơi sao. Hơn mấy tháng này em nghĩ cô không nói. Giờ vừa mới quay lại trường đã làm cô tức chết là sao. Lên phòng giáo viên ngay.

- Ấy Từ Từ cô. Mới đầu năm đâu tháng ai lại mời học sinh vào phòng giáo viên sớm thế. Dù sao em cũng không muốn mở hàng đầu năm. Với lại giờ chưa vào giờ học em cũng chỉ muốn giải trí chút thôi mà.

Thiếu Kiệt biết được người sau lưng mình là Mai Uyển Lâm. Hắn không biết sao số xui như thế mới đầu năm. Lại có thể đụng trúng cái việc như thế này rơi lên đâu. Lại còn mở hàng phòng giáo viên đầu năm.

- Cô đùa em thôi đây! Xem ra em vẫn còn biết sợ giáo viên cô cứ tưởng em giờ không sợ người nào nữa chứ.

Mai Uyển Lâm Nhìn Thiếu Kiệt mỉm cười thích thú làm hắn ngẩn người ra ngạc nhiên. Hắn cười ngượng lại với Mai Uyên Lâm hắn hiểu ra những gì vừa rồi chỉ là vị giáo viên chủ nhiệm này đùa giỡn với mình.

- Thật cô làm em hết hồn đấy! Cô yên tâm hiện tại em đi học lại bình thường chắc chắn sẽ không nghĩ học bài học cũng đã được chuẩn bị rất tốt chắc chắn không lọt vào nhóm học sinh yếu kém.

- Thôi thế là được em xem về lớp đi bạn học lâu rồi không gặp em chắc chắn có nhiều chuyện để nói lắm đấy.

Nghe Thiếu Kiệt dám chắc về việc học của mình như thế Mai Uyển Lâm cũng gật đầu. Cô rời đi Thiếu Kiệt cũng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn đi dạo một vòng trong trường rồi mới vào lớp. Tin tức Thiếu Kiệt đi học lại nhanh chóng lan truyền trong trường. Không ít học sinh còn chạy đến lớp hắn để xem Thiếu Kiệt có thật sự đi học lại chưa.

Thiếu Kiệt ngồi vào bàn không ít bạn cùng lớp vây quanh lại trò chuyện hỏi về những gì mấy tháng qua của hắn. Những câu chuyện dường như dài bất tận. Những người này chỉ thật sự giải táng khi âm thanh báo hiệu bắt đầu buổi học xuất hiện. Và giáo viên đã ở ngay cửa lớp.

Đến cả giáo viên dù đã nhận được tin tức Thiếu Kiệt đi học trở lại nhưng nhìn thấy hắn trong lớp cũng ngần người ra một lúc rồi mới mỉm cười gật đầu với hắn.

Thiếu Kiệt cũng không hiểu lý do tại sao có sự khác thường này nên đợi khi cả lớp ngồi xuống hắn mới nhìn Lý Bân hỏi nhỏ.

- Chuyện gì mà mọi người xem anh mày như sinh vật lạ vậy? Hôm nay trường tự nhiên khác lạ hẳn ta.

- Có gì đâu anh nghĩ lâu ngày mà trong khi anh nghĩ một số thông tin từ giáo viên nói anh nghĩ học nhưng vẫn lấy được hạng hai cuộc thi viết thứ UPU nên mọi người mới thế với phần hiếu kỳ tại sao anh nghĩ nhiều như thế mà không bị gì ấy mà.

Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút hắn nhớ là hắn viết thư UPU xong thì quăn đó cũng không làm thêm bài nào. Vậy mà bài viết lại được hạn hai còn. Việc hắn nghĩ học nhiều học lực không đổi có thể là do cấp trên hoặc Tân Tiến thao tác.

- Thì ra là vậy! Chắc hết ngày hôm nay sẽ trở lại bình thường thôi. Mà anh hỏi nè bọn mày vẫn để cho Nhã Oanh dạy kèm đúng không?

- Vâng! Còn mấy đứa em cũng có phần nhưng mà dạo này học lực em tốt lên có mặt ở đó hay không chẳng quan trọng nữa em biết cái mình cần gì rồi.

Lý Bân bây giờ mới đáp lại câu hỏi của Thiếu Kiệt thật thà nhất. Dạo gần đây hắn tiến bộ thấy rõ giáo viên cũng nói thế việc bây giờ hắn cần làm là học hành tốt hơn và thao tác những chuyện Thiếu Kiệt cần đến một cách tốt nhất thôi.

- Ừ biết vậy thì tốt lớp học đó ngày nào. Anh mày đến tham dự một buổi xem nào.

- Ngày nào mà không có. Sau giờ học khoảng năm sáu giờ chiều Nhã Oanh dùng mấy phòng học của trường này. Mấy lớp trường cho bên ngoài thuê làm lớp anh văn thi không sài còn nhưng lớp khác thì bình thường mà. Trước thì còn bị nói sau này giáo viên biết cũng chấp nhận nên chúng em chỉ cần thấy phòng nào trống là được.

Thiếu Kiệt nghe Lý Bân nói về lớp học của nhà trường cũng khẻ gật đầu. Thời điểm đó Nhã Oanh cũng vừa kết thúc xong công việc như thế dạy tầm một giờ hơn cô về nhà bắt đầu những việc kinh doanh của Thiếu Kiệt. Hắn hiểu Nhã Oanh phải sắp xếp thời gian thật chính xác.

- Được rồi tối này anh đến dạy bọn nó. Nói chung là anh mày đến nói chuyện cũng không để tình trạng này như thế được.